Ấn Công Đức

Chương 234 : Chương 234BẤT AN



Mục Cẩm Vân không hề cảm nhận thấy áp lực gì quá lớn.

Hắn vốn có thể đi nhanh hơn, nhưng qua cửa quá mức dễ dàng, trái lại khiến cho hắn cẩn thận chú ý hơn chút, bước về phía trước càng chậm rãi hơn. Nếu không thì, chỉ cần trong nháy mắt, hắn đã có thể lên được tầng thứ ba của điện Thông Linh.

Tiểu Thiền đi sóng vai bên cạnh hắn, cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng. Còn ong Chi Linh thích đậu trên tóc cô bé làm đồ trang sức thì không giống vậy, khi lên tầng thứ hai nó đã không thể chịu nổi nữa, được Tiểu Thiền thu về trong biển ý thức ngay.

Là bởi tư chất của ong Chi Linh kém sao?

Lúc này, vẫn chưa thể kết luận bừa bãi.

Khi lên đến tầng thứ ba, Mục Cẩm Vân ngồi xuống dựa theo phương pháp do trưởng lão của tông môn chỉ dạy. Hắn vừa ngồi xuống minh tưởng, khi còn đang phỏng đoán xem bao giờ mình mới thể ngộ được thì từ nơi sâu thẳm trong cơ thể hắn, có một âm thanh đang kêu gọi.

Hắn mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lại khó có thể khống chế được tinh thần của mình, nguyên thần vươn về phía âm thanh ấy. Không bao lâu sau, tầm mắt của hắn vừa xoay chuyển, đã xuất hiện ở một thế giới khác mà trước nay hắn chưa từng thấy bao giờ.

Đây là tình huống hiếm gặp nhất mà trưởng lão Vạn Tượng Tông đã từng nói, nguyên thần của hắn dạo chơi trong dị giới, trở thành một người thông linh.

Ở nơi cách đó không xa có người.

Bọn họ đang trồng trọt sao?

Đó là một đám người phàm không hề có chút tu vi nào? Ở thượng giới mà cũng có người phàm sao, hay là, nơi đây không phải là thượng giới, mà là một hạ giới khác giống như châu Vân Lai? Hắn có ý muốn tìm một người để hỏi, nhưng lại nhận ra, trạng thái nguyên thần này của hắn, không thể tiếp xúc với bất kỳ ai.

Bọn họ không nhìn thấy hắn.

Hắn cũng không thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với họ, cho dù là duỗi tay ra, cũng xuyên thẳng qua cơ thể của họ.

Loại tình huống này, khiến Mục Cẩm Vân nghĩ tới lão quái vật khi xưa.

Trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ, Tô Lâm An...

Liệu nàng có phải là người thông linh của một giới khác? Nhưng nữ ma đầu kia, một ngàn năm trước rõ ràng là một người còn sống sờ sờ, cũng để lại tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu chân.

Hiện giờ hắn nên làm gì đây?

Năm ấy, khi không một ai có thể nhìn thấy nàng, có phải nàng cũng giống như hắn hiện giờ, vẫn hơi không thích ứng được, chẳng biết làm gì.

Nàng phải đợi bao nhiêu năm, mới đợi được hắn?

Nghĩ đến đây, hắn hiểu ý mỉm cười, không biết vì sao lại nhớ đến một câu nói: Không có cơ duyên trùng hợp gì cả, đó là sự tương phùng đã được định mệnh an bài.

***

Tô Lâm An hoàn toàn không biết về những chuyện xảy ra trong điện Thông Linh.

Hiện giờ nàng đang bận chuyện của chính mình, đầu tiên là phải ép hàn độc vào trong một góc, khiến cho hàn độc không rời khỏi cơ thể, nhưng cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì với nàng.

Tuy rằng hàn độc của Mục Cẩm Vân rất hung tàn, nhưng hắn cũng chỉ đưa một luồng vào cơ thể nàng, Khoa Đẩu Hỏa tất nhiên có thể áp chế nó. Nó còn phải điều khiển chính mình, tránh việc không cẩn thận lại ăn luôn hàn độc ấy.

Tô Lâm An đuổi hàn độc tới lui, cuối cùng ép nó vào trong tóc, khiến nàng trở thành một thiếu nữ bạc đầu, mà không ngờ trong làn tóc lại xuất hiện vài sợi chỉ bạc lạnh như băng. Nàng tự soi qua soi lại trong gương còn cảm thấy khá xinh đẹp, cảm thán tại sao năm xưa bản thân không nhuộm một lọn màu trắng bạc lên mái tóc đen, chắc chắn sẽ có được cảm nhận khác lạ.

Đợi sau khi áp chế được hàn độc, Tô Lâm An bắt đầu tranh thủ thời gian để tu luyện. Nàng nhìn Sơn Hà Long Linh đang ngủ vùi trên ấn Công Đức trong biển ý thức. Sau khi đã ăn được nhiều thái ngọc như vậy, nó đã có dấu hiệu thức tỉnh mơ hồ, điều này khiến Tô Lâm An khá yên lòng.

