Ấn Công Đức

Chương 189 : Chương 189NHẬN RA



Đã lâu không gặp Nam Ly Nguyệt hung dữ này, Liễu Loạn Ngữ tưởng chứng bệnh trong nguyên thần của nàng đã khỏi. Chẳng ngờ đến, nàng ta lại xuất hiện lần nữa.

Ừ, nhưng vào thời điểm này, nhất định phải để nàng ta lộ diện tới có thể giải quyết được vấn đề.

Vì vậy Liễu Loạn Ngữ bèn nói: “Giờ phải làm sao đây, có cần nghỉ ngơi một chút hay không?”

Tô Lâm An gật đầu, “Ta nghỉ một lát trước, dưỡng thần.” Nói xong, nàng ngồi luôn xuống, khoanh chân điều hòa hơi thở.

Thời gian luyện đan chỉ có một tháng, những người khác đã bắt đầu xử lý dược thảo. Nàng vốn là người chậm nhất, giờ đây lại chẳng hề gấp gáp mà khoan thai ngồi xuống điều hòa hơi thở, đám đông cảm thấy nàng đã từ bỏ cuộc thi, dần dần cũng không để tâm đến nàng nữa, tập trung nhìn về nơi khác.

***

Nhà tổ Nam Ly Nguyệt bay một đoạn về phía thành Vân Đoan, vừa khéo dừng lại trên tường thành Vân Đoan.

Có tu sĩ tuần tra của Đan Phù Tông tới điều tra xét hỏi, kết quả tu sĩ trong nhà tổ hỏi gì cũng không hay, không ai biết vì sao nhà tổ lại dịch chuyển qua đây.

Thanh Quân không hề nhận ra điều này, đến khi ra ngoài xem thì mới biết được nhà tổ chuyển động.

Thế nhưng Thanh Quân cũng không biết phải giải thích chuyện này thế nào. Âu Dương Miện đã tới tham dự cuộc thi đan đạo, người có thể điều khiển được nhà tổ Nam Ly này cũng chỉ có mình Âu Dương Miện mà thôi. Hắn nghĩ tới chuyện đỉnh Thủy bỗng chuyển dời vị trí vẫn chưa trở về như cũ, trong lòng hơi bất an, định vào sâu trong vị trí mắt trận tra xét một phen.

Ở vị trí mắt trận, có một chiếc quan tài, trong đó có con trai ruột của Âu Dương Miện, Âu Dương Khang.

Muốn đi vào chỗ mắt trận...

Muốn vào chỗ mắt trận thì bắt buộc phải dời đỉnh Thủy ra, nhưng hiện giờ căn bản không thể dời đỉnh Thủy đi được. Không được, không thể ngồi yên đợi chết thế này được. Trình độ trận pháp của Thanh Quân cũng không thấp, hắn đứng dưới chân đỉnh Thủy, ra quyết định lên đỉnh Thủy tìm tòi thực hư. Có điều vừa đi vào, người đã rơi xuống sông, xung quanh là một vùng xanh biếc khiến hắn không phân rõ phương hướng.

Không biết đã qua bao lâu, từ trong biển nước mênh mông xanh biếc vô bờ đó có một con cá trong suốt nho nhỏ. Thanh Quân lộ vẻ mừng rỡ, bay vọt qua phía con cá trong suốt đó. Xem ra, đó chính là bản nguyên hệ thủy của đỉnh Thủy. Tìm thấy được bản nguyên hệ thủy, thì có thể khiến đỉnh Thủy trở về vị trí cũ.

***

(*)

Tô Lâm An nghỉ ngơi tròn năm ngày. Trong những ngày nàng dùng để nghỉ ngơi, những người khác đã tôi luyện xong những dược thảo cơ bản. Người có động tác nhanh nhất vẫn là Mộc Viễn của Ngự Thú Tông, y đã bắt đầu mở lò luyện đan.

