Ấn Công Đức

Chương 242 : Chương 242NHẬN THUA



Xích Ngân Tiêu dang rộng đôi cánh, vọt vào trong bóng đen kia với khí thế hung hăng.

Nhóm người Thu Mạt Lị đứng nhìn mà hốc mắt đỏ lên, Tô Lâm An cũng thấy xúc động, không ngờ Xích Ngân Tiêu lại là một con chim trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Chỉ có điều hiện giờ nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải thoát thân trước.

Thế nhưng nàng không biết chiếc ấn Công Đức này phán đoán và vận hành thế nào, tuân theo quy tắc gì. Tóm lại là hiện giờ cơ thể của nàng càng ngày càng nặng, giống như phải cõng một ngọn núi lớn trên người, nàng bị đè ép đến mức sắp không thở nổi.

Khoa Đẩu Hỏa bị ấn Công Đức trực tiếp đè lên, lúc này lại kêu gào càng to, ngọn lửa cũng yếu ớt đến mức chỉ nhìn thấy một đốm lửa nhỏ.

Tô Lâm An vẫn không chịu đầu hàng thỏa hiệp.

Nàng hầm hầm giận dữ nói: “Giờ mà ta qua đó thì chẳng khác nào đi chịu chết, ngươi có bức chết ta thì ta cũng không có cách nào để cứu người.”

“Núi Phượng Tê kia rõ ràng là giả, nhưng lại không có chút dấu vết của trận pháp nào! Muốn phá trận cứu người, thì phải tìm được núi Phượng Tê thật.” Ngay vừa rồi, ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Tô Lâm An, nàng lập tức hét lên trong biển ý thức.

“Hơn nữa mấy người ở dưới kia đã chết, còn những người ở bên trên thì vẫn còn sống. Xem tình hình hiện tại thì chắc là kẻ đứng phía sau đang muốn luyện hóa nguyên thần, phải tìm thấy núi Phượng Tê thật càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể giải quyết được tất cả vấn đề!”

Cho dù muốn cứu người, thì cũng không phải đến đó cứu.

Nàng dùng niệm lực nhìn thấy bên trong đó là một núi người cùng một cái hố chất đầy thi thể, không hề thấy những vật khác, bây giờ mà quay trở lại đó thì chẳng khác nào tự đi tìm cái chết? Loại trận pháp thật giả thế này thì không thể phá được ở chỗ giả tạo, ngược lại nếu ở nơi chân thực thì còn có một chút hy vọng.

Cuối cùng, nàng lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi có thể bảo vệ ta không để ta chết, ngươi có thể đối phó với sức mạnh thần hồn nơi đó, phá hủy hết chúng được sao?”

Nếu như ngươi có thể, ta sẽ quay lại ngay.

Còn nếu ngươi không thể, thì đừng gây áp lực cho bà đây nữa.

Nàng cũng tức giận, mắng: “Thần khí cái của nợ! Ta thấy ấn Công Đức nhà ngươi chỉ là một thứ đồ vứt đi, căn bản không phải là thần khí gì cả.”

Khoa Đẩu Hỏa bị dọa sợ đến run rẩy, sợ bị liên lụy, sợ bị chiếc ấn to lớn này đè chết.

Cũng may điều lo lắng của nó chưa xảy ra, thì đã thấy tia sáng màu xanh lục trên ấn Công Đức cuộn trào. Ngay sau đó, nó cảm thấy thân thể thả lỏng hơn. Ấn Công Đức quả nhiên có phán đoán của chính nó, nó chỉ không biết làm thế nào để giao tiếp với Tô Lâm An mà thôi. Hiện giờ nó bị Tô Lâm An thuyết phục, nên rút lại uy áp.

Tô Lâm An cũng thấy áp lực đè trên người mình giảm xuống, nàng lập tức tăng tốc lao ra. Chỉ có điều khi bay ra khỏi thành Danh Kiếm, nàng cũng dùng thần thức để quan sát lại Lượng Kiếm Sơn một lần nữa.

