Ấn Công Đức

Chương 259 : Chương 259CHÂN TƯỚNG



Trái tim Tô Lâm An siết chặt lại, dường như hít thở hơi khó khăn.

Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát quyết tâm liều một phen, vươn lưỡi ra khẽ liếm lên ngón tay hắn. Quả nhiên, Mục Cẩm Vân vội vàng rụt tay về, vẻ mặt tối đen thâm trầm như phủ kín mây đen, dường như sẽ đổ mưa ngay tức khắc.

Hắn lấy khăn ra, xem chừng có khi phải lau rách da tay.

“Chuyện châu Vân Lai bị diệt có liên quan gì đến ta chứ. Ta chính là nữ ma đầu đã chết vào ngàn năm trước. Cho đến giờ, tu sĩ của châu Vân Lai vẫn luôn truyền ác danh của ta.” Nàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Năm ấy có biết bao người muốn giết ta, hiện giờ, còn có bao nhiêu người mắng ta...”

Vẻ mặt nàng rất lạnh lùng: “Điều mà ta không thể nhịn được chính là, bọn họ nói dung mạo ta xấu xí, còn bắt rất nhiều phụ nữ xinh đẹp về để luyện chế cổ Mỹ Nhân gì đó!”

Tô Lâm An chuyển đề tài, nói với giọng điệu ngạo nghễ: “Thiên hạ này có ai xinh đẹp bằng ta, ta còn cần phải bắt phụ nữ xinh đẹp sao?”

Sau đó, nàng lại sáp đến bên cạnh Mục Cẩm Vân, nói khẽ bên tai hắn: “Đã bảo ngươi đừng có uy hiếp ta nữa, sao không ngoan ngoãn nghe lời chứ.” Nàng đưa tay nhéo nhẹ tai phải của hắn, “Hay là, đi về hỏi người khác cho kỹ càng, làm thế nào để khiến phụ nữ thích mình?”

Hình như nàng thấy tai của hắn đỏ lên?

Nói xong, Tô Lâm An nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bàn, không nói gì với hắn nữa mà đi vào căn phòng ở giữa trận, dáng vẻ thướt tha. Vạt váy dài kéo lê trên đất, hóa thành làn sóng chập trùng trên bãi cỏ, còn có vài đốm sáng lấp lánh tựa như cá vàng đang nô đùa bơi lội trong nước.

Đến khi vào phòng đóng cửa rồi, Tô Lâm An mới thở phào một hơi.

Nàng vỗ ngực, liên tục nói may quá may quá.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ôi, ngươi giỏi thật đấy.”

Tô Lâm An lắc đầu, đáp: “Cũng không phải là ta lợi hại nhường nào, mà là Mục Cẩm Vân rõ ràng là một tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa, chuyên tâm trầm mê vào việc tu luyện, chưa từng đến gần nữ sắc.”

Những phương diện khác thì rất lợi hại, còn phương diện tình cảm, vẫn là một kẻ lỗ mãng.

“Sớm biết vậy...”

Không đợi Tô Lâm An nói xong, Khoa Đẩu Hỏa bèn tiếp lời: “Thì nên dùng sắc dụ từ lâu rồi.”

“Ta lại cảm thấy sau khi hắn ra khỏi điện Thông Linh thì hơi quái dị. Nếu làm như vậy từ trước đây, nói không chừng hắn có thể giết ta ngay ấy.” Nói tới đây nàng lại lắc đầu, “Điều kiện trước kia cũng đâu có cho phép, ngươi bảo ta dùng con rối gỗ để đi quyến rũ chắc?”

Còn bây giờ, dù sao cũng có một cơ thể xinh đẹp tươi trẻ!

Mọi thứ trong phòng đều giống hệt như ngày trước. Trong phòng không có chút bụi bẩn nào. Tô Lâm An vẫn dùng Thanh Phong Quyết quét dọn một lượt, sau đó mới thả người lên giường như không có xương cốt. Ở đầu giường nàng còn có một bình hoa xinh đẹp, chỉ có điều hiện giờ trong bình không có hoa.

Lúc này nàng cũng chẳng có lòng dạ nào đi hái hoa.