Mục Cẩm Vân theo sát ngay sau. Hắn cũng lấy đan hỏa và lò đan ra, đồng thời đưa từng loại dược dịch đã tinh luyện ra vào lò đan, để nhỏ lửa chậm rãi nung linh dịch thành dạng sương. Cho dù có cách một lớp kết giới, mọi người cũng có thể cảm nhận được một luồng ý lạnh.

“Đó là Hàn Băng Diễm cấp chín. Trong năm luyện đan sư lại có đến ba đan hỏa cấp chín. Nhìn đan hỏa của họ, ta cảm thấy họ lợi hại hơn một chút.”

“Ba người đứng đầu chắc chắn sẽ có họ.”

Những người có đan hỏa cấp chín là Sở Nam Huyền của Đan Phù Tông, Mục Cẩm Vân của Lượng Kiếm Sơn cùng với Âu Dương Miện của Nam Ly gia. Còn Mộc Viễn của Ngự Thú Tông và tán tu Liễu Mỹ Lệ thì kém hơn chút. Hiện giờ xem ra Liễu Mỹ Lệ là người xếp chót, nhưng Mộc Viễn vẫn luôn dẫn đầu cách biệt. Y sẽ không rớt hạng chỉ bởi vì thua kém một chút đấy chứ?

Không ít người nảy sinh bất đồng về mặt này. Những người đã cược cho Mộc Viễn thắng thì kiên trì nói: “Đan hỏa cũng không phải là thứ quan trọng nhất. Nhìn trình độ luyện đan của Mộc Viễn, dẫn đầu cách xa những người khác mà. Trong ba người đứng đầu, ắt sẽ có một chỗ của Mộc Viễn!”

Kết quả, Mộc Viễn ở trên đài vừa luyện đan còn vừa nói khẽ với sư phụ mình: “Bọn họ nói đan hỏa của ta kém hơn người khác, không thể nằm trong ba người đứng đầu.”

Khi y nói chuyện còn nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Phi Nhạn ở bên cạnh. Mộc Phi Nhạn cũng không ngờ hắn lại đột nhiên xoay qua như vậy, đồng thời mặt còn cách nàng rất gần, khí nóng từ miệng phả tới khiến mặt nàng chợt đỏ bừng lên. Sau đó nàng nói: “Chuyên tâm chút đi, sau này sư phụ nghĩ cách tìm đan hỏa cấp chín cho ngươi.”

Tuy rằng thực lực của nàng có hạn, thế nhưng nàng nguyện không tiếc bất cứ giá nào, thay A Viễn tìm được thứ mà y muốn.

“Sư phụ cảm thấy ta có thể giành được vị trí thứ mấy?”

Không đợi Mộc Phi Nhạn trả lời, y tiếp tục nói: “Nếu như ta có thể giành được ngôi đầu, sư phụ định thưởng ta thế nào đây?”

Ánh mắt hắn dừng ở ngực Mộc Phi Nhạn, “Có phải ta nói gì, sư phụ cũng đều đồng ý hay không?”

Bị chính đồ đệ của mình đùa giỡn như vậy dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, cho dù biết những người ở ngoài kết giới không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa họ, nhưng Mộc Phi Nhạn cũng vừa ngượng nghịu vừa lúng túng, rất muốn trừng mắt với y. Nhưng nàng lại không dám để lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, chỉ có thể làm bộ trấn tĩnh rồi nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi chuyên tâm một chút, có chuyện gì chúng ta về rồi nói.”

“Vậy được, đợi ta giành được hạng nhất, sau khi trở về sẽ nói chuyện đàng hoàng với sư phụ.”

Nói xong, Mộc Viễn mới quay đầu lại nhìn lò đan. Có điều y vẫn liếc qua phía cột Long Đằng bên cạnh, sau khi quét mắt về Mục Cẩm Vân, lại liếc sang Liễu Mỹ Lệ đang ngồi tĩnh lặng, tiếp sau đó ngó Sở Nam Huyền. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Âu Dương Miện, nhìn kỹ mấy lần như có điều gì suy nghĩ rồi mới đặt sự chú ý về lại lò đan.

