Ấn Công Đức

Chương 176 : Chương 176THỨC TỈNH



La Phi Diệp không nói chuyện với tiên linh nữa mà quay về phòng mình, thắp một nén nhang.

Hắn cầu nguyện với củ cải đại tiên: “Ta muốn cứu Sở Tài Nguyên, củ cải đại tiên có thể bảo vệ ta có đúng không?”

Tô Lâm An lại nghe thấy. Lần này, nàng dùng thẳng niệm lực gào lên: “Không đâu!”

La Phi Diệp cứng đờ cả người.

“Ta chỉ là củ cải có tu vi Nguyên Anh kỳ. Vì giúp ngươi hết lần này đến lần khác, mà ta đã sắp không ổn rồi. Ngươi đi cầu xin người khác đi, ta không giúp nổi ngươi nữa.” Tô Lâm An gào xong, lại thở yếu ớt nói thêm một câu.

Khoa Đẩu Hỏa không ngờ cách xử lý của nàng lại đơn giản thẳng thắn như vậy, đến ngay cả tín đồ thành tâm nhất của mình cũng không cần. Đúng thật là bó tay.

Hương trong tay La Phi Diệp rơi xuống đất.

Hắn đứng ngây ra tại chỗ rất lâu, lâu đến mức Tô Lâm An cũng chẳng buồn để ý đến hắn nữa. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã mất đi tín đồ này, có điều cũng hết cách. Mong rằng sự từ chối của củ cải đại tiên có thể khiến La Phi Diệp không đi trêu chọc Mục Cẩm Vân. Nói thật, với chút tu vi của La Phi Diệp, nếu như thật sự khiến hắn cảm thấy củ cải đại tiên không gì là không thể, còn hắn thì bất kể có nguy hiểm gì cũng dám xông vào, vậy sau này Tô Lâm An thật sự không có cách nào để lo đến hắn.

Dù sao thì hiện giờ cái gọi là sự phù hộ của củ cải đại tiên, đều được tạo thành do những chuyện trời xui đất khiến nàng tham dự vào. Mà nàng, rồi cũng có ngày phải rời đi. Mà sau khi rời đi, niệm lực của nàng yếu ớt như vậy, không thể lo cho La Phi Diệp cách xa ngàn dặm được.

Cho nên, nàng vẫn nên thức tỉnh hắn thôi. Củ cải đại tiên không phải là vạn năng. Con người, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.

Còn về việc mất đi tín đồ thành tâm nhất, ừm, sau này nàng sẽ dùng sắc đẹp để chinh phục lại.

Nói cho cùng thì Tô Lâm An vẫn thấy hơi mất mát, có điều nàng rất giỏi chuyện tự an ủi chính mình, từ trước đến nay tự khen mình đều không biết mệt. Sau khi tự sướng đến mức cười hì hì, nàng lại chạy đi làm chuyện khác.

Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh nghe nàng tự khen cả buổi trời: “...”

Khoa Đẩu Hỏa nói: “Nếu như nàng ta tẩu hỏa nhập ma, chắc chắn là do tự luyến đến nhập ma.”

Sơn Hà Long Linh cảm thấy những lời này chẳng có vấn đề gì, nhưng sao nó có thể nói xấu chủ nhân được cơ chứ. Vì vậy nó nói: “Xí! Chủ nhân chính là người đẹp nhất.”

“Không ngờ cũng nói tục đấy?” Khoa Đẩu Hỏa ngạc nhiên.

Sơn Hà Long Linh lập tức căng thẳng ôm chặt lá cây nhỏ trong lòng, yếu ớt nói: “Con chim màu bạc kia rất thích nói mấy lời này, hình như chủ nhân rất thích nó.”

Tô Lâm An cảm thấy Xích Ngân Tiêu vô cùng thú vị, điều này, nàng đã nói với Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh trong nguyên thần. Kết quả, Sơn Hà Long Linh rất để tâm liền học mấy câu chửi người theo nó.

“Thế ngươi ‘xí’ vậy cũng chưa chuẩn, không có khí thế, phải hung dữ hơn một chút. Nhìn đây này, XÍ!” Khoa Đẩu Hỏa xí một tiếng, trong miệng còn nhổ ra một đốm lửa nhỏ.

“XÍ!” Sơn Hà Long Linh phun ra một chút linh khí.

Tô Lâm An: “...”

Tô Lâm An không để ý đến La Phi Diệp nữa, nàng định đi xem tình hình của Nam Ly Nguyệt thế nào, lại không ngờ vừa nhìn qua đã thấy Nam Ly Nguyệt bước ra khỏi phòng.

Nam Ly Nguyệt bước tới trước mặt nàng, mắt đỏ ửng nói: “Tiên linh, ta cảm nhận được rồi.”

“Hả?” Tô Lâm An mờ mịt không hiểu gì, cảm nhận được gì cơ?

“Nhà tổ!”

“Nhà tổ của Nam Ly gia chúng ta đã tới!”

Nguyên thần của Tô Lâm An rất mạnh, là Độ Kiếp kỳ viên mãn. Nàng mở rộng thần thức cũng không cảm nhận được nhà tổ Nam Ly gia gì đó, bởi vậy nên lúc này nàng hơi nghi ngờ, “Sao ngươi lại biết nhà tổ đã tới?”

