Ấn Công Đức

Chương 223 : Chương 223KHIÊM TỐN



Đợi thêm chừng một nén hương nữa, tu sĩ giảng bài ngày hôm nay của Vạn Tượng Tông mới lững thững đến muộn. Tu sĩ đó tuổi tác không cao, vẻ ngoài chẳng qua chừng hai mươi tuổi, tuổi thật cũng chỉ mới khoảng ba trăm, cũng coi như là người trẻ tuổi.

Sắc mặt của gã hơi xấu, đứng trên bục giảng đảo mắt nhìn một vòng, tầm mắt liền dừng ở góc nơi đội mười đang ngồi.

“Ai cho các ngươi ăn uống trong lớp?”

Trữ Tần là đội trưởng, cậu bé đứng dậy nói: “Quy định của Giới Luật Viện, chúng ta đều đã thuộc cả, không hề cấm việc ăn uống trên lớp mà.”

Sắc mặt của tu sĩ trên bục kia càng tệ hơn, nhưng nhất thời lại chẳng thể phản bác.

Tu sĩ đều ích cốc, cho dù là thực tu cũng chỉ làm chút đồ bổ đồ dưỡng thương vào lúc tu luyện. Ai mà ngờ, sẽ có người ăn vặt ở trong lớp luận đạo chứ? Nhưng đúng là không hề có quy định về mặt này, gã chỉ đành nói: “Ta là Thanh Mang, đệ tử nội môn thứ mười dưới trướng của chưởng viện Tần Sơn, Mộc Linh Mạch, Ẩn Tông, Vạn Tượng Tông. Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi một vài pháp quyết đối chiến.”

“Các ngươi đều vẫn còn nhỏ, đang ở giai đoạn tạo nền móng, hầu hết những tâm pháp luyện tập hằng ngày năng lực thực chiến rất yếu.”

“Có ai tự cảm thấy mình đã học pháp quyết chiến đấu tốt rồi, có thể lên đài!” Tay gã phất nhẹ về phía khoảng không bên cạnh, lập tức xuất hiện một con rối gỗ đứng bên. Rối gỗ chỉ cao đến eo gã, không chênh lệch là mấy so với chiều cao của đám trẻ con lùn tịt phía dưới kia.

“... Đấu một trận với rối gỗ mà ta đã luyện chế cho các ngươi đêm hôm qua, để ta xem các ngươi có sức chiến đấu thế nào.”

Gã vừa dứt lời đã có một đệ tử trong đội một bước ra khỏi hàng, pháp bảo của cậu bé là đao bản rộng. Trông cây đao kia còn cao hơn cậu, vác trên vai còn có vài phần khí thế.

“Tiên trưởng Thanh Mang, vãn bối Trần Phong, tu Bá Đao quyết! Hiện giờ đã luyện đến tầng thứ ba.”

Thanh Mang khẽ gật đầu, đầu ngón tay chạm một cái, trên bức tường ngọc hình tròn quay quanh đám trẻ liền lóe lên một luồng sáng xanh lá từ trái qua phải, giống như một con trường long màu xanh biếc đang bơi nhanh trong ngọc bích. Đợi sau khi nó đi được một vòng, sân bãi nơi đám trẻ đang đứng đã xuất hiện một đài tỷ thí. Các khớp nối của rối gỗ cũng không hề linh hoạt, khi đi lại, cơ thể còn phát ra tiếng ken két. Nó nhảy lên đài cao theo mệnh lệnh của chủ nhân, vẫy tay với Trần Phong, nói một tiếng: “Mời.”

Giọng nói đó thô ráp khó nghe, giống như khúc gỗ bị mọt khoét, lại giống như một con rối bị rỉ sét lâu ngày.

Trần Phong đáp lại xong thì bèn giành xuất đao trước.

Những người tu Bá Đao quyết đều rất cứng cỏi mạnh mẽ. Một đao cậu bé tung ra đầy uy lực, chỉ tiếc rằng, con rối gỗ kia nhìn thì tàn tạ nhưng trên thực tế lại vô cùng linh hoạt, đại khái không hề giống với cọc gỗ mà cậu bé vẫn chém ở nhà, Trần Phong bổ liền mấy đao mà không hề trúng. Cậu bé vừa lên đã thi triển ngay đao pháp tầng thứ ba, tiêu hao cực nhiều linh khí. Sau mấy lần chém, Trần Phong đã hơi lực bất tòng tâm.

