Ấn Công Đức

Chương 238 : Chương 238THẬT GIẢ



Vấn đề xảy ra ở núi Phượng Tê, lại dùng tên của nữ ma đầu Tô Lâm An. Thế nên mặc dù biết chuyến này cực kỳ nguy hiểm, nhưng Tô Lâm An suy nghĩ một lát rồi vẫn định qua đó xem xét tình hình.

Đi được bước nào hay bước ấy, nếu quả thực không có chút phần thắng nào...

Nàng nhất định sẽ chạy!

Xích Ngân Tiêu ăn hết vẫn chưa thấy no, Tô Lâm An bèn dứt khoát gọi hai anh em Trữ Tần, Trữ Huy qua. Trong pháp bảo trữ vật của hai người họ có chuẩn bị cực kỳ nhiều thứ, thiết nghĩ chắc có thể đút no cái bụng của Xích Ngân Tiêu.

Hai người họ đến rất nhanh, sau khi nghe Tô Lâm An dặn dò thì đệ đệ trực tiếp lấy pháp bảo trữ vật của mình ra, “Trong này đều là đồ ăn đồ uống.”

Tô Lâm An nhận lấy liếc nhìn. Trong pháp bảo trữ vật thượng phẩm chứa đầy thức ăn, điều này khiến nàng hơi cạn lời, chỉ có thể nghiêm túc nói: “Tu sĩ cũng không được quá phàm ăn tục uống, bình thường chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa là đủ rồi. Tuy nói các người là thực tu, nhưng linh khí chủ yếu vẫn nên được hấp thu từ thiên địa, chứ không phải lấy từ thức ăn.”

Trữ Huy gãi đầu, hơi xấu hổ cười nói: “Ta biết rồi, đại sư tỷ. Chỉ là ta hay lo bò trắng răng, lúc nào cũng cảm thấy ngộ nhỡ ngày nào đó đi đến một nơi không có linh khí cũng sẽ không chết đói...”

Trữ Tần bên cạnh bèn bổ sung: “Lúc còn nhỏ nó từng rơi vào mộ địa của ma tu. Nơi đó không có linh khí, bị nhốt trong đó suốt ba tháng trời, gầy như bộ xương khô. Sau đó, nó liền muốn trở thành một tên béo, còn hình thành thói quen thích để dành thức ăn.”

Trong giới tu chân có rất ít có người béo, bởi như vậy sẽ bị rất nhiều người khinh thường. Trữ Huy quả là một người anh tốt, sau khi biết bệnh của em trai mình thì ăn cho béo cùng em, còn tự trở thành thực tu nữa. Sau khi hắn làm đội trưởng của đội mười, thành viên của cả đội mười đều đầy đặn hơn những đội khác một chút...

“Đúng vậy, là thói quen tốt!” Xích Ngân Tiêu vừa ăn vừa phụ họa, “Ta thích hai tên nhóc này, nhìn đã thấy thịt dày, mỡ nhiều.”

Nó nhấc cánh lên chỉ về phía bọn Trữ Huy, liếc mắt nói: “Tặng chúng cho ta hả?”

Hai mắt nó sáng rực, tỏ rõ ý muốn nuôi hai tên mập này bên cạnh làm bữa ăn thêm.

Lời nói vừa thốt ra, khiến hai anh em nhà mập sợ đến giật nảy mình. Hai người quan sát kỹ nét mặt của con chim lớn kia, tim lại đập thình thịch.

Nét mặt của con chim kia rất nghiêm túc!

Đúng, chính là nó, trước kia nó đã từng ăn người ở Vạn Tượng Tông, đã mang danh hung ác từ lâu.

Trữ Tần vội vàng nói: “Đại sư tỷ còn chuyện gì khác không? Nếu không chúng ta đi trước nhé?”

Tô Lâm An nói: “Chờ chút. Lát nữa đến Lượng Kiếm Sơn, nhất định phải cách xa núi Phượng Tê ra một chút. Xem tình hình mà làm việc, chớ có hành động thiếu suy nghĩ.”

Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc, bàn tay giấu trong tay áo nhanh chóng bấm quyết tạo thành một kết giới ở xung quanh, sau đó mới truyền âm nói: “Tình hình có thể không ổn đâu.”

Xích Ngân Tiêu đang ăn rất vui vẻ, không hề chú ý đến việc truyền âm ở bên này. Tô Lâm An bày kết giới cũng vì không muốn để nó biết, tránh nó lại phát điên.

“Vậy có phải thông báo cho những người khác không?” Trữ Tần hỏi.

Tô Lâm An bèn nói: “Chỉ sợ đến lúc đó không ai tin, dẫu sao ta cũng chỉ suy đoán thôi.”

