Ấn Công Đức

Chương 185 : Chương 185MAU CHIA TAY



“Đồng ý đồng ý.” Tô Lâm An ngây ra một lát, sau đó mau chóng trả lời lại.

Nó đi ra rồi thì không thể khống chế nguyên thần nàng được nữa, nàng có thể giành lại quyền khống chế nguyên thần của mình, không cần ngây người ở đây chẳng làm được việc gì nữa.

Lại không ngờ tới, sau khi nàng đồng ý, ấn Công Đức hơi phát sáng. Ngay sau đó, Tô Lâm An cảm giác được biển ý thức cuộn sóng, như có một luồng sức mạnh bị rút ra khỏi cơ thể, khiến nguyên thần vốn đã được hồi phục lại có thêm một vết nứt...

“Ta vốn không có ý thức, chỉ là một luồng chấp niệm, dùng để tu bổ cho nguyên thần của ngươi.” Giọng nói non nớt thuộc về tiên linh vang lên, “Thế nhưng nhìn thấy Khang Khang, ta đã tỉnh lại.” Mấy năm nay ở bên Nam Ly Nguyệt, nhìn nàng ngày một tốt lên, cũng nhìn thấy nàng ngày nhớ đêm mong Khang Khang, khiến chấp niệm vốn đã dần tiêu tan của tiên linh vẫn tiếp tục được giữ vững. Tất nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc Tô Lâm An tự coi mình là tiên linh, đồng thời thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ Nam Ly Nguyệt, giúp nàng tìm được Khang Khang.

Suy nghĩ đó, tồn tại ở trong tư tưởng của Tô Lâm An.

Vì vậy, nó vẫn chưa hề tan biến.

“Cảm ơn ngươi.”

“Xin lỗi, ta và cơ thể của ta tạm thời không thể ra khỏi nơi đây.”

Sau khi dứt lời, Tô Lâm An cảm nhận được ánh sáng xanh lục trên lá cây của ấn Công Đức lại sáng hơn một chút, đã sắp tràn đầy, còn nguyên thần vốn đang bị hao tổn của nàng lại được tẩm bổ thêm một chút.

Giống như phần thưởng cho việc nàng chịu tổn thương bản thân để tốt cho người khác.

Hiện giờ Tô Lâm An không quan tâm nhiều đến thế. Nguyên thần của tiên linh rời đi, nàng cũng có thể tự bay ra ngoài.

Cuộc thi đan đạo của Nam Ly Nguyệt đã sắp bắt đầu. Nơi thi đấu của nàng nằm ở trung tâm thành Vân Đoan, cách đây khá xa. Nguyên thần của Tô Lâm An sau khi khôi phục có thể rời khỏi vật ký sinh một khoảng cách lớn, thế nhưng đó là trong tình huống nguyên thần không bị tổn thương. Mà hiện giờ nàng nhất định phải vượt qua tầng đất có tính ăn mòn nguyên thần này, và cả kết giới của nhà tổ và đỉnh ngũ hành.

Nàng không biết mình có thể tới kịp hay không.

Nhưng nếu không thử, làm sao biết được kết quả chứ!

Tô Lâm An cắn răng, nguyên thần bay thẳng ra ngoài.

Khoa Đẩu Hỏa còn ở đó gào lên: “Ngươi nói ngươi là nữ ma đầu?”

“Ta không tin ta không tin!”

Trái lại Sơn Hà Long Linh lại ở một bên cười ngu, nó nghĩ: “Chủ nhân mà ta chọn trúng, sao có thể là nữ ma đầu chứ.”

“Nàng rất tốt đó.” Sơn Hà Long Linh nói.

“Rất tốt?” Khoa Đẩu Hỏa hỏi vặn lại, nàng cũng chỉ để ý đến vài người mình quan tâm mà thôi, những người khác muốn sống hay chết, ai mà thèm lo.

Sơn Hà Long Linh bèn sửa miệng, nói: “Nàng rất đẹp đó.”

Khoa Đẩu Hỏa tức giận mắng: “Đồ nịnh hót!”

Sau đó, nàng nhận ra lớp đất có thể làm suy yếu nguyên thần nàng không hung ác như trước nữa.

Chẳng lẽ là bởi con rối gỗ nhỏ ở trong của tiên linh đã hấp thu những độc tính kia để đâm chồi phát triển, khiến cho sự nguy hại ở nơi đây được giảm nhẹ?

Dù có thế nào đi chăng nữa, đây đều là chuyện tốt. Tô Lâm An chui ra khỏi lòng đất, không chịu quá nhiều cản trở từ đỉnh ngũ hành. Chỉ là tiếp sau đó, nguyên thần của nàng bắt đầu dần cách xa cơ thể rối gỗ. Đến khi đạt tới một khoảng cách nhất định, thì Tô Lâm An cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Nàng chỉ còn cách trung tâm thành Vân Đoan có năm mươi trượng nữa thôi.

Thần thức của nàng đã có thể nhìn thấy trường đấu của cuộc thi đan đạo, thế nhưng nguyên thần của nàng không qua đó được.