Tô Lâm An xem đến mức ngủ gà ngủ gật.

Mấy đứa nhóc này có tư chất tốt, gia thế cũng không tồi, về cơ bản đều được sinh ra trong những thế gia danh môn. Hơn nữa, tuổi của chúng còn quá nhỏ, đều là đám nhóc mười mấy tuổi, vẫn là cục cưng được nuông chiều ở trong tông môn, vẫn chưa trải qua sự đen tối ở bên ngoài, tất nhiên năng lực phản ứng tại chỗ rất tệ.

Trước kia thực ra nàng cũng không kém mấy đứa nó là bao, được người nhà yêu thương chiều chuộng, muốn gì là có nấy, cho đến khi bị truy sát mới biết được sự hung hiểm của thế gian. Vô vàn vết thương và mối uy hiếp từ cái chết đã khiến nàng càng lúc càng mạnh hơn, cuối cùng trở thành một nữ ma đầu khét tiếng.

Nếu muốn lũ nhóc này trưởng thành, cũng cần phải mài giũa.

Trần Phong bị rối gỗ đánh bại rất nhanh, lần lượt lại có các đệ tử đi lên, vẫn bị rối gỗ ném rớt khỏi đài tỷ thí. Khi đội trưởng đội thứ tư, thiếu nữ Lạc Tiếu Phi có một pháp bảo loại hình sinh trưởng được phong ấn ở cổ tay định lên đài, Thanh Mang lạnh lùng nói: “Được rồi.”

“Lẽ nào ngươi định dùng linh bảo cao cấp của ngươi để đối phó với một rối gỗ cấp thấp sao?” Sau khi gã lạnh lùng quát xong thì nói tiếp: “Tu sĩ chúng ta, không thể chỉ dựa vào binh khí của mình. Trong tay của các vị đại năng, vạn vật trong trời đất đều có thể trở thành binh khí!”

Gã nhìn về phía đài tỷ thí. Trên đài tỷ thí lơ lửng giữa không trung là một bãi cỏ xanh xanh, trên bãi cỏ còn có vài hạt cỏ. Thanh Mang nhấn tay một cái, nắm lấy một hạt cỏ từ trong bãi cỏ, sau đó thầm niệm pháp quyết, tiếp đó hô lên: “Lâm!”

Hạt cỏ được gã dùng linh khí thổi lọt vào kẽ hở của rối gỗ, sau đó chỉ trong nháy mắt liền nảy nở, làm nổ tung rối gỗ vốn đang lảo đảo chỉ trong nháy mắt. Gã biểu diễn xong chiêu này, lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám trẻ ở dưới, “Không biết lợi dụng hoàn cảnh xung quanh, tùy cơ ứng biến sao?”

Dù sao Thanh Mang cũng là người trẻ tuổi, khi giảng bài vô cùng sinh động. Đám đệ tử ở dưới tuy rằng bị mắng nhưng cũng hiểu được những điều gã giảng vô cùng hữu ích, cảm thấy thu được không ít lợi, tất nhiên đứa nào đứa nấy đều vô cùng nghiêm túc. Đến ngay cả đám trẻ ở đội mười cũng quên đi việc ăn uống, chỉ mình Tô Lâm An thi thoảng hút một ngụm vụn băng, rõ ràng là thấy hơi nhàm chán.

Mấy pháp quyết này đều quá nông cạn, nàng nghe xong thì cảm thấy chẳng có chút tinh thần nào.

Nhưng thoạt nhìn thì ngoài mặt Tô Lâm An vẫn cực kỳ nghiêm túc, ngồi khoanh chân, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Thanh Mang đang đứng trên bục giảng, mặt đầy vẻ tò mò. Có điều thần thức của nàng lại lặng lẽ mở rộng ra ngoài, sau khi nhìn thấy kết giới vô cùng rõ ràng của nội môn, Tô Lâm An mới dừng lại, không tiếp tục đi vào trong.

