Ấn Công Đức

Chương 260 : Chương 260LỜI TÌNH TỨ



Xích Ngân Tiêu nói rất lớn, cũng không tránh né người xung quanh.

Phù truyền âm bị cắt đứt, nó còn nói kháy: “Thứ ở đâu ra vậy chứ? Tảng băng hỏi ta làm thế nào để khiến chim thích, ta tốt bụng nói cách thức cho hắn, hắn lại không thèm cảm ơn.”

Những người trẻ tuổi bên cạnh đều rất lễ phép. Xích Ngân Tiêu được họ tâng bốc đã quen, lúc này cũng cảm thấy tức không chịu được, vẫn mắng chửi không ngừng.

Chỉ là sau khi rít gào một trận, nó lại hung ác lườm đám Trữ Tần, “Đừng có kể cho hắn.”

“Tảng băng là cái gì?” Mọi người đều mờ mịt không hiểu.

“Chính là cái tên đi vào trước, khắp cả người đều lạnh lùng như băng, tên là gì ấy nhỉ...” Nó vừa nghĩ đến người đó thì đã cảm thấy thân chim hoảng hốt, theo bản năng muốn vuốt lông vũ chỉnh tề, luôn thấy hơi khiếp sợ bởi hắn.

“À, ngài nói Mục tiền bối. Tiền bối muốn khiến chim thích sao?” Thu Mạt Lị lộ ra vẻ mặt kinh hãi, sau đó lẩm bẩm: “Lẽ nào trong đó có con linh thú siêu lợi hại là chim lớn sao?”

Xích Ngân Tiêu bèn nói: “Nếu như là chim cái xinh đẹp, thì lấy lòng nàng đơn giản biết bao, ta qua đó chẳng phải là được rồi sao!” Nói xong nó lại định truyền âm cho Mục Cẩm Vân, định tự đề cử mình.

Vẫn là Trần Trúc Quân ngồi ở một bên nhiều chuyện hỏi một câu: “Là khiến người thích hay khiến chim thích.”

Xích Ngân Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ, “Phụ... nữ?”

Trữ Huy vô cùng sùng bái Mục Cẩm Vân có thực lực cường đại này, giờ liền buột miệng nói: “Mục tiền bối mà còn cần phải khiến phụ nữ yêu thích sao? Tiền bối như vậy, còn có cô gái nào không thích sao?”

“Bề ngoài đã điển trai thì thôi, thực lực lại còn mạnh mẽ đến vậy, giờ mới bao nhiêu tuổi mà tu vi đã đáng sợ như vậy rồi.”

“Ta cảm thấy tiền bối chính là kiếm tiên đứng đầu thiên hạ!” Trữ Huy nói xong thì quay đầu nhìn Thu Mạt Lị, “Thu Mạt Lị vừa nhìn đã ngây cả ra.”

Thu Mạt Lị vốn có tính cách ngại ngùng, lúc này gò má ửng đỏ, “Ta, ta cũng chỉ nhìn ngây ra trong chốc lát mà thôi, không có ý nghĩ khác.”

Đó dường như là người ở trên trời, căn bản là cao không với tới. Hắn như ánh trăng sáng treo trên bầu trời đêm, ngẩng đầu thưởng thức thôi là được, lẽ nào, nàng còn vọng tưởng muốn hái trăng xuống hay sao.

Nàng ngừng một lát rồi nói: “Ta cảm thấy phụ nữ vẫn thích đàn ông có cảm giác an toàn hơn. Tức là, khiến nàng cảm thấy yên tâm, có thể tháo bỏ sự đề phòng trong lòng mà ỷ lại.” Khi nói những câu này, Thu Mạt Lị lén nhìn Trữ Tần một cái, nhận ra hắn không nhìn mình thì trong lòng hơi mất mát.

Bình thường Trần Trúc Quân không thích nói chuyện, lúc này lại tiếp lời, “Đàn ông phải biết nói lời yêu thương. Mấy câu như nàng là người đẹp nhất trong mắt ta, đường lớn có ngàn vạn, nhưng nàng lại là duy nhất vân vân. Trên miệng phải bôi mật thì lời nói mới dễ nghe.”