Linh khí xung quanh nồng đậm, bên dưới có trận pháp tụ linh, Tô Lâm An ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, tay kết pháp ấn linh tâm, vận chuyển tâm pháp, nhanh chóng tiến vào trạng thái thiền.

Đợi đến khi linh khí đã vận hành được một vòng, cơ thể của nàng đã loang lổ tàn tạ như một vách tường cũ kỹ, cũng giống như một chiếc bình hoa có đầy vết rạn nứt, máu thấm ra khiến quần áo của nàng hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Đúng là hơi đau, nhưng giờ nàng vẫn có thể nghiến răng kiên trì, ráng chịu đau tiếp tục vòng thứ hai.

Khi linh khí đã vận hành được thêm một vòng nhỏ nữa, Tô Lâm An cảm thấy cơn đau trên người lại giảm nhẹ đi một chút.

Sơn Hà Long Linh tỉnh rồi. Có lẽ là bởi lúc này chủ nhân đang chịu đủ mọi đau đớn giày vò, nó cảm nhận được mùi máu tanh của Tô Lâm An, nên đã bừng tỉnh dậy từ giấc mộng, dùng linh khí bao bọc lấy cả người nàng.

Hiện giờ nàng tu luyện giống như chết đi rồi lại sinh ra, lột xác từng lần, nó khiến cho căn cốt máu thịt của nhục thân này đã có thay đổi vô cùng rõ rệt, giống như tu sĩ luyện thể, không ngừng tôi luyện máu thịt của chính mình vậy. Nàng không phải thể tu, nhưng lại có hiệu quả của thể tu, đến ngay cả màu da vàng như sáp nến vốn có cũng dần trở nên trắng mịn nõn nà, tựa như có thể phát sáng.

...

Tu luyện như vậy ròng rã suốt ba tháng, vào thời điểm đáng sợ nhất, cơ thể suýt chút nữa đã không thể nhìn ra dáng vẻ của con người, chỉ là một đống máu. Hiện giờ linh khí của Sơn Hà Long Linh đã yếu đi, nàng không thể không ngừng lại.

Nếu còn tu luyện tiếp, chỉ e rằng cơ thể này sẽ không thể chịu được nữa. Hơn nữa, nàng cũng lo lắng vì chăm sóc cho nàng mà Sơn Hà Long Linh sẽ bị thương tới bản nguyên.

Đợi nghỉ ngơi vài tháng, linh khí của Sơn Hà Long Linh mới có thể được nuôi dưỡng lại. Tất nhiên, nếu như có một lượng linh thạch và thiên tài địa bảo lớn để bổ sung, khoảng thời gian này sẽ được rút ngắn.

Những nơi vốn có Sơn Hà Long Linh, linh khí sẽ dần dần trở nên nồng đậm. Vạn Tượng Tông này vốn là một vùng dồi dào linh khí, nào ngờ vẫn không thể thỏa mãn được yêu cầu tu luyện của nàng. Cơ thể hiện giờ của nàng, e là giống như Thao Thiết(*) háu đói vậy.

(*) Thao Thiết: một trong chín đứa con của rồng. Nó còn được gọi là Bào hào, thân mình nhiều lông, trên đầu đội con lợn, tham lam độc ác, tích lũy của cải mà không dùng, giỏi cướp thóc lúa của người. Lại có miêu tả về loài thú này mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng như hổ, móng tay chân như người, tiếng của nó như tiếng trẻ con, là giống ăn thịt người.

Nó có tính tham ăn vô độ, sau chết vì tính tham ăn ấy. Bản tính độc ác và tham ăn khiến người ta hay dùng hình ảnh của nó trang trí để răn về những điều tham lam độc ác, trong đó có việc trang trí trên các bát ăn, cốc uống nhằm nhắc nhở việc ăn uống nên có tiết độ.

Có điều trong ba tháng, Tô Lâm An đã ngưng kết được kim đan, tốc độ tu luyện này, so ra thì mạnh hơn Mục Cẩm Vân năm xưa một bậc.

Mười năm kết anh, chỉ cần có đủ linh khí thì chuyện này chẳng thành vấn đề đối với nàng.

Nhưng nàng lại không vui mừng cho lắm, trong lòng nàng luôn cảm thấy hơi bất an.

Nghĩ tới đây, Tô Lâm An vội hỏi: “Khoa Đẩu Hỏa, ngươi có biết, tại sao tu sĩ hiện giờ thường có tốc độ tu luyện nhanh hơn tu sĩ trước kia không?”

Mục Cẩm Vân có thể nói là do kỳ tích, Tô Lâm An phỏng đoán là hắn và Khương Chỉ Khanh có liên quan gì đó, cho nên nàng mới hiểu được sơ sơ. Hiện giờ cơ thể nàng đang dùng là do nguyên thần của nàng, lại thêm linh vật trời đất như Sơn Hà Long Linh dốc lòng che chở, nên việc có thể tu luyện nhanh chóng cũng miễn cưỡng giải thích được, nhưng những người khác thì sao?

