Ấn Công Đức

Chương 230 : Chương 230CƯỜNG ĐẠI



Thời gian trôi mau. Rất nhanh, một loạt các sự vụ đều đã được sắp xếp, cuối cùng, kết thúc bằng việc tất cả mọi người đều được lĩnh thêm một phần tài nguyên tu luyện trong tháng này.

Nghe thấy tin này tất cả đều rất vui vẻ, khắp nơi trong Ẩn Tông đều hân hoan vui sướng.

Sau khi kết thúc, đệ tử ngoại môn phải rời đi ngay và trở về ngoại môn theo đường cũ. Lá trúc xanh dưới chân lũ trẻ lại ngưng tụ thành pháp bảo phi hành lần nữa, muốn đưa chúng về lại chốn cũ. Tu sĩ của đội mười không nỡ rời đi, nhao nhao nói chuyện với Tô Lâm An, “Vô Song, chúc mừng!”

Cũng không biết thói quen gặp mặt nhau là cùng tặng quà của chúng từ đâu mà có. Tóm lại, nhóc mập Trữ Huy vừa nói chúc mừng đã đưa đồ đang cầm ở trong tay qua. Tô Lâm An ngó qua thì hơi vui vẻ, không ngờ đó lại là một bát thịt kho tàu?

“Ca của ta làm hôm qua đấy.” Cậu nhóc dùng tay che miệng, nói nhỏ: “Là thịt thỏ Địa Linh cấp ba bắt được ở bên đồng cỏ thơm.” Phạm vi hoạt động của đám trẻ là rừng Thanh Trúc, chạy tới đồng cỏ bắt thỏ mà không bị tóm, cũng coi như chúng lợi hại.

Trần Trúc Quân cũng nhanh chóng nhét đồ qua, “Chúc mừng! Trời đất ơi không ngờ ngươi lại được hắn chọn trúng. Hắn chính là kiếm tu đó! Ngươi cũng học kiếm đi, sau này ta với ngươi đối luyện nhé.”

Những đứa khác cũng muốn tặng đồ, nhưng lá trúc xanh ở dưới chân lại bỗng bị gió cuốn bay. Đám trẻ căn bản khó mà điều khiển được tốc độ, cưỡi trên lá trúc bay thẳng đi, trong tay đội trưởng Trữ Tần còn đang cầm một ống trúc, vẫn chưa kịp nhét cho nàng.

Cũng không biết ở trong đó có chứa linh tuyền thơm ngon gì nữa.

Đợi sau khi các đội viên xung quanh đi hết, Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền mới bước qua.

Xích Ngân Tiêu đi ở đằng trước.

Dạo gần đây nó thích giả heo ăn thịt hổ, thu nhỏ cơ thể mình lại bằng khoảng con cú mèo, chỉ là khi đi lại thì vẫn khệnh khạng, trên mặt lộ rõ cái vẻ ta rất khủng ngươi đừng có chọc vào ông đây. Nó bước tới trước mặt Tô Lâm An, dáng vẻ hùng dũng oai vệ bừng bừng khí thế, sau khi xem xét đánh giá nàng một hồi thì mới nói: “Hừ, xấu thật đấy.”

Tô Lâm An: “...”

Nàng đã kết tử thù với con chim ngu xuẩn này!

“Thôi thôi.” Nó rộng lượng đập cánh, “Dù sao thì đám không có lông các ngươi đều xấu.”

Sau này Xích Ngân Tiêu đã biết được Tiển Thiền muội muội cũng là linh thú, cho nên nó cảm thấy thẩm mỹ của chính mình không có bất cứ vấn đề gì. Nó vẫn luôn thích Tiểu Thiền muội muội, cảm thấy Tiểu Thiền muội muội xinh đẹp, hoàn toàn là bởi thật ra Tiểu Thiền muội muội không phải là người.

Còn nhân tu, bao gồm cả Mục Cẩm Vân được bao người tán thưởng kia, trong mắt Xích Ngân Tiêu cũng chỉ là một tên xấu xí không có lông mà thôi. Giờ thấy Mục Cẩm Vân lại chọn một đứa bé còn xấu hơn để làm đồ đệ, nó cảm thán hai tiếng mới nói: “Giới thiệu với ngươi một chút, ta, Xích Ngân Tiêu! Lão đại!”

Nó quay chóp cánh qua chỉ vào Tiểu Thiền, “Muội muội ta, cục cưng của lão đại.”

Cuối cùng mới chỉ vào Mục Cẩm Vân, “Lão đại...”

Nó đang định nói thằng nhóc tùy tùng của lão đại, lại hơi lo cho đám lông vũ trên cánh mình. Sau khi do dự trong phút chốc, Xích Ngân Tiêu quyết đoán sửa lời, “Sư phụ của ngươi!”

Hê hê hê, sư phụ của ta mà còn cần ngươi giới thiệu sao?