Nhất định phải để nguyên thần nhập vào cơ thể Nam Ly Nguyệt, nàng mới có thể tham gia cuộc thi thay Nam Ly Nguyệt. Lúc này, Tô Lâm An đang bay giữa không trung, vọng về hướng mấy người Nam Ly Nguyệt đang tự bước lên đài luyện đan của chính mình.

Đó là năm cây cột Long Đằng rất cao, trên mỗi cây cột đều chuẩn bị sẵn lò đan và một lượng dược thảo lớn.

Vào thời khắc chiếc chuông đồng khổng lồ trên đài rung vang, cuộc thi đan đạo sẽ được chính thức bắt đầu. Nhìn đồng hồ cát biểu thị thì còn một khắc nữa sẽ bắt đầu cuộc thi.

Ở trước năm cây cột Long Đằng có một đài cao được khắc mây, lơ lửng giữa không trung, trên đó có xếp mấy chiếc ghế. Tới lúc cuộc thi diễn ra, đại diện của Đan Phù Tông, Nam Ly gia cùng với vài vị đại tông sư đan đạo nổi danh trong giới tu chân đều sẽ đến dự.

Mà ở dưới cột Long Đằng thì có từng hàng ghế hoa sen nối liền nhau. Những người ngồi ở đây là những luyện đan sư đã từng tham dự cuộc thi đan đạo, chỉ là đã bị loại từ các vòng trước.

Ở phía ngoài, chính là trưởng lão của các tông môn. Bởi đây là trận chung kết đan đạo, nên cho dù là những nhân vật có thực quyền ở những tông môn khác, vị trí cũng phải ở sau các đan dược sư. Sau các trưởng lão chính là đệ tử các phái, ở ngoài cùng là các tán tu.

Rõ ràng có vô cùng nhiều người, nhưng lại không hề chen chúc nhốn nháo, chính là bởi có trận pháp không gian được thi triển, có thể khiến cho tất cả các tu sĩ, dù là ngồi ở vị trí nào cũng có thể nhìn thấy khu trung tâm một cách kỹ lưỡng, có thể nhìn rõ thủ pháp của mỗi luyện đan sư.

Năm người đã lên khán đài.



Luyện đan kiểu này, ở bên cạnh đều sẽ có một hoặc hai trợ thủ.

Người lên đài cùng Đỗ lão ma là sư phụ Mộc Phi Nhạn của y, Mục Cẩm Vân đưa theo Tiểu Thiền, bên cạnh Nam Ly Nguyệt là Liễu Loạn Ngữ, cô gái bên cạnh Âu Dương Miện kia, có lẽ chính là Khúc Uyển Nhi của Đan Phù Tông. Còn đi cùng thanh niên tài tuấn Sở Nam Huyền của Đan Phù Tông cũng là một cô gái. Cô gái đó mặc trang phục đệ tử giống với Khúc Uyển Nhi, không chỉ có cùng màu sắc, đến ngay cả rất nhiều đồ trang sức và ký hiệu trên người cũng như nhau. Xem ra hai vị này không chỉ là đồng môn, mà còn có cùng một sư phụ, thân phận và địa vị cũng tương đương nhau.

Tầm mắt của Tô Lâm An dừng trên người Liễu Loạn Ngữ.

Hắn là một luyện khí sư, chẳng hiểu chút gì về luyện đan, chạy lên đó làm gì?

Ở dưới, Khâu Khê Minh đang ngồi trên ghế đan dược sư sắc mặt vô cùng tệ hại. Nàng ta cười lạnh rồi nói: “Một luyện khí sư thì chạy lên đó làm gì? Đúng là một khắc cũng không rời sao?”

Khâu Khê Minh chính là đan dược sư của trấn Phù Dung, vẫn luôn có hảo cảm với Liễu Loạn Ngữ, hiểu rất rõ về nữ luyện đan sư trẻ tuổi tự xưng là Liễu Mỹ Lệ kia. Đó chính là người phụ nữ bị trúng độc Hồng Nhan Khô mà Liễu Loạn Ngữ phải tới tận cửa để cầu nàng ta cứu giúp năm xưa. Nào ngờ nàng ta chẳng qua chỉ bế quan chuẩn bị cho cuộc thi đan đạo, mà Liễu Mỹ Lệ kia đã có được trình độ đan đạo khủng bố đến vậy, đồng thời đã khôi phục được dung mạo.

Nhìn Liễu Loạn Ngữ đi theo Liễu Mỹ Lệ kia làm sai vặt, Khâu Khê Minh cảm thấy trong lòng mình buồn nôn như nuốt phải ruồi nhặng. Thế nhưng chuyện tình cảm này, nàng ta cũng không thể cưỡng cầu. Nàng ta chỉ có thể tức giận bất bình trong lòng, ánh mắt nhìn đôi nam nữ kia cũng cực kỳ xem thường.

Lại nhìn thêm, trên đài đều là một nam một nữ phối hợp, Khâu Khê Minh càng giận dữ. Người ở bên cạnh vừa khéo hỏi một câu: “Ngươi thấy đôi nào ổn nhất?”

Nàng lạnh lùng đáp: “Chẳng đôi nào ổn cả.”

Khoe ân ái, chóng chia tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status