Dường như mấy năm trở lại đây, sự thay đổi ngày càng rõ rệt hơn. Trước kia nàng ở trong thanh kiếm gãy, ở trong con rối gỗ. Khi ở trong rối gỗ, nàng cũng tu luyện mà không hề có cảm giác đặc biệt này, nhưng hiện giờ...

Nàng luôn cảm thấy không ổn.

Nguyên Anh kỳ một hai trăm tuổi đã không còn hiếm gặp nữa, mà những tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiện giờ độ kiếp cũng dễ hơn, giống như căn bản không hề gặp phải khảo nghiệm tâm kiếp và lôi kiếp khó nhằn.

Ngàn năm trước, nàng là thiên tài tu đạo, tuy rằng đặt vào thời điểm hiện giờ vẫn là một đứa con cưng của trời, thiên phú hơn người, nhưng cũng không phải ở vị trí có thể từ trên cao nhìn xuống chúng sinh nữa.

Là tư chất của con người ngày càng tốt lên, hay có nguyên nhân gì khác?

Khoa Đẩu Hỏa nghe thấy Tô Lâm An hỏi như vậy, lại lặng im hiếm thấy.

“Sao thế? Lẽ nào đúng là có gì bất ổn sao?”

Khoa Đẩu Hỏa lắc đầu, “Ngươi biết đấy, ta đã quên mất rất nhiều chuyện. Ta cũng cảm thấy hơi bất thường, nhưng thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta tới hạ giới, ta thật sự không hiểu biết nhiều về hạ giới.”

Nó còn hỏi ngược lại: “Lẽ nào trước kia không giống vậy?”

Tô Lâm An: “...”

“Thật sự không biết sao?” Biển ý thức của nàng cuộn lên vài đợt sóng nhỏ, nhưng chẳng có lực uy hiếp gì với Khoa Đẩu Hỏa.

Khoa Đẩu Hỏa còn mất hứng nói: “Ngươi vậy mà lại không tin tưởng ta!”

Tô Lâm An cười hề hề, đáp: “Không phải, ta chỉ là cảm thấy ấn Công Đức này của chúng ta thích những đứa bé ngoan lương thiện thật thà không nói láo mà thôi.”

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa run lên, hừ lạnh một tiếng rồi không nói nữa.

Nó thật sự hơi lo lắng nếu ăn nói linh tinh sẽ bị ấn Công Đức trấn áp.

Có điều nghĩ lại, nhớ đến Tô Lâm An thường phớt lờ người khác cũng không thấy có hậu quả gì. Nó lại được nước làm tới, còn lăn qua lăn lại một chỗ nho nhỏ dưới đáy ấn Công Đức, khiến cho cả con ấn màu xanh mướt cũng bị phủ màu sắc khác. Ánh lửa chói lọi khiến nó bớt đi vài phần lạnh lùng và uy nghiêm, lại thêm một chút ấm áp dịu dàng như một chiếc đèn quýt(*).

(*) Đèn quýt: đèn làm từ nến và vỏ quýt.

Nó nghĩ tới một vài chuyện, nhưng lại không thể nói rõ. Sinh linh thượng giới cũng có quy tắc riêng, mà nó cũng nhất định phải tuân thủ. Có điều, cái gọi là cuộc so đấu liên quan đến sự tồn vong sống chết của hai giới, đã đủ để nói rõ tình hình hiện giờ. Lúc này cứ cho là nàng biết thì cũng chẳng ích gì, lẽ nào nàng muốn dùng sức lực của một người để đi ngược lại với thiên đạo sao?

Cõng ấn Công Đức trên người cũng đừng thật sự cho rằng mình có thể cứu vớt chúng sinh vạn vật. Nó vẫn nên ngậm chặt miệng, chôn sâu chuyện này trong lòng thì hơn.

...

Thấy quả thực không thể moi thêm được gì từ Khoa Đẩu Hỏa, Tô Lâm An bèn đứng dậy, đẩy cửa phòng ra.

Nàng đứng trong sân, dò xét nhìn kỹ trận pháp kết giới bao quanh cả khu nhà. Trình độ trận pháp của tên nhóc khốn kiếp dĩ nhiên là không hề tồi, có được bảy tám phần chân truyền của nàng, hiện giờ nàng muốn phá trận vẫn phải tốn ít sức lực.

Chủ yếu là phải kiếm được một vài nguyên liệu phá trận, mà hiện giờ kẻ có thể tự do ra vào trận pháp này, chỉ có Xích Ngân Tiêu thôi.

Điều đó cũng có nghĩa, nàng phải đi dỗ con chim đó, để nó giúp nàng mang ít đồ tới.



Ừ nhỉ, nhắc mới nhớ, con chim đó đi đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status