“Dù sao thì cũng linh hoạt một chút, tùy cơ ứng biến!”

“Vâng!”

Sau khi hai người đó đi, Tô Lâm An thấy Xích Ngân Tiêu đã ăn sạch sành sanh cả con heo quay, nàng lại chọn một cái chân nai từ pháp bảo trữ vật cho nó. Sau đó cất pháp bảo trữ vật đi, không cho nó ăn nữa.

“Vẫn muốn!” Xích Ngân Tiêu không thuận theo, thân hình bé như con cú mèo đột nhiên biến lớn, hung hăng trợn mắt với Tô Lâm An. Đôi mắt to tròn của nó híp lại như dao phay.

Thế nhưng căn bản là Tô Lâm An chẳng sợ. Một đốm lửa nhỏ bay đến trước mặt nó, nó lập tức kinh sợ, nhanh chóng thu nhỏ người lại, đã thế lại bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

“Ông đây vẫn muốn, vẫn muốn ăn!” Không dám quát tháo, chỉ có thể làm nũng!

“Sắp đến Lượng Kiếm Sơn rồi, còn lo ăn với uống! Mặc kệ đệ tử của tông môn ngươi luôn hả?” Tô Lâm An tức giận nói.

Xích Ngân Tiêu lập tức bò dậy, “Không phải ngươi nói sáu vị Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông đều qua đó cả rồi sao, ta cũng không đánh lại được họ.”

Khi ấy nó ăn người ở Vạn Tượng Tông, bị chính Độ Kiếp kỳ của Vạn Tượng Tông bắt được, còn nhổ lông chim của nó làm nguyên liệu luyện khí, nó không đánh lại được đám người kia.

Cuối cùng Tô Lâm An vẫn phải rót cho nó một cốc linh tuyền, thuận miệng bịa chuyện: “Những thứ khác thì không có nữa. Ngươi vừa mới tỉnh lại, dược tính còn chưa tản ra hoàn toàn, ăn quá nhiều những thứ này sẽ khiến đan độc trong cơ thể gia tăng. Đến lúc đó...”

Xích Ngân Tiêu bê ống trúc linh tuyền đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, thoáng lo lắng, “Đến lúc đó thì sao?”

“Đừng lo, chỉ là sẽ bị rụng lông thôi.” Tô Lâm An mỉm cười nói.

Xích Ngân Tiêu: “...”

Nó nhất thời không dám ăn thêm nữa.

“Uống nước này không sao chứ?”

“Không sao.”

Đôi cánh của nó giữ thật chặt ống trúc, nhấm nháp từng ngụm linh tuyền. Rõ ràng chỉ là một ống linh tuyền nhỏ, mà nó uống đến tận lúc trời sáng.

Trời sáng rồi.

Hình dáng của Lượng Kiếm Sơn như ẩn như hiện trong nắng sớm tinh mơ. Linh thuyền đi thẳng một mạch, nhưng dọc đường không thấy dấu hiệu của con người. Mặc dù nơi này không phải tông môn của Lượng Kiếm Sơn, nhưng cũng là địa bàn của Lượng Kiếm Sơn. Thành Danh Kiếm ở bên ngoài còn được xây dựng dựa vào Lượng Kiếm Sơn. Lúc trước, khi Tô Lâm An đi theo Mục Cẩm Vân tới đây, ban đầu Bạch Vô Thường và Sở Tài Nguyên sống ngay ở trong thành, toàn sơn giáp Tiểu Khôi cũng chết trên ngọn núi ngoài thành này.

Nơi này, đối với Tô Lâm An mà nói, có vài phần quen thuộc.

Lúc này trong thành vô cùng yên tĩnh, tựa như một tòa thành chết. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Nhất thời, Tô Lâm An trở nên căng thẳng, nhưng Xích Ngân Tiêu ở bên kia vẫn xì xụp hút chút nước dưới đáy ống trúc, khiến nàng cạn lời. Bầu không khí căng thẳng cứ thế bị phá vỡ.

Nàng đi lên boong thuyền, truyền âm nói: “Tất cả đệ tử lập tức ra tập hợp.”

Đợi người đến đông đủ, Tô Lâm An nói: “Chắc mọi người cũng đã chú ý thấy, xung quanh không một bóng người. Tình hình có khả năng không ổn.” Nhưng không ngờ nàng vừa dứt lời, thì thấy trên mặt các đệ tử khác đều lộ vẻ mê muội. Nạp Lan Mộ Thư đi về phía trước, tới bên cạnh Tô Lâm An nói: “Đại sư tỷ không nhìn thấy người sao?”