Xích Ngân Tiêu hung hăng vừa xông vào trong thì cả người lập tức cứng đờ, cánh cũng không vỗ nổi. Nó rơi thẳng từ trên không trung xuống đỉnh của đống người phía dưới, cũng không biết đè lên bao nhiêu người.

Nó té xỉu ở chỗ cao nhất, không có chút động tĩnh nào, giống như, trong nháy mắt đã bị người khác cướp mất nguyên thần vậy.

Thủ đoạn này, đúng là chiêu mà tu sĩ hạ giới khó có thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng, Xích Ngân Tiêu là linh thú cấp tám tột đỉnh, có thực lực ngang với Độ Kiếp kỳ của loài người, vậy mà vừa vào đã không chống đỡ nổi, hôn mê bất tỉnh luôn? Cho dù là Tô Lâm An trong thời kỳ toàn thịnh trước đây cũng không có bản lĩnh này.

Còn ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm vàng kia thì lập tức biến mất, giống như bị một cái miệng khổng lồ ẩn núp trong bóng tối nuốt chửng, biến mất không thấy bóng dáng.

Tất cả những điều này khiến Tô Lâm An cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Nàng không dám nhìn tiếp, sống lưng lạnh lẽo, đẩy linh khí trong cơ thể đến cực điểm, dốc hết sức điều khiển pháp bảo phi hành chạy trốn.

May mà sau khi ra khỏi thành Danh Kiếm, không khí xung quanh cũng thoáng đãng mát mẻ hơn nhiều, cái cảm giác bất an khiến nguyên thần cũng phải run sợ ấy từ từ biến mất.

Hiện giờ, ảo ảnh của núi Phượng Tê chỉ ảnh hưởng đến Lượng Kiếm Sơn với thành Danh Kiếm, nhưng không biết sau này nó có tiếp tục lan rộng hay không. Cũng không biết mục đích của tu sĩ thượng giới kia rốt cuộc là gì?

Nghĩ đến những điều này, tâm trạng của Tô Lâm An lại trở nên nặng nề. Nàng để pháp bảo phi hành tiếp tục bay về phía Vạn Tượng Tông, còn mình thì ngồi xuống ăn một viên đan dược để chữa thương.

Không phải nàng bị kẻ xấu làm bị thương, mà là nội thương do ấn Công Đức gây ra, đúng là xui xẻo.

Bây giờ việc gấp cần làm là liên lạc với các vị trưởng lão còn lại ở Vạn Tượng Tông. Thế nhưng Tô Lâm An chỉ có bùa truyền tin của Diệp Vạn Không, mà Diệp Vạn Không đã sớm bị nhốt ở trong ngọn núi Phượng Tê hư ảo kia, giờ không biết sống chết thế nào, tóm lại là ông vẫn nằm trong đống người đó.

“Các ngươi có ai quen biết hay là liên lạc được với các trưởng lão của Vạn Tượng Tông không?” Nếu giờ chạy về đó thì chậm quá, cho dù nàng liều sống liều chết bay ngày bay đêm thì cũng phải mất một ngày mới đến nơi, hơn nữa muốn ra vào Vạn Tượng Tông thì phải đi bằng linh thuyền đặc biệt do tông môn chế tạo. Không có linh thuyền đặc trưng của Vạn Tượng Tông thì khi bọn họ đến gần đó sẽ gặp một nguồn lực cản rất lớn.

Đám người Trữ Tần đều là đệ tử ngoại môn, nghe thấy câu hỏi của Tô Lâm An thì đều lắc đầu. Trữ Tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có quen một đệ tử nội môn, để ta thử liên lạc với hắn trước xem hắn có liên lạc được với các trưởng lão hay không?”

Hiện giờ có ba vị trưởng lão của Ẩn Tông là Diệp Vạn Không, Nam Chỉ Khê và Nạp Lan Thư Cuồng bị giam ở núi Phượng Tê.

