Ấn Công Đức

Chương 184 : Chương 184CÓ ĐỘC



Khi bọn họ đợi ở bên ngoài, Tô Lâm An nhìn Nam Sơ Liên đã hôn mê, thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta vẫn còn sống. Cô ta muốn dùng đan hỏa đốt chính mình, nhưng đối với Khoa Đẩu Hỏa mà nói, đan hỏa của Nam Sơ Liên quá yếu ớt, sau khi bị Khoa Đẩu Hỏa bao phủ thì đan hỏa của cô ta núp ở trong góc không thèm cả tỏa nhiệt. Điều này khiến cho Nam Sơ Liên thoát được hiểm cảnh, tuy rằng bị ngọn lửa bao quanh nhưng cơ thể không có vết thương nào.

Nam Sơ Liên hôn mê bất tỉnh, có lẽ là bởi nguyên thần bị thương cùng với việc nội tâm phong bế sau khi chịu đủ đả kích.

Nam Ngạo Phong, người ông muốn đoạt lấy sức sống của cô ta đã bị Khoa Đẩu Hỏa đốt thành tro bụi từ lâu, hoàn toàn không còn dấu vết.

Khoa Đẩu Hỏa vừa phóng lửa đốt một trận nên giờ chỉ còn lại một đốm nho nhỏ, từ con nòng nọc biến thành hạt vừng, ngay cả màu sắc cũng không đen như trước nữa.

Nó vốn là lửa ba màu, bởi vì đã ăn quá nhiều tử khí nên mới biến thành màu đen. Hiện giờ khi nhỏ lại, ngọn lửa lại có một chút màu lam nhạt, đó là màu sắc vốn có của nó. Lẽ ra nó nuốt những thứ có linh khí này thì có thể tăng cường thực lực, nhưng trong tình huống nguyên thần yếu ớt lại cưỡng ép cắn nuốt thì sẽ tiêu tốn lửa của nó, khiến ngọn lửa của nó cũng tạm thời suy yếu, giống như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào.

Tô Lâm An liếc Khoa Đẩu Hỏa xong thì lại bắt đầu thử gọi tiên linh.

“Tiên linh, chuyện vừa rồi là do ngươi làm phải không?”

Ban nãy suýt chút nữa Khoa Đẩu Hỏa đã không chống đỡ nổi. Khi tấm lệnh bài đó vừa được lấy ra, khí lạnh bổ nhào tới, ngọn lửa dường như bị chém đứt. Nếu như nó thật sự rơi xuống đây, với mức độ yếu ớt của họ lúc đó thì không chỉ Khoa Đẩu Hỏa sẽ bị thương nặng, mà Tô Lâm An là chủ nhân liên kết nguyên thần với nó cũng sẽ lĩnh đủ. May là đỉnh Thủy bỗng nhiên đè xuống, chắn lại đòn tấn công của tấm lệnh bài kia, đồng thời đè bọn họ dưới núi. Cứ như vậy, tạm thời Thanh Quân không thể làm gì bọn họ.

Giờ tiên linh đã chui vào đá Đan Duyên. Đá Đan Duyên nằm ở tâm trận, bởi vậy Tô Lâm An chắc chắn rằng việc đỉnh Thủy dịch chuyển vừa nãy chính là do tiên linh làm. Có thể thấy tiên linh không phải là chấp niệm gì đó, có lẽ nó có ý thức, nếu không sao có thể nghĩ tới chuyện cứu người?

“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, dù gì ngươi cũng nên ho một tiếng chứ.” Tô Lâm An lại nói.

Tiên linh vẫn không lên tiếng, Khoa Đẩu Hỏa còn bất mãn bảo: “Ngươi nhìn ta một cái rồi mặc kệ. Ta bị thương nặng đến vậy, biến thành bé xíu như vậy là vì ai? Là do ngươi ép ta phải ra ngoài!”

Nó thở hổn hển gào xong còn thấy hơi tủi thân. Hạt vừng bị ấn Công Đức đè lên sắp không nhìn thấy được nữa, rõ ràng là tâm trạng vô cùng sa sút.

Tô Lâm An bèn gọi Sơn Hà Long Linh đứng thẳng trước ấn Công Đức. Nó thuần khiết trong suốt, linh khí quanh người tụ lại như một chiếc gương sáng long lanh.

“Nhưng ngươi đã trở nên đẹp hơn mà.” Tô Lâm An nói.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

“Tự soi gương đi. Có thích màu mới không?”

Khoa Đẩu Hỏa hừ một tiếng, không thèm để ý đến nàng, trong lòng thì mắng: “Đồ điên!”

Đợi đến khi Tô Lâm An không chú ý đến nó nữa, nó lại lén nhô ra một chút, soi trái nhìn phải qua chiếc gương do Sơn Hà Long Linh biến thành rồi nhẹ nhàng đong đưa phần lửa màu xanh nhạt ở ngoài. Nó còn chỉ đạo Sơn Hà Long Linh thay đổi hình dáng, điều chỉnh sự phân bố của linh khí một chút, khiến cho tấm gương Sơn Hà Long Linh trở thành một thấu kính lồi có thể phóng đại hình ảnh...

Nó tỉ mỉ ngắm nhìn màu xanh nhạt kia, niềm vui sướng mơ hồ dần dâng lên. Nó rụt rè lắc trái nghiêng phải vài lần, hài lòng nhìn ngắm màu sắc ngọn lửa của mình. Đợi soi xong nó mới đột nhiên tỉnh ra, không ngờ nó đã bắt đầu để ý đến màu sắc của bản thân rồi ư!

Trước kia nó đâu quan tâm đến những chuyện này, sau khi ở cùng Tô Lâm An thì đã bị nàng tẩy não, cũng bắt đầu học thói làm đỏm.