“Còn phải tặng đồ ăn ngon nữa!” Hai huynh đệ Trữ Tần và Trữ Huy cùng đồng thanh bổ sung.

Vì vậy Xích Ngân Tiêu nghĩ một hồi, muốn truyền âm cho Mục Cẩm Vân. Nó không liên lạc được cách biển Vô Cấm. Nghĩ tới điều này tức là tu vi của mình không bằng hắn, trong lòng Xích Ngân Tiêu không thoải mái, nhưng sâu trong tiềm thức nó vẫn luôn cảm thấy không thể đắc tội hắn. Nó móc phù truyền âm ra tìm một lát, còn thật sự tìm thấy dấu ấn thần thức mà Mục Cẩm Vân để lại.

“Ta hỏi người khác rồi, phải cường tráng, có cảm giác an toàn.”

“Khi nói chuyện thì phải bôi mật lên miệng! Nàng là người đẹp nhất trong mắt ta này, đường lớn có ngàn vạn, nhưng nàng lại là duy nhất!” Tuy rằng nó không rõ tại sao còn phải bôi mật lên miệng mới được nói những lời này, có điều kể lại thì cũng chẳng vấn đề gì.

“Còn phải tặng đồ ăn ngon cho nàng, đút no nàng!”

Mục Cẩm Vân: “...”

Hắn nhíu mày, lần này không cắt đứt phù truyền âm ngay, cuối cùng vẫn khẽ đáp một tiếng ừ.

Tô Lâm An ở trong phòng vẫn chưa ra ngoài.

Trong phòng nhỏ của nàng có trận pháp, có điều cũng không hề khó phá giải. Lúc trước Mục Cẩm Vân đã phá bỏ trận pháp ngoài cửa rồi, hắn biết, phá bỏ trận pháp thì chắc chắn người bên trong đã biết, nhưng bên trong không có động tĩnh gì. Mục Cẩm Vân đứng ở trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn dừng bước, không tùy tiện đẩy cửa bước vào.

Hắn cũng bố trí một trận pháp xung quanh, tránh cho nàng chạy thoát, sau đó mới đi lòng vòng ở gần đó.

Đồ ăn ngon, mật, cường tráng?

Đứng bên dòng suối, Mục Cẩm Vân nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước. Vóc dáng của hắn giờ đã rất cao rồi, chỉ là trông không phải dạng cường tráng. Trong giới tu chân cũng chỉ có thể tu mới có thể nói là cường tráng, cơ bắp căng ra như sắp làm quần áo rách. Tô Lâm An thích kiểu đàn ông như vậy sao?

Hắn bật cười một tiếng.

Cũng không phải cười người khác, mà là cười mình ngốc, chẳng ngờ lại thật sự suy nghĩ về vấn đề này, cho dù chỉ là một chốc lát.

Tình yêu là độc, khiến người ta ngu dại mù quáng, cũng coi như hắn đã hiểu được điều này rồi.

Bên suối trồng đầy đào. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, hái lấy một bó hoa đào ôm vào lòng. Đến khi quay về trước căn nhà nhỏ kia, hắn dùng pháp thuật hệ thổ để luyện chế ra một chiếc bồn tắm ở phía trước đài đá dài, rồi dẫn trực tiếp linh tuyền từ suối vào đó. Cả những cánh hoa trôi lờ lững trên mặt sông cũng được hắn dẫn vào trong bồn, tựa như những giọt mưa đỏ lác đác rơi.

Hắn gây ra động tĩnh khá lớn ở bên ngoài, nhưng người phụ nữ trong phòng vẫn vô cùng bình tĩnh, im hơi lặng tiếng. Nếu như không phải thần thức của hắn thấy người vẫn đang nằm ở trong, chỉ e rằng cũng phải nghi ngờ Tô Lâm An đã biến mất.

Vừa nghĩ như vậy, Mục Cẩm Vân bỗng ngây ra.

Hắn không nhìn thấy nguyên thần của nàng, nếu lỡ như ở bên trong phòng, lại chỉ còn mỗi xác thịt thì sao?

Nghĩ tới đây, trên mặt Mục Cẩm Vân lộ vẻ hoảng loạn, cũng không để tâm đến những điều khác nữa mà dịch chuyển tức thời vào phòng. Trong nháy mắt, hắn đã đứng trước giường Tô Lâm An, đưa tay ra muốn tóm lấy nàng.