Tiểu Thiền cười híp mắt đưa tay ra xoa đầu Tô Lâm An, “Vô Song, ta chính là muội muội của sư phụ ngươi đó. Sau này hãy gọi ta là...” Cô bé nghiêng đầu nhìn ca ca, “Cô bé nên gọi muội là gì đây?”

Xích Ngân Tiêu nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Tiểu Thiền bèn nghĩ, muội muội của sư phụ thì gọi là gì. Nó bật thốt lên: “Ta biết nè ta biết nè, gọi là sư muội đó!”

Con chim ngu ngốc!

Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An nói: “Tiểu sư thúc.”

Tô Lâm An bưng bát thịt kho tàu nghiêm chỉnh hành lễ với Tiểu Thiền, “Tiểu sư thúc.”

Tiểu Thiền cười càng ngọt hơn, lấy ngay một món linh bảo ra đưa cho Tô Lâm An, “Đây, tiểu sư thúc cho ngươi quà gặp mặt. Sau này đi theo tiểu sư thúc sẽ có thịt ăn.”

Xích Ngân Tiêu thì thuận thế cướp lấy bát thịt kho tàu mà Tô Lâm An đang bưng, “Ừ, ngươi đi theo muội muội ta ăn thịt, cái này thì thuộc về ta.” Nói xong, nó ngẩng đầu, nét cả cái bát vào miệng, “Ít quá, không đủ nhét kẽ răng!”

Nó làm một động tác hít khí, “Nghe nói ngươi thu hút được những hơn ba vạn thái ngư, không biết thịt ngươi có ngon không...”

Mới bắt đầu mà đã dọa Tô Lâm An rồi. Nắm tay nàng siết chặt, trong đôi mắt xẹt qua một nét hung ác. Trình Nhất Tinh vốn chính là đứa bé sống sót ra khỏi căn phòng kia, là đứa bé chủ động khế ước với hai con cổ Phệ Tâm. Nàng mang thân phận Trình Nhất Tinh, chắc chắn không phải là quả hồng mềm vừa gặp nguy hiểm đã sợ hãi, ít nhất thì, khi bị uy hiếp, nàng nhất định phải có đôi chút phản ứng.

Diễn kịch hả, nàng cũng khá thông thạo đấy. Dù sao thì rất nhiều năm về trước, nàng đã bắt đầu luyện vẻ mặt trước gương! Tuy rằng khi đó chỉ là bởi nàng muốn tìm góc độ đẹp nhất mà thôi.

Những phản ứng nhỏ nhặt mà nàng cố ý thể hiện ra, tất nhiên sẽ bị Mục Cẩm Vân nắm lấy.

Mục Cẩm Vân liếc nàng một cái, tiếp đó khẽ quát Xích Ngân Tiêu rồi mới nói tiếp: “Theo ta về phủ.”

Trong nội môn không được phép dùng pháp bảo bay khắp trời, nếu như bay trong nội môn nhất định phải gọi tọa kỵ. Mục Cẩm Vân không hề lấy ra còi đặc chế như những người khác, sau khi hắn nói rời đi, Tiểu Thiền bèn khép hai tay lại bên khóe miệng rồi gọi khẽ: “Có bạn linh thú nào ở gần đây không, chúng ta muốn về nhà.”

Cô bé vừa gọi xong, có một đàn hạc trắng lớn bay qua, giống như một rặng mây trôi tới từ phương xa.

Bọn họ ba người một chim, cưỡi một con hạc là vừa đủ.

Con hạc trắng giành hạ xuống được trước bèn biến lớn trước mặt Tiểu Thiền, gọi bọn họ ngồi lên. Đợi sau khi Xích Ngân Tiêu đi lên còn tỏ vẻ không tình nguyện, con hạc trắng cảm thấy cơ thể nặng nề, suýt chút nữa không đứng vững.

Nhưng cũng hết cách, nó nhất định phải cắn răng chịu đựng.

Ai bảo nó thích Tiểu Thiền nhất chứ!

Nhưng con chim lớn này quá nặng, chở nó trên người chẳng khác nào đang cõng một ngọn núi, may là cấp bậc của hạc còn cao, tu vi cũng không thấp, bằng không đúng thật là không bay lên nổi.

Hạc trắng dốc sức vỗ cánh, đồng thời để lộ ra mảng lông vũ đỏ ẩn trong cánh của mình, “Tiểu Thiền muội muội, ta cực kỳ cường tráng luôn đó!”

“Đừng có nhận lầm nhé. Tuy nhìn bề ngoài thì hạc trắng chúng ta rất giống nhau, nhưng ta có ký hiệu đặc thù đấy.” Nó thầm đắc ý trong lòng.