Còn lại mỗi Trâu Đồng Tâm, Trảm Nhất Đao cùng với luyện đan sư Văn Dụ.

Nghĩ đến Văn Dụ, trong lòng Tô Lâm An lại kích động, hình như nàng có bùa truyền tin của Văn Dụ.

Trước kia Diệp Vạn Không có dẫn nàng đến tìm Văn Dụ để chữa bệnh, muốn trừ tận gốc cổ Phệ Tâm trong cơ thể nàng. Kết quả là nàng ngâm thuốc của Văn Dụ một khoảng thời gian nhưng chưa thành công, sau đó cổ Phệ Tâm trong cơ thể nàng tự nhiên biến mất. Có lần Văn Dụ nhìn thấy thì rất tò mò, muốn bắt nàng về để nghiên cứu, nhưng bởi vì có Diệp Vạn Không luôn nhìn chằm chằm nên Văn Dụ không có cơ hội ra tay.

Văn Dụ cho Tô Lâm An một lá bùa truyền tin, nói là sau này nếu cần giúp gì thì có thể liên lạc trực tiếp với hắn.

Tô Lâm An biết Văn Dụ cũng chẳng có ý tốt gì, nên chưa bao giờ liên lạc với hắn. Mấy năm nay, nàng gần như quên mất rằng mình còn có cách liên lạc với Văn Dụ.

Lúc này, nàng chỉ có thể liên lạc với Văn Dụ.

Tô Lâm An lấy bùa truyền tin ra, vừa dùng thần thức chạm vào lá bùa đó thì đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Văn Dụ: “Ta cứ tưởng lá bùa này sẽ không bao giờ sáng chứ.”

“Vô Song tìm ta có chuyện gì sao?”

Tô Lâm An lập tức nói cho hắn biết mọi chuyện ở núi Phượng Tê: “Nhóm người của Diệp trưởng lão đều bị nhốt ở trong đó.”

“Các trưởng lão đều bị nhốt, chỉ có mỗi mình ngươi trốn ra ngoài được sao?” Giọng nói của Văn Dụ ngả ngớn, hắn cười hì hì nói: “Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn các trưởng lão sao?”

“Đầu ngươi có vấn đề đúng không, mau về đây ta khám lại cho.”

Tô Lâm An: “...”

Đại nạn ập lên đầu rồi mà tên Văn Dụ vẫn chẳng đáng tin như vậy hả?

Nàng nghiêm mặt nói: “Nếu không tin thì đại sư Văn Dụ có thể liên lạc với bọn họ, xem hiện giờ có liên lạc được không.”

Không ngờ đối phương lại cười nói: “Trùng hợp quá, Nam Chỉ Khê vừa mới liên lạc với Trâu Đồng Tâm, nói là đã loại bỏ được những nguy hiểm tiềm ẩn ở núi Phượng Tê. Bên trong không chỉ có linh vật tăng cường nguyên thần, mà còn có cả một số trận pháp kỳ diệu cho đệ tử thí luyện, bảo tông môn chọn lựa rồi đưa nhiều đệ tử đến đó hơn. Ta nghe thấy có linh vật tăng cường nguyên thần thì cũng thấy thích thú.”



Trái tim Tô Lâm An đập thình thịch.

Kẻ đứng phía sau kia không những có thể tạo ra con rối có hơi thở giống hệt với người thật, mà giờ hắn còn có thể sử dụng bùa truyền tin của bọn họ để liên lạc với trưởng lão của Vạn Tượng Tông. Ngay cả mấy Độ Kiếp kỳ ở xa của Vạn Tượng Tông cũng bị lừa rồi sao?

“Hắn rút lấy nguyên thần của tất cả mọi người để luyện hóa, hắn có thể biết mọi người đã trải qua những chuyện gì, hơn nữa còn ngụy trang không chút sơ hở.” Tô Lâm An lớn tiếng hô lên, trong lòng cảm thấy rất bất lực.

Đối thủ như vậy, chẳng phải bọn nàng chỉ còn cách quỳ xuống nhận thua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status