Khoa Đẩu Hỏa nhìn Tô Lâm An.

Chỉ e là người này có độc.

***

Thời gian dần trôi qua, trận đấu cuối cùng của cuộc thi đan đạo đã sắp bắt đầu.

Ngoài đỉnh Thủy, bên cạnh Thanh Quân có thêm một người phụ nữ mặc áo xanh biếc. Cô ta ngồi khoanh chân, trong tay cầm kim chỉ, đang vá lại chiếc áo choàng xanh bị lửa đốt hỏng của Thanh Quân. Có mấy lỗ thủng được cô ta dùng sợi tơ thêu thành khóm trúc. Còn ở trên cái lỗ thủng to nhất, cô ta đang thêu tiên hạc.

Một con tiên hạc đang đứng, ngẩng đầu nhìn về phía một con tiên hạc khác đang lượn vòng giữa không trung. Theo từng đường kim mũi chỉ của cô ta, quanh chiếc áo choàng có cả mây mù tản ra, tựa như tiên cảnh trong bức họa.

Thanh Quân rất thích chiếc áo choàng xanh này, cho nên đã gọi thị nữ tới vá lại.

Âu Dương Miện đứng canh ở bên vốn rất lo lắng trong lòng, nhưng khi nhìn cô thị nữ thêu vá hồi lâu, suy nghĩ của Âu Dương Miện lại bay xa. Y nhớ đến một người phụ nữ.

Nàng đã từng rất giỏi chuyện dùng kim châm cứu, thế nhưng những bí thuật đan đạo ấy, nàng không muốn nói cho y.

Trước mặt y, nàng rất ít khi dùng kim châm, trái lại dùng kim để thêu hoa. Trước kia mỗi lần nhìn thấy, ở nơi sâu thẳm trong lòng y đều ẩn giấu cơn giận dữ, nhưng hiện giờ nhìn thấy người khác thêu thùa, chẳng ngờ y lại có thể nghĩ tới người phụ nữ dịu dàng ấy...

Có lẽ từng có được chân tình, lại bị lợi ích che mù đôi mắt, y đã sớm không thể quay đầu.

“Âu Dương Miện!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên khiến Âu Dương Miện tỉnh táo lại. Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Quân, đầu Âu Dương Miện tức thì toát mồ hôi, lồng ngực cũng căng cứng. Y bất chấp lo sợ mà đáp: “Có thuộc hạ.”

“Cuộc thi đan đạo, ngươi đi đi.” Thanh Quân cũng có hứng thú với bí cảnh đan đạo mà Đan Phù Tông nhìn trúng. Lúc đầu hắn không cho y đi, là bởi trong mắt hắn, bí mật của Nam Ly gia còn quan trọng hơn. Hiện giờ chuyện ở đây không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, đỉnh Thủy không rời đi thì khó mà tiếp tục thử nghiệm trận pháp nghịch chuyển âm dương, bởi vậy tạm thời chỉ có thể gác lại.

“Chuyện Nam Ly gia sáp nhập vào Đan Phù Tông, tạm thời để đó đã.” Tên ngu xuẩn này, còn muốn để Nam Ly gia sáp nhập vào Đan Phù Tông, gây thêm cho hắn biết bao phiền phức. Tiếc rằng hắn phát hiện quá muộn, nếu không thì đâu có nhiều rắc rối như thế.

Đan Phù Tông là tông môn lớn đứng đầu của giới này, nếu như thật sự đối đầu, tuy rằng Thanh Quân hắn không sợ, thế nhưng bí mật của Nam Ly gia ắt sẽ bị lộ ra ngoài, tới lúc đó hắn muốn độc chiếm cũng khó.

“Vâng.” Âu Dương Miện chỉ đành thưa vâng, “Thuộc hạ đi chuẩn bị trước.”

“Đi đi.”

Sau khi rời đi, Âu Dương Miện mới cảm thấy đau đầu. Nam Ly gia vốn đã nương nhờ vào Đan Phù Tông, vốn là định tuyên bố sáp nhập vào Đan Phù Tông trong cuộc thi đan đạo lần này. Bảo y đổi ý sát giờ, y cũng khó mà tưởng tượng được hậu quả phải gánh chịu lúc đó. Có điều chắc Thanh Quân sẽ ra mặt bảo vệ y. Dù sao thì, chỉ có y thay máu thành công, Thanh Quân mới có thể nắm giữ được nhà tổ.

Y rời đi với tâm sự nặng nề, Thanh Quân thì vẫn canh giữ ở đó.

Sau khi thị nữ kia vá áo xong, không ngờ lại thân mật với Thanh Quân. Tô Lâm An không có lòng nào để ý tới họ, nàng vừa dưỡng thần vừa thử liên lạc với tiên linh. Thời gian trôi qua từng chút một, Tô Lâm An bắt đầu thử khống chế nguyên thần bay ra ngoài.

“Cuộc thi đan đạo sắp bắt đầu rồi, nếu như ta không qua đó, Nam Ly Nguyệt sẽ thua.” Tô Lâm An nói: “Ngươi muốn ở lại đây thì ra khỏi nguyên thần ta đi, còn ta nhất định phải rời khỏi nơi này. Ngươi có hiểu không?”

Ý thức thuộc về tiên linh ẩn trong nguyên thần nàng khiến nàng không thể điều khiển chính nguyên thần của mình. Hiện giờ, nàng lại không thể ngồi đợi thêm được nữa.

Không ngờ, khi nàng vừa nói xong câu đó, luồng ý thức vẫn luôn không đáp lại nàng bỗng phát ra giọng nói non nớt đứt đoạn: “Ngươi... Thật sự... Đồng ý thả ta ra ngoài sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status