Y hoàn toàn có thể dùng thần thức để xem xét, thế nhưng lại làm những động tác nho nhỏ này, khiến những người ở dưới có chuyện để bàn luận.

“Mộc Viễn nhìn Âu Dương Miện lâu nhất, chẳng lẽ là cảm thấy Âu Dương Miện mới là đối thủ mạnh cuối cùng?”

“Nói đến thì, trước kia trình độ đan đạo của Nam Ly gia thật sự rất lợi hại.”

Mộc Viễn nghe thấy những lời này thì khóe miệng giấu ý cười. Y nhìn Âu Dương Miện không phải vì trình độ đan đạo của Âu Dương Miện lợi hại, mà là bởi Liễu Mỹ Lệ kia rõ ràng mới chính là Nam Ly Nguyệt thật sự. Y rất mong chờ, sắp tới đây sẽ xảy ra chuyện hay ho gì.

Thật là thú vị, cái đám gọi là danh môn chính đạo này, chẳng phải cũng làm nhiều chuyện không thể quang minh chính đại như vậy sao? Mọi người đừng ai nói ai cả, chẳng có ai là sạch sẽ.

Người phụ nữ bên cạnh lại rất sạch, khiến y không nỡ giết ngay. Thế nhưng y là một ma tu Độ Kiếp kỳ, cũng không thể để một người phụ nữ níu bước chân mình. Khi y rời bỏ nàng, chắc chắn sẽ tự tay cắt đứt ràng buộc, tránh cho nàng trở thành tâm ma của y.

Thật ra, y đã nên rời đi từ lâu.

Chỉ cần lấy được thuốc giải từ người thần bí kia, y sẽ không cần thứ kia của Ngự Thú Tông nữa. Cho nên, y đã không còn lý do để tiếp tục ở lại Ngự Thú Tông.

Thần thức chú ý tới sắc đỏ hây hây trên gò má của Mộc Phi Nhạn, Đỗ Chi Kỳ lén thở dài, thầm nói đáng tiếc.

Một người phụ nữ tốt như vậy, thật sự quá đáng tiếc, sao lại bị Đỗ Chi Kỳ y nhìn trúng cơ chứ.

Y không phân tâm nữa, tập trung toàn sức lực vào việc luyện đan.

Mà ở cách đó không xa, Mục Cẩm Vân cũng liếc về hướng của y một cái.

Tiểu Thiền đang nói chuyện với hắn qua tinh thần, “Ca ca, người đó chắc chắn là kẻ đêm hôm trước. Y là một ma tu, chúng ta không vạch trần thân phận của hắn sao?”

Dù cho mèo trắng không có ở đây, thế nhưng Tiểu Thiền nhớ rõ hơi thở của y. Trên người y có mùi của con mèo trắng đó, Tiểu Thiền còn nhìn thấy trên quần áo của người phụ nữ bên cạnh có dính vài cọng lông mèo dài mảnh.

Mộc Viễn của Ngự Thú Tông, chính là ma tu Độ Kiếp kỳ mà họ đụng phải ở núi Long Đầu lần trước! .

Ma tu kia động tay với họ, họ cũng không ngụy trang, chắc chắn y đã sớm nhận ra bọn họ. Để những tu sĩ cấp cao của thành Vân Đoan cùng ra tay, giết y ngay tại nơi này, tránh cho sau này phải lo thêm một mối họa.

Tuy rằng Tiểu Thiền tốt bụng, thế nhưng ngày đó suýt chút nữa gã ma tu đó đã giết họ. Đối với những nhân vật hung ác nhường này, Tiểu Thiền sẽ không nhân từ nương tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status