Ấn Công Đức

Chương 222 : Chương 222QUÀ GẶP MẶT



Loáng cái đã tới ngày đệ tử mới đến Thính Phong Đường nghe giảng.

Trên thẻ ngọc được phát lúc trước có đánh dấu vị trí của Thính Phong Đường. Sáng sớm, Tô Lâm An dựa theo bản đồ tới đó. Đợi khi tới Thính Phong Đường, nàng nhìn thấy ở đó là một quảng trường lộ thiên hình tròn, trên vách tường xung quanh làm từ ngọc hoàn được khắc rất nhiều phù văn trận pháp, có lẽ có tác dụng khuếch đại âm thanh, giúp tinh thần tỉnh táo.

Đệ tử đều ngồi trên đệm hương bồ. Hiện giờ phần lớn các đệm hương bồ đều đã có người ngồi, chỉ còn thừa lại vài chỗ trống, nàng đã tới sớm mà không ngờ đám nhóc này còn tới sớm hơn.

Tô Lâm An đang định tìm đại một góc để ngồi xuống, thì nhìn thấy đội trưởng Trữ Tần của đội mười vẫy tay với mình, “Ở đây ở đây. Chúng ta đã chiếm chỗ cho ngươi rồi.”

Ờm...

Đều là chỗ trong góc, thực ra có chiếm hay không cũng chẳng cần thiết mà.

Trong giới tu chân kẻ mạnh làm vua, một Thính Phong Đường nho nhỏ cũng không ngoại lệ. Những đội có thực lực mạnh đều ngồi ở trung tâm đằng trước, những đội kém hơn tất nhiên sẽ ngồi ở sau. Đội mười là đội ở hạng chót như vậy, dĩ nhiên là sẽ phải ngồi ở góc khuất sau cùng. Tô Lâm An đi qua nhìn một cái, vị trí mà lũ trẻ giữ cho nàng còn ở chính giữa các thành viên đội mười, mọi người đúng là vô cùng xem trọng nàng.

“Nào nào nào, ngồi đây.” Trữ Tần nhiệt tình gọi Tô Lâm An ngồi xuống, còn móc một đĩa trái cây từ ống tay áo ra đưa cho nàng.

“Đội của chúng ta đã tới đủ cả rồi.” Sau khi đưa đĩa trái cây cho Tô Lâm An, Trữ Tần lại tiếp tục lấy thêm ra. Cậu bé chuẩn bị cho mỗi người trong đội một đĩa, tất cả đều là những trái linh quả nho nhỏ ngon miệng, còn có một con tôm sông chao dầu.

Đợi chia đồ ăn xong, cậu bé lấy thêm vài cái ống trúc ra, “Đây là băng ta làm từ linh tuyền, có cho thêm nước quả hồng. Nếu khát thì uống nhé, phải ngồi dưới nắng to cả một ngày đó.”

Thường thì chỉ cần có đủ linh khí, tu sĩ qua Luyện Khí kỳ là đã có thể ích cốc được rồi. Mấy đứa trẻ này, đứa kém nhất cũng đã là Ngưng Thần kỳ, không có một đứa nào ích cốc? Tu sĩ của đội mười đoàn kết thế?

“Trong giờ học có thể ăn uống sao?” Tô Lâm An nhận lấy ống trúc chứa vụn băng kia. Nàng nhìn thấy trong ống trúc ướp lạnh còn được cắm một chiếc ống hút bằng trúc rất nhỏ, có thể dùng nó để hút lấy băng.

Nàng hút nhẹ một ngụm, đừng đùa, đúng thật là rất mát mẻ ngon miệng.

“Không được sao?” Trữ Tần lộ vẻ kinh ngạc, “Trên thước sắt và thẻ ngọc có viết đâu?”

Những đứa trẻ còn lại thì có phản ứng khác nhau. Có một đứa trẻ mười mấy tuổi nhíu mày nhìn đĩa hoa quả và ống trúc trước mặt, lặng lẽ cầm lên đặt vào trong pháp bảo trữ vật.

