Ấn Công Đức

Chương 232 : Chương 232THÂN Ở MA VỰC



Tô Lâm An lộ vẻ kinh ngạc, sắc mặt bối rối.

Trên mặt nàng là vẻ phẫn nộ bất an sau khi bị bỡn cợt, còn thực tế trong lòng đã mắng người đến một vạn lần, đã sớm tức sôi máu bởi động tác này của hắn.

Thế nhưng một lát sau, trong lòng Tô Lâm An hiện lên cảnh báo. Hiện giờ cơ thể của nàng đã hoàn toàn cứng đờ, căn bản không thể cử động.

Không biết Khoa Đẩu Hỏa đã tỉnh lại từ lúc nào, giờ nó đang cười lớn trong biển ý thức của nàng.

Khoa Đẩu Hỏa: “Thằng nhóc này sờ đi đâu vậy!”

Khoa Đẩu Hỏa: “Để ta ra ngoài đốt sạch móng vuốt của hắn!”

Gào xong nó lại tự tỏ vẻ rụt rè, “Tiếc là với thực lực của cái nhục thân này của ngươi, người ta chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể khiến nhục thân ngươi biến ngay thành một vũng máu. Hắn lại là Độ Kiếp kỳ, sợ rằng ta chưa đốt chết hắn, ngươi đã chết trước rồi.”

“Thôi thôi bỏ đi...” Khoa Đẩu Hỏa cười hì hì, “Dù sao hiện giờ ngươi vẫn còn nhỏ, ngực cũng phẳng mà.”

Nó cười đùa giễu cợt, Tô Lâm An lại không hề đáp lại.

Trên thực tế, nếu thần thức của nàng và Khoa Đẩu Hỏa trao đổi, người ngoài không thể biết được. Nhưng lúc này Tô Lâm An lại không thốt lên tiếng nào, điều này khiến Khoa Đẩu Hỏa hơi tò mò. Đợi đến khi nó nhìn kỹ lại mới để ý thấy tình hình hiện giờ của nàng không ổn cho lắm.

Thằng nhóc kia không hề muốn sàm sỡ nàng, mà thông qua đầu ngón tay dẫn dắt cổ trùng đã bị nó đốt đến hấp hối ở trong tim nàng.

Rõ ràng là cách lớp máu thịt, ngón tay của hắn lại như xuyên qua lớp quần áo, da dẻ, xương thịt của nàng, đâm thẳng vào trái tim.

Hàn ý như châm, nhẹ nhàng đâm vào giữa cổ trùng.

Cổ Phệ Tâm chính là sâu độc cắn xé trái tim, cổ trùng gặp phải công kích, trái tim của Tô Lâm An nào có thể chịu được. Lúc này, nàng cảm thấy mình như bị moi tim ra, đau đến mức mồ hôi chảy đầm đìa khắp người, nhục thân lại không thể phát ra bất cứ tiếng động nào.

Tất nhiên, nguyên thần của nàng không hề chịu ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng hiện giờ nàng lại không có cách nào phản kháng được.

Cơ thể của nàng vốn đã không thể chịu nổi nguyên thần cường đại này, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị nổ tung. Giờ trong tình hình này, nàng lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tạm thời nhịn lại, trong lòng hận không thể nghiền xương hắn thành tro, dùng lửa mạnh thiếu đốt tâm thần!

“Cổ trùng của ngươi, tại sao sức sống lại yếu ớt thế này?” Cho dù hắn đã dùng cổ Phệ Tâm trong cơ thể để dẫn dắt, muốn bơm thêm sức sống vào cho chúng, nhưng cũng chẳng có tác dụng quá lớn. Điều này khiến Mục Cẩm Vân hơi kinh ngạc, lên tiếng vặn hỏi.

“Nói!”

“Ta...” Tô Lâm An biết hắn đã thu lại toàn bộ uy áp, nhưng nàng vẫn há miệng, phát ra một chút âm thanh trước, giống như vừa mới biết được cuối cùng mình cũng đã có thể nói chuyện.

“Ta không biết.” Tô Lâm An cảm nhận được một luồng hàn độc lạnh lẽo thẩm thấu từng chút một vào khắp tứ chi bách hài của nàng, khắp cả người nàng đã nổi lên một tầng sương, trên tóc thậm chí đã kết thành một tầng băng dày.

Nàng run cầm cập nói: “Lạnh...”

Cơ thể cố gắng co lại muốn sưởi ấm. Thấy không có tác dụng gì, Tô Lâm An dứt khoát đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay vẫn chưa hề dời đi của Mục Cẩm Vân. Động tác này của nàng khiến Mục Cẩm Vân nhíu chặt mày, hất mạnh tay nàng ra với vẻ ghét bỏ, đồng thời đẩy nàng xuống đất, lưng đụng mạnh vào chân bàn.