“Dù sao thì cũng kéo dài thêm được một tháng.” Tô Lâm An dựa vào gối đầu, một tay thì ôm lấy gối ôm nhỏ. Nàng tựa mặt vào gối ôm, ủ rũ nói: “Châu Vân Lai sắp bị diệt, rốt cuộc là có ý gì?”

Nàng chỉ biết, đệ tử của châu Vân Lai bọn họ sẽ tỷ thí với những đệ tử của hạ giới khác là châu Kỳ Thiên, kết quả của cuộc so đấu sẽ liên quan tới sự sống chết tồn vong của một châu. Nghe nói bởi vì nguyên do thiên tai gì đó mà hai châu chỉ có thể giữ lại một, nhưng còn chuyện cụ thể hơn nữa thì nàng không rõ. Lúc này nàng ôm lấy gối phát ngốc, Khoa Đẩu Hỏa bỗng mở miệng, “Nếu như ngươi vốn đã là tu sĩ thượng giới, vậy thì ngươi cũng có thể biết những chuyện này...”

“Từ thuở thiên địa sơ khai, hỗn độn thành một thể, khí trong bay lên thành trời, khí đục chìm xuống làm đất...”

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa run lên khe khẽ, “Từ đó, mới có phân chia thượng giới và hạ giới. Linh khí của thượng giới, chính là khí trong sạch, mà của hạ giới các ngươi, chính là khí vẩn đục.”

Lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, Tô Lâm An còn ngây ra một lát.

Khoa Đẩu Hỏa nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Về sau, khí trong ở trên trời không đủ dùng, có người bèn nghĩ đến việc thật ra có thể sử dụng khí đục của hạ giới.”

“Khí đục thì nhiều hơn khí trong rất nhiều.”

“Bọn họ đã luyện chế ra một cái cây.”

Tô Lâm An buột miệng nói ra: “Kiến Mộc.”

Kiến Mộc đứng thẳng giữa trời đất, trở thành cầu nối liên kết trời và đất, đây là lời giải thích của Vạn Tượng Tông về Kiến Mộc, nhưng thật ra thì không phải vậy.

Rễ của gốc Kiến Mộc mà tu sĩ hạ giới không nhìn thấy ấy, thật ra cắm sâu vào giữa đất trời của hạ giới, vô hình vô ảnh.

“Tu sĩ hạ giới các ngươi tu luyện, hấp thụ khí đục rồi vận chuyển tuần hoàn trong thế giới nhỏ thì sẽ có tác dụng làm sạch khí đục. Đợi sau khi các ngươi chết, linh khí tản ra trong trời đất, lại không phải sẽ quay về với đất trời, mà là bị những chiếc rễ vô hình vô ảnh đó hấp thu toàn bộ, dẫn linh khí sạch sẽ hơn một chút đến thượng giới giống như rễ cây hấp thu chất dinh dưỡng vậy.”

Tô Lâm An chấn kinh nói: “Cho nên, trong mắt tu sĩ thượng giới, chúng ta thật ra chỉ là máy làm sạch thôi sao?”

“Mấy năm gần đây, tốc độ tu luyện của đám tu sĩ các ngươi bỗng tăng nhanh, có lẽ thật ra cũng là do tu sĩ thượng giới thôi thúc.” Khoa Đẩu Hỏa phỏng đoán như vậy, “Có thể là do tu sĩ phụ trách quản lý châu Vân Lai này của các ngươi biết sắp không thể giữ được châu Vân Lai, cho nên nhân cơ động tay động chân trong linh khí hạ giới, khiến các ngươi lên cấp nhanh chóng, sẽ làm sạch được nhiều khí đục hơn.”

Nói như vậy, Tô Lâm An cảm thấy bọn họ còn giống lợn mà tu sĩ thượng giới nuôi hơn...

“Ngươi có thể coi châu Vân Lai của các ngươi là một đoạn rễ cây, còn hiện giờ, ở trên có người không ưa đoạn rễ cây này của các ngươi, cho nên định chặt đứt nó.”

