Ấn Công Đức

Chương 174 : Chương 174GIẢI QUYẾT



Sáu lá sáu hoa đều bốc ra hơi nóng, nhưng nhìn kỹ thì phiến lá bị Mục Cẩm Vân chỉ ra kia, khí nóng ngưng tụ không tan, nhìn hơi bất thường.

Mục Cẩm Vân lui về sau nửa bước, Xích Ngân Tiêu thì vươn rộng cánh, phát ra một tiếng rít chói tai.

“Cỏ Hỏa Diệm đúng là hàng thật, nhưng không phải có sáu hoa sáu lá. Gốc này vốn có năm lá năm hoa, còn một lá một hoa cuối cùng là ông chiết từ cây cỏ Hỏa Diệm khác rồi gắn lên!” Chỉ cần khống chế khí lạnh chuẩn xác là có thể kiểm tra ra, lá này có hiệu quả chống lạnh kém xa những lá khác. Ở đây hẳn là có tu sĩ tu luyện pháp quyết băng sương, mọi người đều có thể qua đây, thử xem là biết.”

“Hoặc, lập tức tìm sáu con linh thú có tu vi tương đồng, sau khi ăn lá xong là có thể phân rõ sự chênh lệch.” Giọng điệu của Mục Cẩm Vân bình tĩnh, lại thêm bộ dáng thẹn quá hóa giận của Hạ Tùng bên Đan Phù Tông, khiến mọi người đều vô cùng tin tưởng lời hắn nói. Dù sao thì Hạ Tùng vẫn luôn bán cỏ giả, mọi người đều biết rõ trong lòng, chỉ có điều tuy rằng đã biết, lúc này cũng không ai dám đứng ra hùa theo Mục Cẩm Vân.

Dưới tình huống này, ai dám đắc tội Đan Phù Tông chứ.

(*)

Mục Cẩm Vân thấy không ai hưởng ứng cũng không hề hoảng loạn. Hắn đứng sau Xích Ngân Tiêu đã biến lớn, nói với giọng điệu thờ ơ: “Đã là tiền bối của Đan Phù Tông lại công khai bán dược thảo giả ở thành Vân Đoan. Chẳng lẽ Đan Phù Tông đối đãi với những tu sĩ không ngại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xin thuốc như vậy sao?”

Hắn tiếp tục nói: “Cái gọi là bí cảnh đan đạo, so tài đan dược, không phải là do Đan Phù Tông không cách nào mở bí cảnh ra được, mới nghĩ tới việc chiêu mộ đan dược sư trong toàn thiên hạ, cùng nhau thương nghị đối sách đấy chứ?”

Mục Cẩm Vân của ngày trước giả heo ăn thịt hổ, còn Mục Cẩm Vân hiện giờ đã trở nên mạnh mẽ, dường như không biết khiêm tốn là gì!

Hắn đứng ở đó với khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo...

Tô Lâm An vốn muốn nói thằng nhóc này không biết trời cao đất dày thế đấy, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì nàng không thể không sửa lời.

Hắn đứng ở đó thật đẹp trai, quanh người dường như có hào quang, phong thái xuất sắc khí độ bất phàm. Hắn đứng giữa đám người kia, đã biến họ thành phông nền để tô điểm cho hắn.

“Hỗn xược! Trình độ đan đạo của Đan Phù Tông đứng đầu thiên hạ, há có thể để ngươi ăn nói linh tinh ở đây!” Viên Kiệt không thể nhịn nổi nữa, bùng nổ quát lên.

Khi hắn ta dứt lời, những áng mây trên trời cũng biến hóa theo. Những tu sĩ Đan Phù Tông vốn canh chừng ở trên trời đã lập tức bày trận, nhốt Mục Cẩm Vân vào chính giữa.

“Cút ra ngoài!” Viên Kiệt nhấc tay lên, lòng bàn tay nâng một chiếc lò đan. Lò đan biến lớn, đè thẳng lên đám người Mục Cẩm Vân. Cũng vào lúc này, trên bầu trời có đám mây mù bay xuống, vờn quanh người Xích Ngân Tiêu.