Tô Lâm An đau đến mức phải rên lên một tiếng, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Lúc trước, mấy ngày trước, Diệp tiền bối đưa ta đi tìm, đi tìm Văn đại sư của tông môn, muốn loại bỏ hoàn toàn cổ độc trong cơ thể ta.” Nàng nói gằn từng chữ một, sau đó lại như bỗng nghĩ tới điều gì, lên tiếng bổ sung, “Từ sau khi, từ sau khi ra khỏi chất nhầy của con quái vật đó, ảnh hưởng của cổ trùng đối với ta đã nhỏ đi rất nhiều!”

Mục Cẩm Vân nghe đến đây mới gật đầu khe khẽ. Cũng vào đúng lúc này, cơn lạnh lẽo trên cơ thể Tô Lâm An chợt biến mất, cảm giác đau đớn khắp người nàng cũng tiêu tan. Nàng ngồi sụp xuống đất thở hổn hển từng hơi lớn. Vừa nhặt lại được cái mạng, trên mặt nàng lộ rõ vẻ mừng rỡ khi sống sót sau kiếp nạn.

“Ta có thể nghĩ cách, để cho cổ trùng của ngươi lại có sức sống.” Mục Cẩm Vân nói với giọng điệu thờ ơ.

Tô Lâm An lắc đầu kiệt lực, “Ta không muốn!”

“Ồ?” Khóe miệng Mục Cẩm Vân nhếch lên một nụ cười, “Khi ấy không phải là ngươi chủ động nuốt cổ Phệ Tâm hay sao?”

Cổ Phệ Tâm, loại cổ trùng này nhất định phải tự mình cam tâm tình nguyện tiếp nhận mới được, nếu không thì trái tim sẽ bị nổ tung mà chết. Năm ấy, trong đám nhóc kia cũng có đứa lập khế ước với cổ trùng, nhưng ý chí không kiên định, không qua nổi cửa ải đầu tiên, sau khi nuốt cổ trùng xuống thì giống như nuốt phải độc dược trí mạng.

“Khi ấy không còn sự lựa chọn nào khác.” Tô Lâm An dùng tay ôm lấy tim, “Bây giờ, ta không cần đến cổ trùng cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Khó khăn lắm mới bước ra khỏi vũng bùn...” Nàng cúi đầu thì thào, “Ta không muốn lại bị vùi sâu vào bóng tối nữa.”

“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể quay lại được sao?” Mục Cẩm Vân hơi cụp mắt xuống, bàn tay khẽ khàng xoa lên đầu của tiểu đệ tử. Động tác tuy rằng êm ái, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một cơn lạnh lẽo, dường như chỉ cần dùng thêm chút lực, cái đầu dưới lòng bàn tay kia sẽ bị một chưởng của hắn bóp vụn, mất sạch sức sống.

“Đã ăn thịt người bao giờ chưa?” Hắn xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến người sởn cả gai ốc.

Tô Lâm An: “...”

Nàng vẫn không biết rốt cuộc Trình Nhất Tinh đã trải qua những chuyện gì mà!

Xem bộ dạng này của Mục Cẩm Vân, vậy những lời hiện giờ mà hắn nói, chính là những chuyện hắn đã từng trải qua? Cho nên, hắn mới nói không thể quay lại được. Ở trong bóng đêm vô tận ấy, mọi người cắn xé lẫn nhau, ăn sống máu thịt, tuy rằng vẫn giữ được thân xác của con người, nhưng trong lòng đã sớm sa đọa thành ma.

“Không thử xem thì làm sao biết được.” Cổ nàng cương cứng, giọng nói lại bình tĩnh một cách lạ thường.

“Ta đã từng lội qua đầm lầy dơ bẩn nhất thế gian, tất nhiên cảm thấy khắp nơi hiện giờ đều là cảnh đẹp, mong là có thể vứt bỏ quá khứ sống một cuộc đời thật tốt.” Nàng khó nhọc ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, “Sư phụ, ngươi có thể khiến cổ trùng lại bừng lên sức sống, vậy thì chắc chắn cũng có thể khiến cổ trùng hoàn toàn chết đi, đúng không?”

Nàng dùng ánh mắt tràn đầy sự mong ngóng nhìn hắn, đôi mắt kia trông sạch sẽ trong veo, giống như thân ở ma vực, lòng hướng mặt trời.

Điều này sao có thể chứ?

Mục Cẩm Vân giễu cợt lại một câu: “Tất nhiên.”