Cũng có đứa vẫn đặt ở trước đệm hương bồ, nói: “Trước đó chúng ta đã trải qua đủ mọi cuộc so đấu và thí luyện mới chính thức được vào Vạn Tượng Tông. Hôm nay là lần lên lớp đầu tiên đó, chưa từng nghe nói là không thể ăn uống!”

Nhóc mập Trữ Huy ôm lấy ống trúc hí hửng hút xì xụp, cậu nhóc chớp mắt nói: “Trong môn quy do Giới Luật Viện định ra, không nói là không cho phép ăn uống khi lên lớp, ta đã học thuộc rồi.”

“Ừ.” Tô Lâm An khoanh chân ngồi xuống. Nàng đặt đĩa hoa quả lên đầu gối, một tay cầm ống trúc lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng ở đằng xa. Chẳng chờ ánh mắt nàng trở nên trống rỗng, Trữ Tần bên cạnh lại ho khụ một tiếng, “Nhân lúc tiên trưởng giảng bài còn chưa tới, chúng ta hãy tự giới thiệu một chút đi.”

Hai viên thịt tròn vo một lớn một nhỏ và những đội viên khác của đội mười đều nhìn Tô Lâm An không chớp mắt.

Tô Lâm An gật đầu, “Vô Song, mười tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng hai, tâm mạch...”

“Ừ ừ chúng ta biết cả rồi.” Chuyện tâm mạch bị thương đâu thể để cho những tiểu đội khác biết được, Trữ Tần vội vàng cắt ngang lời nàng, rồi đưa mắt ra hiệu cho một cô bé ngồi phía sau. Cô bé đó bèn chủ động nói: “Hồ Kỳ Ngọc, mười một tuổi, Trúc Cơ kỳ tầng ba, trước mắt đang là phù tu.” Cô bé nói xong thì lấy một tập giấy phù đã được vẽ xong xuôi ra từ trong túi, chia ra một tập dày đưa cho Tô Lâm An rồi nói: “Quà gặp mặt.” Còn lại chia cho những người khác trong đội, mỗi người một tấm.

Tô Lâm An nhận lấy tập giấy phù cấp thấp được vẽ rất sơ sài kia, cất vào trong pháp bảo trữ vật một cách vô cùng trịnh trọng.

“Trần Trúc Quân, đệ tử của Trần gia ở Xuân Thành, mười tuổi, Trúc Cơ kỳ tầng ba, kiếm tu.” Cậu bé lấy một mớ hình nhân được bện rất nhỏ ra, đầu tiên đếm trước một lượt, sau đó chia ra với vẻ mặt đầy tiếc nuối, “Này, đây là hình nhân thế mạng ta tự bện đấy, có thể chắn lại công kích của tu sĩ dưới Kim Đan kỳ.”

Kiếm tu sợ chết như vậy, đúng là hơi hiếm thấy.

“Thu Mạt Lị, Ngưng Thần kỳ viên mãn, chín tuổi, ta rất thích trồng dược thảo.” Giọng nói chuyện của cô bé có vẻ sợ sệt, xem ra hơi ngượng ngùng, tay cô bé cầm linh hoa bạc hà tím cấp thấp, “Đây là hoa trồng trong phòng, có thể tụ linh khí lại.” Thấy các đồng đội xung quanh đều đang nhìn mình, đầu cô bé lại càng cúi thấp hơn. Cô bé giơ tay lên, giữa ngón cái và ngón trỏ giữ một khoảnh cách nhỏ đến mức khó mà nhìn thấy, tiếng như muỗi kêu: “Một chút chút.”

“Ha, cảm ơn Mạt Lị!” Tuy rằng hiệu quả rất kém, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có, đại khái là vậy.

Tô Lâm An lại cùng nhận lấy một cây bạc hà tím.

