Ấn Công Đức

Chương 255 : Chương 255KHỐN NẠN



Lại đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng Tô Lâm An cũng đã nhìn thấy Mục Cẩm Vân ra khỏi phòng. Mặt hắn không biểu lộ điều gì, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tránh xa người ngàn dặm như trước, không nhìn ra được hắn đã gặp phải điều gì ở trong, tâm trạng thế nào.

Khi hắn ra ngoài nhìn trái nhìn phải, lại khoanh chân ngồixuống chiếc bàn đá nhỏ của nàng, sau đó mới nhắm mắt lại, không biết đang cảm ngộ điều gì ở đó.

Tiểu Thiền khôi phục lại bản thể, là một con tằm Phù Dung trong suốt tỏa ra chút ánh sáng xanh lục nằm nhoài trên đầu gối hắn. Trên người nó tản ra linh khí nồng đậm, nhuộm chút màu xanh mờ nhạt trong không khí xung quanh, tựa như một tán cây xanh biếc khổng lồ che trên đầu họ.

“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Chẳng lẽ Mục Cẩm Vân định chiếm lấy hang ổ của nàng, chạy tới đây để tu luyện sao? Ông nội nàng đi đâu rồi?

Tô Lâm An không vui ra mặt, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể núp vào một góc sau màn nước rồi phụng phịu. Ai bảo giờ nàng chẳng có lấy chút bản lĩnh nào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ở đây! Ông lợi hại đến vậy, không thể bị tên nhãi con này làm gì được, nàng tự an ủi trong lòng.

Chịu đựng lâu đến vậy, cơn buồn ngủ của nàng lại ập đến. Không thể sử dụng linh khí, cơ thể không khác mấy với người bình thường, còn là một người tàn tật. Nếu không phải được ăn linh thực, thì nàng còn phải đào một cái hố làm nhà vệ sinh!

Khoa Đẩu Hỏa cũng tỏ ra không rõ.

Để duy trì sự sống của Tô Lâm An, để nàng không đến nỗi bị đóng băng mà chết, giờ nó đã yếu đến mức nào rồi, chẳng phải vẫn chỉ có thể cùng chịu đựng với nàng hay sao.

Mấy năm trước tuy nó bị ép nhận chủ nhân này ở hạ giới, nhưng thấy nguyên thần nàng lợi hại như vậy, còn có một món đồ chơi cực kỳ giống thần khí, nó còn tưởng rằng đã ôm được một cái đùi to vô cùng có tiềm lực. Giờ lại cảm thấy cuộc sống này quá mức bi thương, thật sự hối hận khi đã lên nhầm thuyền giặc.

Không nói đến việc rốt cuộc ấn Công Đức kia có phải là thần khí hay không, chỉ riêng chuyện nó chuyên đào hố bẫy người mình thôi thì đã chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Núi Phượng Tê của Tô Lâm An có phân chia ngày và đêm. Đợi thêm hồi lâu nữa, sắc trời hoàn toàn tối hẳn, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng sáng rực rỡ chiếu lên người Mục Cẩm Vân, khoác thêm cho hắn một lớp lụa mỏng như cánh ve.

Dung mạo hắn thanh tuấn xuất trần. Dưới ánh trăng dịu dàng kia, đường nét trên gương mặt không còn lạnh lẽo như trước nữa, trông thanh tú ấm áp hơn mấy phần. Tô Lâm An chống má ngủ gật dưới đất, thỉnh thoảng khó khăn nhấc mí mắt nhìn ra ngoài một cái. Thấy gương mặt này của Mục Cẩm Vân, nàng vẫn không thể nhịn được mà cảm thán, “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”

Sau đó, nàng thấy Mục Cẩm Vân bỗng nhiên đứng dậy, lại bước tới bên xích đu.

Không ngờ hắn lại ôm con rối kia lên.

Con rối không muốn rời khỏi xích đu, sau khi bị ôm lên thì lập tức giãy giụa mạnh mẽ. Sắc mặt Mục Cẩm Vân khẽ biến đổi, dùng dây linh khí trói con rối lại, đặt người lên bàn đá.