“Ngươi đã từng nhìn thấy thú Phệ Căn. Rễ cây bị đứt sẽ thu hút thú Phệ Căn, mà thú Phệ Căn thì ẩn mình ở giữa hư vô, rất khó để bắt được. Chỉ có rễ cây bị đứt mới là mồi nhử tốt nhất, rễ tốt nó cũng không gặm nổi.”

“Mọi thứ trên người thú Phệ Căn đều là báu vật. Đến ngay cả dịch nhầy trên người nó cũng là nguyên liệu luyện chế linh thuyền hư không tốt nhất, bôi lên linh thuyền sẽ có tác dụng khiến linh thuyền kháng lại gió lốc trong kẽ nứt không gian, khỏi phải nói đến da thịt xương máu của nó nữa!”

“Cho nên mới đầu thì chúng ta bị coi là cỗ máy làm sạch, sau khi bị vứt bỏ sẽ trở thành mồi nhử?”

“Tu sĩ thượng giới đều ác độc như vậy sao?” Thủ đoạn còn hung tàn hơn nữ ma đầu như nàng rất nhiều!

“Nói cứ như ngươi không phải tu sĩ thượng giới vậy.” Khoa Đẩu Hỏa lầm bầm.

Lòng Tô Lâm An rất tức giận. Bỗng biết được chân tướng này, thật sự khó mà bình tĩnh nổi. Chỉ là giới tu chân vốn là thế giới mạnh được yếu thua, sau khi phẫn nộ nhất thời, nàng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nàng nhìn ấn Công Đức trong biển ý thức: “Trong ấn Công Đức cũng có một gốc cây. Chẳng biết có liên quan gì không...”

Nàng dừng một lát rồi nói: “Nếu như ta có thể cứu được châu Vân Lai, chẳng phải có một khoản công đức lớn rồi sao!”

“Cứu cái rắm. Ngươi vẫn nên nghĩ làm thế nào để cứu bản thân thì hơn!” Khoa Đẩu Hỏa cảm thấy nàng hành thiện tích đức đến phát nghiện rồi, hận không thể đốt cái đầu nàng cho tỉnh táo.

“Khiến tu vi đạt tới trình độ phi thăng trong khoảng thời gian ngắn nhất, tìm đường lên thượng giới từ Vạn Tượng Tông, dẫn theo những người có quan hệ tốt rồi mau chóng chạy đi. Những người khác, nào có thể quản được.”

“Vả lại, ngươi cứu châu Vân Lai, vậy thì châu bị cắt bỏ chính là châu Kỳ Thiên. Ngươi chắc chắn đây là một khoản công đức lớn chứ?” Khoa Đẩu Hỏa nói với giọng lạnh tanh.

Bản thân Tô Lâm An vốn không phải người lương thiện gì, lúc này sao có thể cảm thấy khó chọn lựa chứ. Nàng bất thốt ra: “Nếu như là hai chọn một thì chắc chắn là chọn châu Vân Lai rồi, ít nhất thì ta đã sống ở đây bao nhiêu năm như vậy, còn có người thân và bạn bè nữa...

Bạn bè...

Nàng nói xong thì hơi sững ra trong chốc lát, sau đó khẽ mỉm cười.

Đúng vậy, nàng có.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn nói đầy bất mãn: “Ấn Công Đức này căn bản là một thứ đồ rởm. Nếu ngươi cứu châu Vân Lai mà khiến châu Kỳ Thiên bị hủy diệt, nói không chừng nó sẽ tính ngươi làm điều ác. Chẳng bằng để kệ hết mọi thứ, chỉ lo thân mình!”

Không làm việc thiện, nhưng cũng không làm gì đại ác, không tích được công đức cũng sẽ không bị trừng phạt!

Tô Lâm An thì không xoắn xuýt quá nhiều, nàng lắc đầu đáp: “Cách ngày hủy diệt còn tận bảy mươi năm, nếu như châu Vân Lai chiến thắng châu Kỳ Thiên trong cuộc tỷ thí một cách đường đường chính chính, vậy cũng đâu gọi là làm việc ác?”