Tiếp đó, Đổng Hâm Hoa, Khúc An Ninh, Phó Mai Dã cũng lần lượt giới thiệu, Tô Lâm An lại thu hoạch thêm một trận bàn đơn giản, một con rối cùng với một con chuột tìm bảo vật nhỏ.

Đổng Hâm Hoa là đệ tử Ngự Thú Tông, là người duy nhất trong đội thuộc bốn tông môn lớn. Cậu bé nuôi một đàn chuột tìm bảo vật, mơ ước chính là dựa vào chuột tìm bảo vật để làm giàu.

Động tĩnh phân chia đồ đạc của đám trẻ bên này không tính là nhỏ, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác, còn có người lên tiếng mỉa mai: “Mấy thứ rẻ rách thôi mà cũng tặng qua tặng lại, lấy ra mà không thấy ngại tay.”

Tô Lâm An chậm rãi sờ mò trong túi, móc ra mười miếng thái ngọc đưa cho đội trưởng Trữ Tần.

“Cho chúng ta sao?” Trữ Tần cười tươi đến mức mắt híp tịt lại. Cậu bé vui vẻ nói với những đội viên khác: “Nào, mọi người chia ra đi.”

Chỉ thấy thành viên mới gia nhập của họ - Vô Song - lắc đầu, “Của mình ngươi đó.” Nàng lại mò tiếp, lấy ra thêm mười miếng, đưa cho Trữ Huy. Những đồng đội khác cũng được đối xử bình đẳng, mỗi người mười miếng thái ngọc.

Tô Lâm An lúc này, quả đúng là cả người phát ra kim quang, như một vị thiện tài đồng tử sống sờ sờ.



Nàng chẳng có gì ngoài việc có nhiều thái ngọc.

Đội trưởng Thu Đình Hiên của đội một liếc qua, hừ nhẹ một tiếng, “Chỉ là một kẻ bỏ đi bị tổn thương tâm mạch mà thôi, đợi nàng ta rải hết thái ngọc, xem còn ai để ý.”

Cậu ta không thích đội mười.

Chỉ là bởi muội muội cùng cha khác mẹ của cậu ta cũng ở đội mười. Tu sĩ trong giới tu chân có tu vi càng cao thì càng khó có con, lão cha của cậu ta lại có đến ba đứa con. Muội muội ruột của cậu ta có tư chất không đủ ưu tú nên không được chọn, trái lại đứa con gái của thị nữ kia lại tới Vạn Tượng Tông cùng cậu ta, điều này khiến cậu ta vô cùng chán ghét. Ngay cả đội mười có chứa chấp Thu Mạt Lị, cậu ta cũng thấy ngứa mắt.

Vô Song mới gia nhập vào đội mười, tất nhiên cậu ta cũng chán ghét đến cùng cực.

Cô bé ngồi bên cạnh Thu Đình Hiên truyền âm nói nhỏ: “Tâm mạch của nàng ta bị tổn thương thật sao? Tin tức có chính xác không?”

“Tất nhiên.”

Truyền âm của hai đứa nhỏ giấu được những đứa bé ở đó, nhưng lại không giấu được tai Tô Lâm An. Thần thức của nàng quét một lượt qua đám trẻ cùng đội, trong lòng cười khà khà.

Ôi chao, trong đây còn có gián điệp nè. Chuyện tâm mạch của nàng bị thương, hẳn chỉ có người của đội mười biết được, nhưng hiện giờ đã truyền đến tai đội trưởng đội một. Ai sẽ là cái ống truyền âm đó đây? Hôm qua nàng không chú ý đến rừng Thanh Trúc cho lắm, không ngờ lại bỏ sót chuyện nhỏ này. Có điều chỉ cần bọn họ tiếp xúc lần nữa, nàng sẽ có thể biết được rõ ràng. Dù sao thì, thủ đoạn che giấu lấp liếm của mấy đứa nhóc này đâu thể giấu được thần thức nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status