Ấn Công Đức

Chương 256 : Chương 256CHỦ NHÂN



Mục Cẩm Vân đứng dậy khỏi xích đu.

Sau khi hắn đứng dậy, xích đu được quấn đầy lá cây và hoa tươi bị băng sương che phủ ngay lập tức. Nó còn đang ngả về sau tạo thành một độ cong bay bổng, cứ thế ngưng kết lại giữa không trung.

Mục Cẩm Vân mặc đồ còn trắng hơn tuyết, không hề dừng chân, đâm một kiếm về phía trước.

Ở trước mắt hắn vốn là một vùng trống rỗng, nhưng vào khoảnh khắc kiếm khí phóng tới, ở phía trước có một tầng gợn nước lăn tăn xuất hiện. Ngay sau đó, một tiếng bụp bỗng vang lên trong không khí, giống như một quả bong bóng vừa bị đâm thủng.

Tô Lâm An vốn đang dán sát vào màn nước bị mất đi vật ngăn cách, cơ thể không khống chế được mà nghiêng về phía trước. Nhưng nàng không hề ngã xuống, trái lại bay thẳng ra ngoài. Trong chớp mắt, trên người nàng đã xuất hiện mấy sợi dây thừng bằng linh khí, từ vai cho đến gót chân của nàng đều bị trói chặt lại, còn một đầu khác của sợi dây được Mục Cẩm Vân nắm lấy. Hắn ra sức kéo một cái, Tô Lâm An đã ngã nhào thẳng vào lòng hắn!

Tô Lâm An cả kinh thất sắc. Nàng đã ra ngoài được, điều này chứng tỏ lãnh vực cấm linh của ông nội bị phá rồi sao?

Ánh mắt nàng nhìn Mục Cẩm Vân lập tức tràn đầy vẻ hung lệ. Nàng không quan tâm đến chuyện che giấu nữa, quát lớn: “Ngươi đã làm gì ông nội ta rồi?”

Đã rất lâu không nói chuyện bằng cổ họng, giọng nói của nàng khàn đến mức đáng sợ. Mà cơ thể vốn đã yếu ớt chỉ còn lại da bọc xương, giờ bị kích động lại nôn ra một búng máu, bắn một chút lên mặt của Mục Cẩm Vân.

“Ca!” Tiểu Thiền vẫn là một con tằm con suy nhược, lúc này nhìn thấy người được lôi ra là Vô Song, lại thấy Vô Song phun đầy máu lên mặt ca ca thì vội vã thốt lên: “Ca ca, sao Vô Song lại bị thương đến mức này!”

Mấy chứ “bị thương đến mức này” còn được nàng nhấn cực mạnh!

Nàng chỉ sợ ca ca nhất thời không nhịn được mà ra tay, đánh chết Vô Song vốn đang hấp hối luôn!

Điều nàng không ngờ tới là, ca ca lại không hề tức giận, thậm chí hắn còn không dùng khăn tay lau mặt, mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nơi bị máu bắn lên trên mặt. Sau đó, hắn sững sờ nhìn đầu ngón tay bị dính máu trong chốc lát, rồi vươn đầu ngón tay ấy ra lau lên gò má của Vô Song.

Tiểu Thiền cảm thấy hơi kỳ lạ. Có điều giờ nàng vô cùng suy yếu, thấy ca ca không ra tay thì thở phào nhẹ nhõm, bản thân lại nằm nhoài ra ngủ tiếp.

...

“Như vậy, có được coi là có thêm chút huyết sắc không?” Mục Cẩm Vân nhìn Tô Lâm An sắc mặt trắng bệch, hai bên má gầy đến mức hõm cả xuống, khẽ cười rồi nói: “Lão quái vật, sao lại biến bản thân mình thành ra thế này?”

Bị dây linh khí trói lấy, khắp cả người nàng chỉ có cổ và đầu còn lộ ra. Mà đoạn cổ ấy vô cùng nhỏ nhắn, dường như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Gầy như que củi.

Quan trọng là, nàng còn bị thiếu mất một cánh tay, trông cực kỳ thê thảm.

Nàng đã sớm là ma chướng trong tâm ma mà hắn phải phá bỏ. Mục đích của hắn trước kia chính là tìm được nàng, tự tay kết liễu nàng, khiến cổ Phệ Tâm trong người không còn bất cứ nhược điểm nào, từ đó trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng lúc này nhìn thấy nàng sống thê thảm như vậy, trong lòng Mục Cẩm Vân không thể vui nổi.