Xích Ngân Tiêu thoáng sửng sốt. Nó cảm thấy làn mây mù quanh người như thứ bọt biển sền sệt khiến cánh của nó bị dính nhơm nhớp, cánh phất ra giống như đánh vào lớp bông gòn, vô cùng khó chịu.

Có điều sau một thoáng ngây người đó, lông vũ quanh thân nó nhanh chóng xoay tròn, xoắn nát đám mây ở gần nhất, đồng thời quát mắng: “Có biết kẻ bảo ta cút đi lần trước, giờ ở đâu không!”

Nó ưỡn ngực lên, chỉ chóp cánh vào bụng rồi nói: “Trong bụng của ông đây.”

Tô Lâm An bật cười, nàng cảm thấy con chim bự này rất thú vị.

Kiếm khí tung hoành quanh người Mục Cẩm Vân. Hắn đứng ở giữa vô vàn ánh sáng chớp tắt, trầm giọng nói: “Trình độ đan đạo đứng đầu cũng không phải là tự phong, đợi cuộc thi đan đạo có kết quả thì mới biết được.”

“Đuổi chúng ta đi, Đan Phù Tông lại bớt được mấy đối thủ cạnh tranh.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, “Nếu đã như vậy, còn mời các tu sĩ khắp thiên hạ tham gia làm gì? Đan Phù Tông các ngươi tự đóng cửa so đấu chẳng phải là được rồi sao?”

“Nói rất hay!” Ở phố sau còn có rất nhiều tu sĩ. Lúc này, một giọng nữ không nhịn được vang lên. Đám đông nhìn lại theo tiếng nói thì thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang bước lên. Chỉ có điều hai người bên cạnh đang kéo nàng về sau, có lẽ là không muốn để nàng ra mặt.

Nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ đó, có lẽ là đệ tử của Vấn Đạo Tông.

Đan Phù Tông, Lượng Kiếm Sơn, Vấn Đạo Tông, nếu có thêm một Ngự Thú Tông tới nữa, thì đệ tử của bốn tông môn lớn đều đã tề tụ.

“Rõ ràng không phải là cỏ Hỏa Diệm cấp sáu. Thằng nhóc đó chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi, lại bị các ngươi chèn ép, còn đòi phế bỏ kinh mạch của hắn. Thế nào, bán cỏ giả mà không cho người khác nói sao?” Người phụ nữ trẻ tuổi kia thấy kiếm tu đẹp trai của Lượng Kiếm Sơn nhìn đến mình, thì ngay lập tức giãy ra khỏi hai vị sư tỷ, nhanh chân bước tới, “Mỗi năm, Vấn Đạo Tông chúng ta mua không ít dược thảo và đan dược từ Đan Phù Tông, không phải cũng bị trộn lẫn cỏ giả đấy chứ?”

Sư tỷ bên cạnh nàng ta hận không thể bịt chặt miệng nàng lại.

Rõ ràng biết tông môn của mình có giao dịch với Đan Phù Tông, không ít đan dược trong tông môn đều bắt nguồn từ Đan Phù Tông, vậy mà lại còn nhảy ra đắc tội với bọn họ. Bà cô này đúng là thích lo chuyện bao đồng. Có điều, ai bảo nàng ta là con gái của trưởng lão chứ, các nàng không ngăn nổi mà cũng không dám ngăn.

“Ầm ĩ cái gì!” Ngay lúc mọi chuyện ầm ĩ lên, từ trên trời có một giọng nói vọng xuống, “Trình độ đan đạo rốt cuộc ra sao, có thể thấy rõ trong cuộc so tài!”

“Nhóc con Lượng Kiếm Sơn, ta mong chờ biểu hiện của ngươi ở cuộc so tài.” Giọng nói đó chứa sự uy nghiêm, khiến tâm thần người ta chấn động.