Tiểu Thiền đã thả ra quá nhiều linh khí, lúc này hơi mệt mỏi, còn lười biến lại thành hình người. Kết quả bởi khi Mục Cẩm Vân đứng dậy không gọi nàng, khiến nàng ngã bịch một cái xuống bàn đá rồi lăn mất mấy vòng còn chưa dừng lại. Mục Cẩm Vân lại ôm con rối đặt lên, đè nặng đến mức Tiểu Thiền bẹp một cái, cơ thể cũng mềm nhũn đi.

Tuy rằng nàng mệt, nhưng lúc này cũng oán giận gào lớn, “Ca ca, ca đè lên muội rồi!”

Vì tiếng kêu quá to, Tô Lâm An ở trong địa cung cũng nghe thấy.

Khoa Đẩu Hỏa kia còn nói, “Ta thấy Mục Cẩm Vân này, đối xử với con rối còn tốt hơn cả với muội muội tằm con.”

Nó hỏi Tô Lâm An: “Chẳng có lẽ là vì hắn thích ngươi?”

Tô Lâm An không thèm nhấc mí mắt, trả lời rất hùng hồn có lý, “Thích ta chẳng phải là điều nên làm hay sao?” Nàng hơi giương cằm lên theo thói quen, “Ta đẹp như vậy cơ mà.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Lúc này ngươi thật sự nên biến ra một cái gương để nhìn xem mình đang có bộ dạng gì.”

Mặt mũi trắng bệch, mỏ nhọn má khỉ, môi còn khô nứt cả ra, lại còn dám nói là mình đẹp như vậy.

Ngay sau đó nó liền nói: “Trói con rối thành như vậy, chẳng lẽ hắn muốn giở trò gian trá gì sao?” Mà con rối kia còn bị trói vô cùng chặt, tuy rằng không hề trói phần đầu, nhưng đầu của nàng ta cũng không thể cử động, trên mặt không có thêm bất cứ biểu cảm gì. Nếu như không phải mắt còn đang mở, nó tưởng là nàng ta đã ngất đi rồi.

Vừa nghe thấy lời này, Tô Lâm An bèn nhìn qua ngay. Chỉ thấy Mục Cẩm Vân đặt một chiếc khăn lụa tơ tằm lên trên mặt con rối, sau đó cách chiếc khăn đó, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng.

Đầu ngón tay trượt từ trán nàng xuống, từ gốc mũi đến đầu mũi, còn hơi dừng lại một chút ở đầu mũi rồi mới tiếp tục động tác trước đó, cuối cùng dựng lại trên cánh môi nàng.

Làn da và khí sắc của con rối đều rất tốt, bờ môi căng mọng, cách một lớp khăn mỏng cũng có thể nhìn thấy màu sắc trên môi nàng, đỏ tươi như hoa.

Tô Lâm An vô cùng tự tin với dung mạo của chính mình, do đó cũng cảm thấy con rối giống y hệt nàng xinh đẹp không chịu nổi. Nhưng đẹp là một chuyện, nhìn thấy con rối bị đùa giỡn thì nàng cũng tê rần cả da đầu. Đó chính là gương mặt giống nàng như đúc!

Trong lòng nàng hơi hoảng sợ!

Thằng nhóc thối đó rốt cuộc định làm gì!

Hắn, hắn...

Biến thái à!

Trước kia là nhóc khốn khiếp, giờ thật sự trở thành lão biến thái rồi. .

Rõ ràng biết đó là con rối mà vẫn xuống tay được! Đã vậy Tiểu Thiền vẫn còn đang nằm xem ở bên nữa.

Vào đúng lúc này, ngón tay của Mục Cẩm Vân dời khỏi bờ môi con rối. Tô Lâm An vừa thở phào nhẹ nhõm, Mục Cẩm Vân bỗng cúi người xuống, Khoa Đẩu Hỏa kinh ngạc hô lên, “Uầy, hắn muốn hôn ngươi!”