Chân mày hắn dần nhăn lại, còn có một cảm giác lo lắng vô cớ bỗng xuất hiện, khiến cho tim hắn lại hơi đau nhói. Còn cổ Phệ Tâm vốn lạnh băng trong suốt, lúc này bề ngoài đã có màu đỏ hồng nhàn nhạt, nhìn không còn âm u lạnh lẽo như trước nữa.

Động tác của hắn dịu dàng hơn đôi chút, đồng thời lấy ngay một bình đan dược ra từ pháp bảo trữ vật. Đang lúc hắn định đút cho nàng, lại thấy nàng nôn ra một ngụm bọt máu nữa. Nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ông nội của ta đâu?”

Nàng biết hắn sợ bẩn.

Cho nên luôn dùng những trò này để chọc tức hắn.

Rõ ràng là một người lớn tuổi như vậy, sao vẫn còn thích giở tính trẻ con thế này?

Xem ra, không giải thích cho nàng tình hình của ông nội nàng, thì nàng sẽ không nói chuyện tử tế với hắn.

Mục Cẩm Vân bất mãn nhíu mày lại, sau đó mới nói: “Khi ta đi vào, không hề thấy một người sống nào khác trong núi Phượng Tê.”

Hắn vừa nói chuyện, vừa định dùng Thanh Phong Quyết lau sạch vết máu trên mặt. Nhưng ngay lúc sắp ra tay, hắn còn rút một chiếc khăn ra lau vệt máu đi, rồi mới thi triển Thanh Phong Quyết một lần.

Trên chiếc khăn trắng ấy có một vài giọt máu. Rõ ràng đây là màu sắc hắn ghét nhất thường ngày, nhưng giờ nhìn thấy, chúng lại như những đóa mai đỏ khiến hắn cảm thấy hình như cũng không khó chấp nhận cho lắm.

Mục Cẩm Vân thấy nàng vẫn đang trừng mắt nhìn mình, trên mặt thì lộ rõ vẻ không tin. Đôi mắt nàng to đến quá đáng vì gò má gầy xọp mà hốc mắt lõm xuống. Hắn nhìn rồi lại nói tiếp: “Ừm, ông nội ngươi, chỉ là một phân thân của tu sĩ thượng giới. Phân thân vốn được tinh luyện bồi dưỡng thành từ một giọt máu ở trong tim của tu sĩ. Nếu như ông ta tẩu hỏa nhập ma rồi chết thì tất nhiên cũng không còn hài cốt. Nếu không có gì bất ngờ, giọt máu đó sẽ trở lại người bản tôn.

Chuyện dính đến thượng giới, Mục Cẩm Vân lo rằng Tô Lâm An không hiểu được. Nhưng hắn cũng không muốn nói nhiều, hắn muốn biết, nàng có tin lời của hắn hay không.

Nếu nàng không tin...

Mục Cẩm Vân chỉ vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy trong lòng khó chịu. Tuy rằng hắn cũng rõ, Tô Lâm An không tin tưởng hắn là chuyện bình thường, nhưng trong lòng hiểu được không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận điều này. Bởi vậy, tuy giờ trên mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng thật ra trong lòng lại tức giận, rất muốn giày vò nàng một phen. Nhưng hắn biết rằng không thể ra tay vào lúc này.

Hắn lấy đan dược ra, đặt bên miệng nàng rồi nói: “Uống thuốc đi.”

Tô Lâm An mở miệng, nuốt xuống luôn.

Chỉ là không ngờ, có lẽ tay của hắn vươn tới hơi sát, nên khi nàng mở miệng thì đầu ngón tay của hắn chạm phải răng nàng, tất nhiên sẽ dính một chút nước bọt.

Hắn hơi ngây ra rồi lại lau ngay lên mặt Tô Lâm An, cuối cùng ấn nhẹ đầu ngón tay lên bờ môi khô nứt của nàng. Hắn nói: “Ta biết, ta khóa được cơ thể ngươi, nhưng không khóa nổi nguyên thần ngươi.”

“Lão quái vật, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn không từ mà biệt nữa, vậy thì những người ở bên cạnh ngươi, đều phải chết.”

Hắn đọc ra từng cái tên một: “Trữ Tần, Trữ Huy, Thu Mạt Lị, Trần Trúc Quân, Sở Tài Nguyên...” Sở Tài Nguyên bị hắn nuôi ở ngoài Vạn Tượng Tông, nhốt trong một mật thất để bế quan tu luyện. Tuy rằng hắn vẫn luôn lấy Sở Tài Nguyên ra để thử thuốc, nhưng chưa từng nghĩ đến việc lấy mạng hắn ta, chính là bởi hắn giữ người lại, mong rằng có một ngày có thể kiềm chế được lão quái vật. Cho dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi.

