Ấn Công Đức

Chương 181 : Chương 181VẠN TƯỢNG TÔNG



Tô Lâm An giấu Nam Ly Nguyệt rất nhiều chuyện, bởi vậy khi nàng nói chuyện với Nam Ly Nguyệt luôn có mấy phần chột dạ. Lại thêm việc phục thù vốn trong tình thế bắt buộc hiện giờ cũng đầy ắp biến số, Tô Lâm An đã sớm cắt đứt liên hệ tâm thần với Nam Ly Nguyệt, lại qua một lúc nữa, Nam Sơ Liên cũng yếu ớt tỉnh lại.

Dưới sự chỉ bảo của Tô Lâm An, Nam Sơ Liên làm một chút thay đổi nho nhỏ khó có thể phát hiện ra với trận pháp. Vào lúc cô ta vừa thay đổi xong một trận thạch, định tiếp tục ra tay với cái khác thì Tô Lâm An vội vàng nói: “Có người tới, mau giả chết.”

Nam Sơ Liên lập tức trở lại vị trí ban đầu, thi triển thuật liễm thần.

Một lát sau, có hai người đàn ông bước vào.

Người đi đằng trước mặc đồ đen, tu vi đã đạt đến Độ Kiếp kỳ.

Nam tu sau lưng hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, nhìn thì tuổi tác cũng vừa đến ba trăm. Nhìn mặt của y, giống với Khang Khang nằm trong quan tài đá đến năm sáu phần. Lẽ nào người đàn ông này chính là Âu Dương Miện?

Ngoài hố đen có trận pháp, sau khi hai người kia mở kết giới trận pháp ra thì đứng ở bên miệng hố đen.

Người có tu vi Độ Kiếp kỳ nói: “Còn khoảng bảy ngày nữa, là có thể bắt đầu tiến hành nghịch chuyển âm dương. Đợi ngươi kết thúc cuộc thi đan đạo xong thì bế quan luôn, chuyển máu của đứa trẻ đó qua.”

“Vậy bí cảnh đan đạo mà Đan Phù Tông phát hiện ra, ta không đi nữa sao?” Âu Dương Miện có chút không chắc chắn, nói.

“Chỉ là một bí cảnh đan đạo chưa rõ mà thôi.” Tu sĩ Độ Kiếp kỳ cười nhếch mép, “Ngươi không biết nhà tổ Nam Ly gia rốt cuộc lợi hại đến mức nào cũng là điều bình thường, dù sao dạo gần đây chúng ta mới phát hiện được điều thần bí ở nơi đây.”

Tầm mắt của hắn nhìn vào nơi sâu thẳm trong hố đen, “Cũng may là tu sĩ thượng giới chưa hề biết có một bí cảnh thế này, nếu không thì đâu đến lượt ta với ngươi. Nói đến thì, nếu ngươi không làm những chuyện kia, hành hạ người của Nam Ly gia đến tiêu đời, giờ đâu có phiền phức đến vậy.”

Âu Dương Miện bèn nói: “Tuy rằng ta đã cưới con gái họ, nhưng họ vẫn coi ta như người ngoài, không hề nói bí mật của nhà tổ cho ta, đến cả bí thuật luyện đan tổ truyền cũng không có phần của ta. Về mặt này Nam Ly Nguyệt rất cố chấp, khiến ta mãi không có chút hi vọng nào, ta cũng hết cách.”

Nếu sớm biết lai lịch của Nam Ly gia thần bí tới nhường ấy, còn có thể được đại năng thần bí nhìn trúng, thì y cũng sẽ không chọn nương nhờ Đan Phù Tông sớm đến vậy.

“Mà thôi, đều là số mệnh.” Tu sĩ Độ Kiếp kỳ cảm thán, “Nếu như họ còn sống, nói không chừng chúng ta không khám phá ra nổi bí mật của nơi đây.” Sau khi hắn nói xong thì giơ tay, linh khí tụ lại trong lòng bàn tay, vẽ ra bát quái thái cực âm dương trong không trung. Tức thì vị trí của những người trong hố bị dịch chuyển một lượt, ánh sáng xanh lục trong lòng bàn tay hắn không ngừng trào ra ngoài, lấp đầy hố đen, dường như có vô vàn con đom đóm đang tụ hợp lại, phát sáng dịu nhẹ.

“Ngày mai, đưa mấy lão già kia qua đây ném vào quan tài.”