Trước mắt, đám nhỏ mới vào này chỉ là đệ tử ngoại môn của Vạn Tượng Tông. Nếu như nói Vạn Tượng Tông là một tông môn ẩn mình trong cây, tông môn chia thành từng vòng tựa như những vòng tuổi của cây, vậy thì đám đệ tử ngoại môn bọn họ nằm ở tầng ngoài cùng. Mỗi tầng đều có một kết giới, mà nơi ở trung tâm nhất, thì chính là vùng cấm quan trọng nhất của Vạn Tượng Tông. Nghe nói nơi đó nối thẳng với thượng giới, có thể nhìn thấy một chút phong cảnh thượng giới.

Mục Cẩm Vân cũng tới Vạn Tượng Tông, hắn không ở ngoại môn, xem ra có lẽ đang ở vòng tuổi sâu hơn.

Trước mắt họ rất khó có thể chạm mặt. Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An tự giác thở phào nhẹ nhõm. Nàng không mạo hiểm dùng thần thức xông vào nội môn làm gì, sau khi lượn quanh một vòng thì thu thần niệm về. Nàng vừa ngoan ngoãn ngồi yên chưa được bao lâu, đã thấy Thanh Mang ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời với vẻ không kiên nhẫn, sau đó nói: “Pháp thuật vừa dạy, đã ai học được hay chưa?”

Thấy không ai đáp lời lại, sắc mặt gã sa sầm, “Các ngươi là đệ tử ưu tú được tuyển chọn kỹ càng tỉ mỉ từ châu Vân Lai, nhìn ta làm mẫu bao nhiêu lần như vậy mà vẫn không thể học được sao?”

“Ngươi, lên đây, thử một lần.” Gã chỉ vào đội trưởng đội một.

Đội trưởng đội một cũng không hề luống cuống. Pháp quyết vừa được dạy là thuật khống chế gỗ, cũng chỉ là biến nhánh cây mềm mại thành vũ khí tấn công kẻ địch mà thôi. Cậu ta nhìn xuống dưới một vòng, sau đó vận chuyển linh khí, đưa tay khẽ chỉ về nơi xa.

Thu Mạt Lị đang cầm ống trúc, nhìn lên đài với vẻ mặt nghiêm túc, thì nhận ra ống trúc trong tay mình bắt đầu lớn lên, rồi chĩa ra một nhánh trúc mềm mại. Nhánh trúc dẻo dai, đập bộp một cái lên trán của Thu Mạt Lị, tạo ra một vệt đỏ trên mặt cô bé. Tiếp đó, ống trúc nổ tung, vụn băng nước quả ở trong bắn tung tóe, khiến cho cô bé vô cùng nhếch nhác.

Tô Lâm An còn đang thất thần, căn bản không ngờ đệ tử trên đài kia lại ra tay như vậy, bắt nạt cô bé e dè nhất đội của họ?

Ái chà, to gan đấy!

“Đội trưởng đội một, người ưu tú nhất trong một trăm người đó sao?” Thấy màn thể hiện của Thu Đình Hiên, Thanh Mang lắc đầu, nói với dáng vẻ khinh thường ra mặt: “Cũng chỉ có thế.”

“Làm mấy mánh khóe nhỏ mà đã cho rằng mình nắm giữ được rồi ư?”

Trên mặt Thu Đình Hiên vốn tràn ngập vẻ đắc ý, giờ lại đỏ bừng lên, nhưng cậu ta cũng không dám lên tiếng cãi lại trước mặt tiên trưởng, chỉ có thể lẩm bẩm: “Tiên trưởng dạy rất phải.”

Vào đúng lúc này, một đệ tử ngồi dưới lên tiếng: “Người có tư chất tốt nhất trong số chúng ta không phải là Thu Đình Hiên hắn, mà là Vô Song mới tới!”

“Nghe nói là Diệp trưởng lão tự mình ban tên!”

“Ồ?” Thanh Mang khẽ nhíu mày, nhìn quanh toàn trường rồi nói: “Ai là Vô Song, mau lên đây.”

Được thôi, đúng là quyết tâm không để nàng khiêm tốn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status