Cùng lúc đó, Tô Lâm An lật người ngồi dậy, đẩy tay về phía trước rồi lạnh lùng nói: “Sao vậy, vẫn muốn cưỡng ép?”

Vị trí hắn ra tay không ổn cho lắm, nếu lệch xuống thêm chút nữa thì chỉ sợ là đã thành khỉ trộm đào.

Mục Cẩm Vân hơi sững ra, nét hoảng loạn trên mặt tan biến ngay lập tức. Hắn lui người về sau một bước, im lặng cắm bó hoa đào còn đang cầm trong tay vào chiếc bình trống ở đầu giường Tô Lâm An.



“Ở ngoài không có Kim Ti Linh, hái chút hoa đào.” Hắn nói với khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì. Trước kia hắn cũng trồng vài cây Kim Ti Linh, nhưng đặt ở trong chính phòng mình, chẳng mang bồn nào ra ngoài.

Hít sâu một hơi, hắn xoay người nói: “Không phải cưỡng ép, mà là...”

Rõ ràng hắn đã nghĩ xong lời giải thích, bình thường cũng có thể không lộ buồn vui trên mặt, nhưng lúc này hắn lại luôn cảm thấy vẻ mặt của mình không được tự nhiên. Thế nên hắn nói với giọng điệu cứng ngắc: “Là sợ nàng lại bỏ rơi ta mà đi.”

Hắn lẳng lặng nhìn Tô Lâm An, nói: “Lâm An, ta sợ.”

Cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, nụ cười bỗng nở rộ trên mặt. Dung nhan ấy vốn đã tuyệt thế vô song, một nụ cười này càng như hoa nở rộ khắp núi rừng. Nàng chỉ nghe thấy hắn nói: “Nàng vẫn ở đây, thật tốt.”

Tô Lâm An: “...”

Ta thì thấy không tốt chút nào! Nếu không phải đã sớm thấy bản lĩnh đổi mặt nhanh như chớp của hắn, Tô Lâm An cũng tin hắn thật sự vô cùng yêu nàng. Nàng cười hờ hờ trong lòng, lấy tay vuốt chút tóc rủ ở bên tai, cười nói: “Ta vẫn đang đợi ngươi tới lấy lòng ta mà, sao lại đi được.”

Khi nói chuyện, nàng còn oán hận nhìn ánh sáng xanh lục trong ấn Công Đức, thầm mắng, má nó nếu đi được thì ta đã sớm chạy rồi được không hả! Được thôi, thật ra giờ nàng cũng không hiểu rõ ấn Công Đức kia, chuyện có đi hay không không phải nàng nói mà được. Khi xưa ở chỗ Nam Ly Nguyệt, nàng không muốn đi nhưng kết quả thì sao, vẫn là chẳng có cách nào cả.

“Chỉ bằng mấy bông hoa đào đi đâu cũng hái được này mà muốn lay động ta sao? Mục Cẩm Vân, có phải ngươi quá ngây thơ không?” Nàng liếc mắt nhìn hoa đào, lườm hắn một cái nửa như giận dỗi nửa như không. Sau đó ống tay rộng hất về phía đầu giường, hoa trên nhánh đào ào ào rơi xuống, trong chớp mắt chỉ còn lại cành đào trơ trọi. Những cánh hoa kia rơi vãi đầy đất, cánh hoa tươi mới cũng tựa như bị lửa thiêu qua, chỉ trong chốc lát đã trở nên khô vàng héo úa.

Sắc mặt Mục Cẩm Vân sa sầm. Hắn yên lặng nhìn nàng, trong đôi mắt kia như ẩn chứa núi băng.

Khi Tô Lâm An tưởng rằng hắn sắp không giữ được bình tĩnh, nổi trận lôi đình, thì hắn lại gằn từng chữ: “Hoa đào tuy đẹp, nhưng cũng chẳng bằng một phần vạn của nàng.”

“Nó không xứng với nàng, hủy đi cũng được.”

Tô Lâm An: “...”

Nàng nổi hết cả da gà lên rồi. Ai dạy tên khốn kiếp này nói mấy lời tình tứ chua lòm ấy vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status