Nói xong, hắn lại chỉ vào mấy cơ thể hội tụ nhiều ánh huỳnh quang, “Mấy người này tu vi thấp hơn, dược tính thẩm thấu cũng khá ổn rồi, bắt đầu từ họ đi.”

“À đúng rồi, tư chất tu vi của Nam Kiều Phong và con trai lão ta không tồi. Nếu như những người này không ổn, thì tóm cả lão qua đây.” Người đàn ông mặc đồ đen dửng dưng nói.

Âu Dương Miện rùng mình, sau đó cung kính đáp lời: “Vẫn là Thanh Quân cân nhắc chu đáo.”

Hai người đứng cạnh miệng hố thêm một khắc rồi rời đi. Đợi họ đi xa, Tô Lâm An mới thở phào nhẹ nhõm.

Phương pháp dịch chuyển Càn Khôn. Còn tên Thanh Quân gì đó, tên Độ Kiếp kỳ bỗng dưng nhảy ra này, là người của Vạn Tượng Tông.

Vạn Tượng Tông là tông môn ẩn thế đứng trên bốn tông môn lớn. Trụ sở tông môn của bọn họ nằm ở trên Kiến Mộc, là nơi tiếp giáp giữa thượng giới và hạ giới. Bọn họ là tông môn liên lạc, kết nối giữa thượng và hạ giới. Năm xưa Khương Chỉ Khanh lên xuống thượng giới, đều phải đi qua Vạn Tượng Tông.

Không ngờ Vạn Tượng Tông lại nhúng tay vào chuyện của tu sĩ hạ giới!

Rốt cuộc trong nhà tổ này của Nam Ly Nguyệt có thứ gì mà ngay cả Vạn Tượng Tông cũng để mắt tới?

“Trận pháp ngũ hành mà, chắc là bọn họ cho rằng sau này nơi đây sẽ thành vùng thiên địa ngoại vực. Người có được vùng này, cuối cùng có thể thành thần.” Khoa Đẩu Hỏa thuận miệng nói. Ngay từ đầu nó đã bị mê hoặc, coi nơi đây là thiên địa ngoại vực đấy.

“Dù có nhận ra là không phải, nơi đây cũng là cái phôi của thiên địa ngoại vực. Chỉ cần có thể tìm được vị trí cất giấu bản nguyên ngũ hành thật sự dưới năm ngọn núi, sau này cũng có thể trở thành thiên địa ngoại vực thật sự.”

“Bí cảnh như vậy, ở trên thượng giới cũng cực kỳ quý giá. Tên Hắc Quân đó nói đúng, nếu như tu sĩ thượng giới biết được, chắc chắn không đến lượt hắn.”

“Hắc Quân cái gì, đó là Thanh Quân!” Rõ ràng Tô Lâm An đang vô cùng lo lắng, vậy mà trọng điểm vẫn lệch lạc.

“Mặc đồ đen thùi lùi còn gọi là Thanh Quân gì chứ!” Khoa Đẩu Hỏa cũng vô cùng tức giận, “Ngươi nhìn ta thế này, chẳng phải cũng chê ta đen rồi đặt cho ta một cái tên xấu xí sao.”

Thấy Khoa Đẩu Hỏa sắp phát khùng, Tô Lâm An lười so đo với nó, chỉ đành nói: “Rồi rồi ngươi nói đúng. Yên tĩnh chút đi, để ta nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.”

Ngay cả tông môn ẩn thế như Vạn Tượng Tông cũng dây vào, thù này của Nam Ly Nguyệt đúng là khó báo thật.

Qua thêm một lúc nữa, Nam Sơ Liên tỉnh lại. Tô Lâm An lại bảo cô ta dùng kim châm đâm vào mấy huyệt vị của vài người có nhiều ánh huỳnh quang, sau đó nhắc lại mấy câu về chuyện vừa nghe được cho cô ta nghe, “Có lẽ ngươi sắp được gặp ông mình rồi đấy.”

Đối với chuyện sắp được gặp người thân, Nam Sơ Liên không vui vẻ nổi.

Bản thân cô ta đã là cá nằm trên thớt, dù thế nào cũng không mong người thân cũng vào đây chết cùng.