Nhờ vào bản lĩnh của mình để giành lấy cơ hội sống, sao có thể là làm việc ác!

Còn bất mãn với quy tắc của thượng giới, chống lại thượng giới? Tô Lâm An không phải kẻ ngốc, nàng biết mình không làm được, tất nhiên sẽ không nghĩ quá nhiều.



Việc khẩn cấp trước mắt hiện giờ vẫn là nghĩ xem làm thế nào để lui khỏi bàn tay của tên nhóc khốn kiếp này một cách an toàn!

Ngoài phòng, Mục Cẩm Vân ngồi tĩnh lặng một chốc thì khom lưng, nhặt ly rượu mà Tô Lâm An đã từng dùng lên.

Vết môi ở trên vẫn tươi rói như cũ, giống hệt với màu sắc dính trên tay hắn. Tuy rằng hắn lấy khăn ra lau trước mặt nàng, nhưng không thật sự chạm vào ngón tay. Lúc này, chút son dính lại khi chạm lên môi nàng vẫn ở trên đầu ngón tay hắn.

Hắn lại không cảm thấy buồn nôn.

Bọc ly rượu vào trong khăn, Mục Cẩm Vân đặt nó vào pháp bảo trữ vật. Hắn nhìn sang bông hoa bị Tô Lâm An tiện tay vứt lại trên bàn, cũng nhặt lên cất vào trong pháp bảo.

Đến ngay cả chiếc ghế mà nàng đã từng ngồi, hắn cũng muốn cất vào trong pháp bảo trữ vật của mình. Có điều khi vừa đặt tay lên ghế, Mục Cẩm Vân lại im lặng thu tay về.

Chắc chắn là hắn bị điên rồi.

Hắn ấn mạnh lên cổ Phệ Tâm ở tim, chắc chắn là do cổ trùng, khiến hắn trở thành kẻ u mê, không tỉnh táo giống như ngày trước.

Hắn đứng ở nơi cách cửa sổ của Tô Lâm An không xa một hồi lâu, cuối cùng mở phù truyền âm.

Mục Cẩm Vân không có bạn bè gì.

Sau khi do dự một hồi, hắn liên lạc với Sở Tài Nguyên.

Mục Cẩm Vân hỏi: “Làm thế nào để khiến phụ nữ thích?”

Sở Tài Nguyên bị nhốt trong phòng tối rất lâu, lâu đến mức hắn đã quên mất, lần cuối cùng hắn thích phụ nữ là lúc nào.

Hắn đã sớm không sợ chết, lúc này dùng giọng điệu âm trầm đáp lại một câu: “Khiến phụ nữ thích? Ha ha ha ha, đơn giản mà, hạ hàn độc cho nàng ta ấy, không thích thì ngươi để hàn độc hành hạ nàng, khiến nàng đau không muốn sống. Ngươi thấy cách này thế nào?”

Mục Cẩm Vân: “...”

Hắn lại nghĩ một hồi, nhận ra mình chẳng có ai để hỏi, lẽ nào phải tự suy nghĩ thật?

Không, hắn không thể lãng phí thời gian vào tình yêu được. Cả ngày chỉ nhớ đến mấy thứ linh tinh gì đó làm gì! Phải sớm ngày đạt được mong ước, sớm chút cắt đứt tình cảm.

Cuối cùng, Mục Cẩm Vân truyền âm cho Xích Ngân Tiêu.

Đám Xích Ngân Tiêu đợi ở ngoài biển Vô Cấm, cách đó không xa, truyền âm trực tiếp là được.

Sau khi Xích Ngân Tiêu nhận được truyền âm của Mục Cẩm Vân thì cười khà khà, “Cái này ngươi hỏi đúng chim rồi đó.”

“Thích thì tặng đồ cho nàng thôi, mấy thứ đặc biệt lấp lánh ấy. Đá quý, lông vũ sáng lấp lánh, đồ ăn đồ chơi, ra sức mà tặng. Tặng đến khi nào ổ của nàng không chứa nổi, nàng sẽ phải chuyển vào ổ của ngươi, ngủ cùng ngươi đó!”

Hỏi ngươi, chả có tác dụng quái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status