Có điều sau này hắn mới nhận ra, tuy rằng không rõ lão quái vật phải chịu áp lực gì mà đối xử khá tốt với tất cả mọi người, đi đâu cũng hành thiện tích đức, nhưng thật ra, bản chất của nàng không phải người lương thiện.

Nàng chính là cháu gái của Ma Quân Phệ Hồn, là nữ ma đầu Tô Lâm An tiếng xấu truyền xa ngàn năm trước!

Thấy Tô Lâm An không có phản ứng gì lớn, Mục Cẩm Vân tiếp tục nói: “Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy chuyện báo thù của Nam Ly Nguyệt hơi ly kỳ. Ngươi nói xem tới lúc đó ta đi tìm nhà tổ của Nam Ly gia, có thể tìm được hay không?”

Nếu như Nam Ly Nguyệt cũng không được, vậy thì...

Cuối cùng hắn nói: “Lúc ở thượng giới, ta đã từng gặp Ma Quân Phệ Hồn.”

Rốt cuộc thì Tô Lâm An cũng mở miệng lần nữa.

“Ta có rời đi hay không, khi nào rời đi, không phải là chuyện mà ta có thể khống chế được.” Sau khi dùng đan dược, cơ thể của Tô Lâm An dễ chịu hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn khàn như vừa rồi, mà đã khôi phục lại giọng nói trong trẻo êm tai trước kia.

Cánh tay nàng hơi ngứa, đó là dấu hiệu của việc cánh tay gãy đang mọc lại.

“Ừ.” Mục Cẩm Vân gật đầu, “Cho nên, ý của ta là, nếu như ngươi đổi một cơ thể khác, dù ngươi có phải dùng cách gì đi chăng nữa, cũng phải tìm đến ta ngay lập tức, đã rõ chưa?”

“Nếu ta là một thanh kiếm gãy, di chuyển cũng phải mất đến hơn trăm năm, sao mà tới ngay được?” Tô Lâm An nhíu mày giải thích.

“À.” Mục Cẩm Vân đáp lại một tiếng hờ hững, “Nếu đã như vậy, thì đánh dấu vào thần hồn là được.”

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lâm An mấy cái, “Đỡ phải lo lúc nào ngươi cũng chỉ muốn chạy.”

Tay hắn vuốt ve đầu nàng khi có khi không, “Ta biết nguyên thần của ngươi cũng rất mạnh, muốn cưỡng chế đánh dấu là không được.”

Mục Cẩm Vân híp mắt lại, “Vậy chủ động ký kết một khế ước thần hồn thì sao, giống như mấy đôi đạo lữ trong giới tu chân ấy?”

Hắn trầm giọng nói: “Dù ngươi có ở đâu, ta cũng có thể tìm được ngươi.”

Tô Lâm An: “...”

Cút!

Vừa rồi nàng vẫn luôn ngoan ngoãn rụt mình như con như cháu, lúc này thần thức bỗng nhiên bùng nổ. Mà vào khoảnh khắc ấy, cả núi Phượng Tê xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nơi họ đang đứng nổi lên một lớp sương dày, có tiếng hát dịu dàng của một cô gái vang vọng trong thung lũng, âm thanh yếu ớt ấy dần mạnh lên, gối chồng lên nhau từng lớp, xuyên thẳng qua vô số tầng lá chắn phòng ngự, chui vào nguyên thần của người ta.

Có một con bướm sặc sỡ bay xuyên qua làn sương, dập dờn nhảy múa quanh Mục Cẩm Vân.

Con bướm càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một cô gái mặc lụa mỏng. Nàng ca hát khe khẽ bên người hắn, tầng lụa mỏng bên người dần dần chảy xuống theo động tác của nàng. Khi nàng vỗ cánh, có chút đốm sáng màu vàng kim vẩy ra. Đó là lân độc mà tu sĩ cao cấp cũng hết sức kiêng kỵ.

Tô Lâm An đã giãy thoát khỏi sợi dây linh khí.

Lúc trước nàng hoàn toàn không thể dùng tới linh khí trong cơ thể, bởi vậy nên chỉ có thể làm rùa rụt cổ. May nhờ Mục Cẩm Vân cũng đã nhiễm thói lải nhải, cho nàng và Khoa Đẩu Hỏa thời gian khôi phục.

Nơi đây là núi Phượng Tê, chính là ngôi nhà mà nàng đã ở bao nhiêu năm trời.

Nàng là chủ nhân!

Cho dù sau này núi Phượng Tê đã bị phá hoại, thế nhưng những trận pháp ẩn trong núi đều lãng phí biết bao tâm huyết của nàng mới hình thành, giờ vẫn còn đây. Để kích hoạt những trận pháp này, vừa khéo chỉ cần một điều kiện, thần thức của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status