“Loại bỏ sạch đi cũng được, có điều ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tu luyện của ta. Nếu không, sẽ phải chịu cơn đau do cổ trùng phát tác trong cơ thể, ngươi sẽ sống không bằng chết.” Hắn mỉm cười, “Ta kết anh trong mười năm, ngươi làm được không?”

“Ta nhất định sẽ dốc hết sức lực.”

Mục Cẩm Vân bỗng cười lớn vài tiếng. Hắn lại ra tay lần nữa, một chưởng đập vào vị trí trái tim của Tô Lâm An, mạnh đến mức khí huyết nàng chảy ngược. Tô Lâm An dứt khoát gắng sức nhổ một búng máu ra, bắn về phía Mục Cẩm Vân đang đứng.

Tiếc rằng có lẽ hắn đã biết được đồ đệ này rất hay làm loạn, lại dựng lên một tầng lá chắn linh khí cho mình, bởi vậy máu của Tô Lâm An căn bản không bắn được lên người hắn, khi vừa bắn đến gần đã tan biến trong không khí, hoàn toàn không để lại chút vết tích nào.

“Cổ trùng đã chết rồi.” Cổ trùng trong cơ thể hắn là cổ vương, muốn hai con trùng nho nhỏ kia chết thì vô cùng đơn giản, căn bản không cần đánh tiểu đồ đệ đến trọng thương. Nhưng hắn không muốn để đồ đệ vượt qua chuyện này một cách dễ dàng.

Nếu như con bé đã chọn một con đường hoàn toàn không giống với hắn, vậy thì hắn cũng muốn nhìn xem, trong hoàn cảnh khó khăn trùng trùng này, con bé có thể đi được tới bước nào.

Tô Lâm An muốn bò dậy một cách khó nhọc, nhưng vào đúng lúc này, Mục Cẩm Vân lại đột nhiên bước qua, khom lưng duỗi tay, đỡ nàng đứng dậy, đồng thời nhét một viên đan dược vào miệng nàng.

Vết thương ngoài da quanh người Tô Lâm An biến mất chỉ trong nháy mắt, nhìn không có gì khác so với lúc mới bước vào.

Nhưng nàng biết, đây chỉ là bề ngoài. Trên thực tế, những vết thương của nàng căn bản chưa hỏi hẳn, đồng thời cơ thể còn bị hắn đưa hàn độc vào.

Nếu như chỉ là một cô bé bình thường thì phải chịu biết bao sự hành hạ của hắn đây!

“Ra ngoài đi.” Mục Cẩm Vân nói xong, cửa phòng đã mở ra kêu két một tiếng.

Hắn đứng ở trước cửa, móc ra một bức họa lớn chừng một bàn tay có những nét vẽ đơn giản.

Chỉ bằng một vài nét bút đơn sơ, đã phác họa nên một căn nhà tranh.

Mục Cẩm Vân quẳng bức tranh vào không trung, căn nhà tranh trong bức họa liền xuất hiện ở bên căn nhà gỗ của của hai người họ. Căn nhà này nhỏ hơn hai căn còn lại một chút, sợ là sau khi đặt giường thì trong phòng chẳng còn lại bao nhiêu chỗ nữa.

“Ta vừa nhận được tin, ngày mai ta sẽ tới điện Thông Linh để lĩnh hội, ngươi tự thu xếp đi.”

Người trúng hàn độc của hắn mà vẫn chịu đựng được chứ không chết, cũng chỉ mới có mình Sở Tài Nguyên. Có điều Sở Tài Nguyên có thể sống được, chỉ là bởi hắn không để cho Sở Tài Nguyên chết mà thôi.

Nói xong, Mục Cẩm Vân quay lại trong phòng, đồng thời gọi cả Tiểu Thiền và Xích Ngân Tiêu vào, còn Tô Lâm An thì bị một luồng gió đẩy vào căn nhà nhỏ ở góc sâu cùng bên phải. Sau khi đi vào nàng đã nhận ra ngay, ở trong phòng còn chẳng có nối cái giường, trên đất chỉ có một trận pháp linh khí, ở giữa có đặt một cái đệm hương bồ. Đây chính là động phủ tu luyện mà hắn chuẩn bị cho nàng ư?

Hắn đúng là “hào phóng” thật đấy!

Nói đi cũng phải nói lại, thời gian vào điện Thông Linh lĩnh hội mà Ẩn Tông thắng được lần này là ba mươi năm. Nếu như hắn muốn ở trong đó ba mươi năm...

Vậy thì đúng thật là, ba mươi năm nước chảy về Đông, ba mươi năm nước chảy về Tây, để xem ai mới là người cười sau cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status