Một chút ấm áp yếu ớt đậu trên cánh môi khô nứt của Tô Lâm An, Khoa Đẩu Hỏa nói: “Đốt môi ngươi lên một chút nhé, giả vờ như ngươi cũng được hôn?”

“Độ ấm thế này đã đủ chưa?”

Tô Lâm An dùng bàn tay còn lại xoa môi, mắng: “Cút!”

Động tác của Mục Cẩm Vân rất chậm, nhẹ nhàng tựa lại gần. Từ góc nhìn của nàng thì hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc hắn có hôn hay không, dường như đã chạm vào rồi, lại tựa như chỉ còn cách một khoảng trống rất nhỏ. Sau khi hắn đứng dậy thì tay còn vuốt ve đỉnh đầu của con rối. Khi Tô Lâm An đang tò mò không biết hắn lại định làm gì, thì nhìn thấy sương trắng bỗng bốc lên từ tay hắn, quanh người con rối ngay lập tức kết một lớp sương.

Một con rối đẹp đẽ biến thành tượng băng chỉ trong nháy mắt.

Tiếp sau đó, bàn tay hắn đập khẽ một cái, cả con rối kia nát thành vụn băng nhỏ li ti, khi rơi xuống đất liền biến thành nước, ngấm vào bụi cỏ.

Sau khi hủy diệt con rối, ánh mắt của Mục Cẩm Vân dừng trên xích đu. Hắn vung ra một luồng kiếm khí lạnh băng, chỉ là không biết xích đu kia được luyện chế từ chất liệu gì, lại không hề bị đóng băng.

“Xích đu của ta được luyện chế từ gỗ Ngô Đồng, có ý là phượng hoàng đậu gốc ngô đồng. Tuy rằng thủ pháp luyện chế đặc biệt, cũng có thêm không ít linh thạch và nguyên liệu ở trong, nhưng cũng chỉ là một cái xích đu không thể bị hỏng và đẹp mắt mà thôi. Giờ thực lực của Mục Cẩm Vân đã tăng lên rất nhiều, sao lại không chém gãy được?” Tô Lâm An thoáng kinh ngạc, sau đó nói: “Lẽ nào xích đu chính là then chốt?”

Không thể sử dụng linh khí trong địa cung này, là bởi đây là lãnh vực cấm linh của ông nội. Nhưng hồn châu hút lấy nguyên thần của nàng và cả những nguyên thần đã bị luyện chế, muốn đưa vào con rối, chắc chắn còn có một cửa ngõ. Hiện giờ xem ra, dụng cụ luyện thần đó, chính là chiếc xích đu này.

Cho nên nàng bị nhốt ở đây hai năm, con rối cũng chưa từng rời khỏi xích đu bao giờ!

Mục Cẩm Vân thử một lúc lâu cũng không thể phá hỏng xích đu, cuối cùng hắn nghĩ một lát, đưa tay khẽ chạm vào sợi dây thừng ở một bên xích đu. Sau đó, hắn ngồi thẳng lên xích đu!

Xích đu chầm chậm đong đưa, phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt.

Trên dây thừng có dây leo màu xanh quấn quýt leo lên, chỉ trong nháy mắt đã nở ra các loại hoa màu trắng màu hồng.

Hắn mặc đồ màu trắng ngồi ở đó, mỹ nhân như họa. Rõ ràng là một khung cảnh đẹp, nhưng sắc mặt và biểu hiệu của hắn lại càng lúc càng nghiêm trọng, đến cả chân mày cũng bắt đầu nhăn chặt lại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cơn buồn ngủ của Tô Lâm An biến mất, nàng dán sát vào màn nước kia, nhìn chằm chằm vào Mục Cẩm Vân không dời mắt.

Khoảng nửa canh giờ sau, Mục Cẩm Vân bỗng mở mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng vừa khéo nhìn về hướng nàng.

Đôi mắt đen láy kia giống như xuyên qua màn nước, phóng ánh mắt như ánh đao bóng kiếm tới nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, mí mắt Tô Lâm An giật khẽ.

Hắn nhìn thấy nàng rồi sao?

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status