“Rốt cuộc nên làm thế nào đây?” Sự việc đã phát triển vượt ra khỏi dự tính của cô ta, cũng đập tan tưởng tượng của cô ta. Ở trình độ tu vi như cô ta, hoàn toàn không thể tiếp xúc và hiểu rõ được. Giống như tu sĩ cấp thấp đối mặt với tu sĩ cấp cao có chênh lệch quá lớn về cảnh giới, hoàn toàn không thể phản kháng lại uy áp của người đó, tất cả mọi thứ hiện giờ đã vượt quá khỏi phạm vi mà Nam Sơ Liên có thể giải quyết.

Cô ta là một nữ chưởng quỹ có thể chống đỡ được Nam Ly Lâu, ngày thường cũng coi như là một phụ nữ mạnh mẽ, hiện giờ lại chỉ cảm thấy lo sợ bất an, không biết nên làm gì mới ổn.

Tô Lâm An cũng không biết phải làm sao.

Nàng không điều khiển được rối gỗ, nguyên thần cũng không bay ra ngoài được, muốn chui vào thế giới nhỏ của lá Ngưng Băng cũng không xong. Lúc này nàng chỉ có thể chỉ huy bằng lời nói cho Nam Sơ Liên một chút, tác dụng quá ít ỏi.

Rốt cuộc phải làm thế nào, nàng cũng thấy hơi mơ hồ.

Thực ra những chuyện này, nếu đổi thành nàng của ngày trước thì chẳng buồn quan tâm. Thật sự không có cách thì còn có thể làm gì được đây, vậy thôi mặc kệ đi. Thế nhưng hiện giờ trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy hơi khó chịu. Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của Nam Sơ Liên, lại nghĩ tới hiện giờ có lẽ Nam Ly Nguyệt cũng bất an như vậy, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao.”

Tô Lâm An nở nụ cười xinh đẹp, “Yên tâm, có ta mà.”

Nàng trấn an Nam Sơ Liên, để cô ta vực dậy tinh thần, động tay động chân với trận pháp theo lời chỉ dẫn của nàng, đồng thời trong lúc chỉ bảo còn không quên dát vàng lên mặt tiện để tiện tuyên truyền cho bản thân, “Biết củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy chứ? Pháp lực vô biên đấy, sẽ bảo vệ ngươi và ông ngươi bình an vượt qua kiếp nạn này.”

“Ta biết, ta vẫn thường liên hệ với trấn Thanh Thủy.” Cô ta gắng gượng cười, “Nếu như lần này có thể bình an trở về, chắc chắn ta sẽ cúng bái bài vị trường sinh của củ cải đại tiên, dâng hương ngày đêm.”

Vốn dĩ cô ta cũng không tin tưởng cho lắm, nhưng mỗi lần tới trấn Thanh Thủy đều cảm nhận được lòng kính yêu của người dân nơi đó đối với củ cải đại tiên. Đúng vậy, không phải kiểu kính sợ đối với thần linh, mà nhiều hơn chính là sự yêu mến, vô cùng thân thiết. Cho nên tuy rằng cô ta cũng mua một món đồ trang trí củ cải, nhưng chỉ là bởi vì nhập gia tùy tục mà thôi, chứ không phải thật sự cảm thấy củ cải đại tiên có thể bảo vệ cô ta. Cô ta là một tu sĩ Kim Đan kỳ, cũng không cần củ cải bảo vệ. Hiện giờ nghe thấy lời của tiền bối, trong hoàn cảnh bất lực mờ mịt, thì củ cải đại tiên đó, có lẽ cũng đã trở thành cọng rơm cứu mạng ở sâu trong lòng cô ta.

Nếu như có thể bình an thoát thân, nhất định thành tín ngưỡng.

“Ừ, phải nhớ đấy.” Sau khi Tô Lâm An nói xong thì lại thử làm chủ nguyên thần của mình, có điều vẫn chẳng có tác dụng gì. Không bao lâu sau, nàng nhận ra bản thân mình lại động đậy.

Rối gỗ vốn đang nằm nhoài ở bên quan tài ngắm nhìn Khang Khang bỗng bước tới vị trí của đá Đan Duyên. Nhánh cây trên cơ thể rối gỗ dài ra, quấn lấy đá Đan Duyên.

Viên đá lạnh như băng, vốn là vừa lạnh vừa cứng. Sau khi được bọc lấy một hồi thì viên đá bắt đầu mềm đi, sau đó cơ thể rối gỗ bắt đầu chui vào viên đá. Trước là đầu, sau đó là bả vai cánh tay, chân, cứ vậy mà tiến vào từng chút từng chút một.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status