Nam Ly Nguyệt đáp với giọng trầm thấp: “Ở trung tâm nhà tổ Nam Ly gia chúng ta có một viên đá Đan Duyên. Nghe nói khi xưa nó là tâm trận của bí cảnh đan đạo, lão tổ trong nhà đã nhỏ máu nhận chủ, lưu truyền đời đời kiếp kiếp cho đến ngày nay. Chỉ có con cháu mang dòng máu trực hệ của Nam Ly gia mới có thể thật sự nắm giữ nhà tổ.

“Ta cảm nhận được nó đã tới.” Nàng hít sâu rồi nói.

“Ừ.” Tô Lâm An gật đầu, “Tới vừa đúng lúc, ngươi có thể đoạt lại nó.”

Nếu nhà tổ đã tới, điều này nói rõ tám chín phần mười là đám người già đang bị giam giữ của Nam Ly gia cũng bị giam trong nhà tổ. Nếu thế, muốn cứu người cũng thuận tiện hơn nhiều. Không chỉ cứu người, nàng còn muốn giành lại nhà tổ, chấn chỉnh lại Nam Ly thế gia.

Không bao lâu sau, Nam Ly Nguyệt đã nhận được truyền âm của Nam Sơ Liên.

Quả nhiên, Âu Dương Miện đã mời họ tới nhà tổ, gặp mặt các vị trưởng bối.

“Khi Âu Dương Miện ở cùng với ta chỉ mới là Nguyên Anh sơ kỳ. Giờ qua mấy chục năm, dù tu vi của hắn tăng tiến rất lợi hại thì có lẽ cũng là tầm Nguyên Anh trung kỳ hồi trước.”

“Người có tu vi cao nhất Nam Ly thế gia hồi trước cũng chính là phụ mẫu của ta... Mặt nạ này của ta, tu sĩ Độ Kiếp kỳ trở xuống đều không thể nhìn thấu...” Nói tới đây, Nam Ly Nguyệt ngừng một lát rồi tiếp tục, “Ta muốn cùng Nam Sơ Liên lên nhà tổ.”

Tô Lâm An lắc đầu, “Gần đây ngươi bế quan không rõ về bên ngoài. Mấy năm nay, đám luyện đan sư kia tụ lại mày mò ra rất nhiều đan dược, có thể tăng tiến tu vi rất nhanh.” Nàng khua tay múa chân, “Đan Phù Tông có đến hơn ngàn Nguyên Anh kỳ. Nam Ly thế gia và Đan Phù Tông sớm đã gắn kết chặt chẽ không thể tách rời, thực lực của những tu sĩ trên nhà tổ e là cũng không hề yếu.”

Đan dược của Đan Phù Tông chắc chắn là cần người thử thuốc trước, sau đó mới có thể phổ biến rộng rãi đến khắp các đệ tử Đan Phù Tông. Mà người thử thuốc này, nghĩ kỹ thì thấy người Nam Ly gia sẽ chiếm phần lớn. Những đan dược đó vô cùng bá đạo, đám tu sĩ của Nam Ly thế gia sẽ bị đan dược biến thành thế nào, Tô Lâm An cũng khó mà dự liệu được.

Nàng tuyệt đối không đồng ý để Nam Ly Nguyệt tới nhà tổ bây giờ. Chịu kích thích quá lớn sẽ khiến nàng mất đi năng lực phán đoán, khó lòng duy trì tâm cảnh.

“Tăng cường quá nhiều tu vi trong khoảng thời gian ngắn, đan dược như vậy chắc chắn có đan độc rất nặng, không có lợi cho việc tu hành sau này.” Nam Ly Nguyệt nhíu mày nói.

“Tăng cường thực lực là được rồi, nếu như không lo được hiện tại, nào có thể quản được đến mai sau.”

Tô Lâm An mỉm cười nói. Điểm này, nàng thực sự đã thể nghiệm rất kỹ.

Khi xưa để tăng cường thực lực, nàng cũng ăn rất nhiều đan dược, kết quả đã tích tụ lại đan độc trong cơ thể, cuối cùng bị hành hạ đến mức cơ thể nàng đau đớn không chịu nổi. Nhưng khi đó nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Là yêu nữ ma giáo bị tất cả tu sĩ trong thiên hạ đuổi cùng giết tận, nếu như thực lực của nàng không mạnh thì vốn không thể sống tới ngày bị đan độc hành hạ, mà đã chết từ lâu rồi.

Nam Ly Nguyệt không nói nữa. Thực ra tu vi của nàng cũng tăng nhanh như vậy, chỉ có điều bởi đã chịu nỗi khổ rèn luyện nên đan độc không nghiêm trọng như việc dùng đan dược, thế nhưng con đường tu hành về sau của nàng cũng bị hạn chế.

Nàng biết sau này tu vi của mình sẽ rất khó để thăng tiến thêm nữa, cho nên hiện giờ khi đối mặt với vấn đề này, cũng chỉ có thể im lặng.

“Còn chuyện nhà tổ, ta sẽ thăm dò tình hình trước, sau đó sẽ bàn lại với ngươi.” Tô Lâm An nói, nàng định dùng thần thức xem xét tình hình ở nhà tổ trước, sau đó xem có cần đi lên cùng Nam Sơ Liên không. Còn có vài trợ thủ mới tìm được gần đây, nên dùng vào lúc nào cũng phải bàn bạc kỹ hơn.

Đặc biệt là lão ma đầu Đỗ Chi Kỳ, nhất định không thể chủ quan.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status