“Nhưng theo ta thấy, trong thành này có rất nhiều người.” Hắn đưa tay chỉ, “Bên kia còn có người đang cởi trần rèn sắt nữa! Lò lửa đang cháy rất dữ dội.” Giờ phút này linh thuyền của họ đang ở trên thành Danh Kiếm, thành trì ở phía dưới vẫn không có gì thay đổi. Trong mắt Nạp Lan Mộ Thư, tuy trên đường phố trong thành không nhiều người, những cũng không ít người đã bắt đầu một ngày mới. Đây chính là cảnh tượng sáng sớm bên trong thành, không có điểm nào bất thường cả.

Tô Lâm An nhướng mày. Nàng vốn dùng thần thức quét qua một cách hờ hững, lúc này không thể không tập trung tinh thần lại để xem xét. Kết quả là, thần thức của nàng vẫn thấy một tòa thành chết trống rỗng, nhưng mà, nàng lại không nhìn ra bất kỳ điểm nào không bình thường.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại khiến cho thế giới trong mắt họ không giống nhau như vậy?

Thuật che mắt? Chỉ mê hoặc được những người khác, chứ sao lừa được nàng?

Nhưng lần này, ngay cả điểm khác thường của ảo trận hay thuật che mắt, nàng cũng không phát hiện được ra.

“Ngươi thì sao?” Tô Lâm An quay đầu hỏi Xích Ngân Tiêu.

Trong đám người ở đây, chỉ có tu vi của Xích Ngân Tiêu là cao nhất, nguyên thần cũng mạnh nhất.

Xích Ngân Tiêu uống xong linh tuyền, nhét luôn cả ống trúc vào trong miệng để ăn, lúc này mới nói: “Có người.”

Không phải ở đây có rất nhiều người sao.

Tô Lâm An im lặng trong thoáng chốc. Thế giới trong mắt tất cả mọi người, đều không giống nàng.

Nhưng, nàng chỉ tin mình thôi.

“Để ta hỏi ông nội ta xem.” Nạp Lan Mộ Thư nói xong thì truyền tin cho trưởng bối trong nhà mình.

Một lát sau, Nạp Lan Mộ Thư nói: “Ông nội nói, về cơ bản thì mọi chuyện đã được giải quyết, họ đã liên thủ phong ấn tên đầu sỏ rồi, bảo chúng ta lập tức đi qua đó, vào trong núi tìm bảo vật.”

“Núi Phượng Tê nhiều bảo vật bí mật. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện, thì Lượng Kiếm Sơn tuyệt đối sẽ không để lộ ra. Trước mắt tông môn đã vạch ra nơi đó làm địa điểm thí luyện cho chúng ta. Tuy rằng có những nguy hiểm nhất định, nhưng không đến mức mất mạng. Dù sao, tên đầu sỏ đã bị đã bị các trưởng lão liên thủ phong ấn, hơn nữa...”

Hắn chuyển đề tài, “Tu sĩ chúng ta, đương nhiên hiểu được đạo lý phải tự thân mài giũa trong nghịch cảnh mới có thể trưởng thành đột phá.”



Ông nội của Nạp Lan Mộ Thư là một trong sáu vị Độ Kiếp kỳ đến đây, sao lời hắn nói có thể là giả được?

Vừa nghe trong núi có bảo vật quý giá, tâm trạng của đệ tử trên linh thuyền lập tức kích động, hận không thể lập tức vào núi.

Đúng vào lúc này, một chiếc linh thuyền gào thét bay qua trên đỉnh đầu bọn họ, xông thẳng về phía ngọn núi cao chót vót bên cạnh cổng núi của Lượng Kiếm Sơn.

“Đệ tử Minh Tông đã đi trước một bước rồi, chúng ta còn đợi gì nữa!” Một người quát lên, cuối cùng không thèm nghe lời dặn dò của đại sư tỷ nữa, tự mình ngự kiếm bay về phía núi Phượng Tê. Có người dẫn đầu, tự nhiên sẽ không ngừng có người đuổi theo. Tô Lâm An không lên tiếng ngăn cản, nhưng nàng cũng không tiếp tục khởi động linh thuyền tiến lên nữa, cứ để linh thuyền bay lơ lửng trên không trung, bất động tại chỗ.

Bốn trăm đệ tử vốn tụ tập trên boong thuyền, chớp mắt chỉ còn lại không đến hai trăm người.

Ngay cả Nạp Lan Mộ Thư luôn vây quanh nàng cũng nhìn nàng với vẻ hơi thất vọng, sau đó dẫn người rời đi.

Mà Tô Lâm An, vẫn đứng im tại chỗ, bất động như núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status