Người nói chuyện chính là lão tổ Độ Kiếp kỳ Đan Lâm Thụ của Đan Phù Tông! Chuyện này, đã kinh động đến lão tổ. Tu sĩ Đan Phù Tông đều chuyển hướng nhìn, cung kính nhìn về đỉnh núi cao đầy mây mù lượn quanh trên bầu trời thành Vân Đoan.

Nơi đó, chính là ngọn núi nơi lão tổ đang ở.

Mục Cẩm Vân cũng xoay người, hời hợt đáp lại một câu: “Chắc chắn không phụ lòng mong đợi của ngài.”

Câu đáp này khiến sắc mặt của những người xung quanh đều trở nên quái dị, chỉ sợ vị Độ Kiếp kỳ ở trên đỉnh núi kia cũng đã cạn lời. Má nó, ai thật sự mong đợi chứ? Một câu nói mang theo uy áp và bầu không khí nghiêm túc nặng nề, đã bị một câu trả lời như thế phá nát.

Lúc này người phụ nữ của Vấn Đạo Tông tóm lấy ống tay áo của nữ tu bên cạnh, đôi mắt nhìn Mục Cẩm Vân lóe sáng, “Sư tỷ, sư tỷ, mau nghe ngóng xem hắn tên là gì.”

Đúng là bộ dạng thiếu nữ động lòng xuân.

Tô Lâm An: “...”

Vẻ bề ngoài của thằng nhóc này đúng là không tệ, chỉ sợ sau này cũng sẽ khiến vô số phụ nữ vì hắn mà buồn bã đau lòng.

Lão tổ Độ Kiếp kỳ kia cười khẽ một tiếng, sau đó chuyển chủ đề, quát lên: “Hạ Tùng, ngươi đã biết sai chưa?”

Hạ Tùng bị chỉ đích danh liền quỳ xuống, “Sư phụ, đồ đệ đã biết lỗi.” Lão tổ Độ Kiếp kỳ của Đan Phù Tông là sư phụ của lão ta, đây chính là vốn liếng để lão ta phách lối. Cho dù lão ta bán dược thảo giả ở phố sau, đệ tử của Đan Phù Tông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không ai dám gây phiền phức cho lão ta.

Nào biết được, hôm nay lại làm kinh động đến sư phụ!

“Quay về bế quan ăn năn hối cải, trong vòng trăm năm không được phép rời khỏi tông môn nửa bước.”

“Vâng!” Hạ Tùng vội vàng dập đầu ba cái. Sau khi đứng dậy, lão ta vẫn nhìn về đỉnh núi cao phía xa với vẻ mặt đầy cung kính.

“Lão phu quản giáo nghiệt đồ không nghiêm, đã để mọi người cười chê.”

Lão tổ Độ Kiếp kỳ đã xử lý như vậy, những người khác cũng không tiện nói gì được nữa. Mục Cẩm Vân cũng không truy cứu nữa, đưa Sở Tài Nguyên rời đi.

Sở Tài Nguyên thấy hơi mất mát. Hắn không ngờ chuyện này lại được giải quyết như vậy.

Vốn cho rằng, bọn họ sẽ ra tay đánh nhau. Nếu như có thể khiến Mục Cẩm Vân chịu thiệt thì không thể tốt hơn. Hiện giờ khi mọi chuyện đã được giải quyết thì trong lòng hắn lại căng thẳng, bởi hắn biết, sau khi trở về, chỉ e rằng mình sẽ sống không bằng chết.

Cũng không biết trước đó hắn nghĩ gì mà lại nhất định không chịu nhịn.

Có hối hận không?

Trái tim hắn đang phát run, thế nhưng tự hỏi lòng mình có hối hận không, hắn vẫn nói với bản thân rằng, không hối hận.

Ít nhất, chắc chắn những người kia đã coi Mục Cẩm Vân như cái gai trong mắt. Mục Cẩm Vân khiến hắn khó chịu, hắn cũng mong mình có thể cố hết sức khiến hắn ta không được thoải mái. Mục đích của hắn chỉ đơn giản vậy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status