Tiểu Thiền cũng nhận ra, nói: “Tiểu Hồng, hôm nay lại là ngươi sao, vất vả rồi.” Nói xong, cô bé còn lấy một nắm linh đậu mà hạc trắng thích ăn nhất ra, đặt vào túi đồ ăn vặt treo trên cổ tọa kỵ phi hành.

Tiểu Hồng hưng phấn chiếp một tiếng.

Kết quả nghe thấy nó kêu, Xích Ngân Tiêu cực kỳ bất mãn hừ lạnh một tiếng.

“Vạn Tượng Tông có quy củ quái gì thế này? Ta cũng là chim mà, thế mà lại không cho phép ta chở Tiểu Thiền bay. Nói cái gì mà để đồng đều và đẹp mắt nên chỉ dùng hạc trắng, đáng ghét thế nhờ.”

Nó còn muốn mắng nữa thì thấy Mục Cẩm Vân bỗng duỗi tay ra, ấn nhẹ mấy cái lên đầu nó, vuốt lại cọng lông ngốc nghếch không biết nhếch lên từ bao giờ.

“Rất tốt.” Mục Cẩm Vân hờ hững đáp.

Xích Ngân Tiêu bèn rụt cổ lại ngay, không dám hé thêm lời nào.

Còn Tô Lâm An, người vẫn luôn quan sát tất cả lại nhớ đến một chuyện.

Mục Cẩm Vân không chỉ có bệnh sạch sẽ, hắn còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa!

Vảy trên người của Tiểu Khôi trước kia, hắn đều phải chải về một hướng chỉnh tề ngay ngắn cho nó như bị điên. Cho nên, hắn thích cách sắp xếp này của Vạn Tượng Tông cũng là chuyện dễ hiểu.

Vì thế, đối với “bệnh” này của hắn nàng có thể giở chút mánh khóe, để hắn không muốn nhìn thấy nàng?

Có điều vẫn phải phân tích kỹ càng tình hình cụ thể, hiện giờ nói gì cũng vẫn còn quá sớm.

Hạc trắng thở hổn hển bay một lúc đã tới được động phủ tu luyện của Mục Cẩm Vân.

Động phủ tu luyện của hắn là cả một ngọn núi, trên đỉnh núi có hai căn nhà gỗ nhỏ, chính là nơi ở hiện tại của hắn và Tiểu Thiền. Hạc trắng đưa thẳng họ vào trong sân của căn nhà gỗ nhỏ phía trước. Sau khi đáp đất thả người xuống thì nó cũng không rời đi ngay, mà thu nhỏ người lại uống miếng nước ở khe nước trong sân, ăn thêm vài miếng linh thảo cấp thấp.

Tiểu Thiền cũng không đuổi nó đi mà còn bảo nó cứ ở lại chơi tự nhiên, tiếp đó cô bé vẫy tay về hướng cây đại thụ giữa sân. Từ tổ ong trên cây đó, ong Chi Linh cấp tám được tiến hóa từ bướm Khô Diệp và ong Sí Vỹ bay ra ngay, nhẹ nhàng nhảy múa bên người cô bé.

“Đây là đệ tử ký danh mà ca ca mới nhận, sau này phải để cô bé vào nhé.”



Xem ra con ong Chi Linh này đã bị họ dùng để trông nhà...

Sau khi ong Chi Linh nghe thấy lời của Tiểu Thiền thì bay ngay đến trên người Tô Lâm An.

Ong Chi Linh rất xinh đẹp, màu sắc còn huyền ảo hơn nhiều loài bướm khác, khi đôi cánh chuyển động thì nom như ánh sao rực rỡ.

Khi nó đậu lên người nàng, Tô Lâm An nhớ lại vào một khoảng thời gian nào đó lúc trước, nàng nuôi rất nhiều bướm ở trong sơn cốc. Để khiến chúng ngoan ngoãn đậu trên người mình, nàng còn phối ra hương liệu đặc biệt...

Thật sự là không thể so được với tằm Phù Dung, trời sinh đã được linh thú chào đón.

Khi bươm bướm đậu xuống, nàng sờ lên tóc theo thói quen.

Tiểu Thiền nói: “Đừng động đậy linh tinh, để nó ngửi, ghi nhớ mùi hương của ngươi.”

Bàn tay Tô Lâm An cứng đờ giữa không trung. Mà lúc ấy, Mục Cẩm Vân đang nhìn chằm chằm vào động tác này của nàng không dời mắt.

Chẳng giống chút nào cả.

Nhưng không hiểu vì sao, động tác này, lại giống một cách lạ thường.

Tô Lâm An thầm run trong lòng. Nàng gãi đầu, nói với giọng hơi căng thẳng: “Đây là linh thú gì vậy? Cảm giác hơi thở này, thật cường đại...”

Xích Ngân Tiêu xù lông, “Ông đây không cường đại chắc?”

Ngươi lại chưa từng nói ta cường đại, ta phải ăn ngươi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status