Ấn Công Đức

Chương 269 : Chương 269SƯ PHỤ TA



Vạn Tượng Tông ở trên Kiến Mộc vẫn bồng bềnh tiên khí như xưa.

Thỉnh thoảng có linh thuyền được đặc chế qua sông, chở những thiên tài của châu Vân Lai vào tông môn. Trước kia, những đệ tử mà bọn họ tuyển chọn đều được tìm từ những tông môn và thế gia lớn, chỉ có ngoại lệ cực kỳ cá biệt, hơn nữa tuổi tác cũng có hạn chế, không nhỏ đến mức không có năng lực sinh hoạt. Mà lần này, tu sĩ của Vạn Tượng Tông đã tìm người khắp các ngõ ngách của cả châu Vân Lai. Chỉ cần phù hợp với điều kiện, ngay cả trẻ sơ sinh vừa ra đời họ cũng ẵm đến.

Cái gọi là phù hợp với điều kiện, chính là đan lộ mà trưởng lão Văn Dụ lấy ra, nhỏ một giọt trên giữa chân mày người đó, nếu như có thể chịu được cơn đau sẽ được coi là phù hợp. Nếu không chịu được, nhẹ thì bị thương ngoài da tu dưỡng mất mấy ngày, nặng thì nguyên thần bị trọng thương thành phế nhân.

Bởi đan lộ này, đã có rất nhiều đứa bé và trẻ sơ sinh bị tổn thương thần thức rồi trở nên đần độn. Nhưng dù là như vậy, cũng vẫn có vô số người đồng ý làm cuộc khảo nghiệm này. Một khi thông qua, cũng có nghĩa một bước lên trời. Mà có vài người thương con trẻ không muốn, nhưng lại không thể chống lại những người tu chân mạnh mẽ này.

Châu Vân Lai hiện giờ, đã bắt đầu hỗn loạn.

Tô Lâm An vốn là đệ tử của Vạn Tượng Tông, giờ tu vi đã đạt đến Độ Kiếp kỳ, khi vào rất dễ dàng, không bị bất cứ điều gì ngăn trở.

Khi nàng đứng trên linh thuyền, nhìn thấy trên linh thuyền bên cạnh còn có một người rất quen mắt.

Trình Nhất Hiên!

Trình Nhất Hiên là người cuối cùng bước vào Lượng Kiếm Sơn, hắn có thể sống sót cũng không có gì lạ. Tô Lâm An nghĩ một hồi rồi nhảy nhẹ lên linh thuyền của Trình Nhất Hiên. Nàng nhíu mày hỏi: “Trình Nhất Hiên, ngươi tìm đâu ra một cô bé nhỏ thế này?”

Cô bé gầy gò ốm yếu, làn da vàng như sáp nến, còn hơi hói ở trán, vành mắt trũng sâu rõ ràng, trên gò má không có lấy chút thịt nào, tựa như đã bị đói rất nhiều ngày chưa được ăn no.

Trình Nhất Hiên nghe thấy có người gọi mình, còn là một giọng nói luôn quấy nhiễu giấc mộng của gã trong ký ức, trái tim bỗng nảy lên. Sau đó gã mới nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp hạ xuống thuyền của mình. Khi nhìn rõ người, đôi mắt Trình Nhất Hiên đỏ ửng lên trong nháy mắt, gã kích động đến mức giọng nói cũng mang theo nỗi nghẹn ngào: “Tinh... Đại sư tỷ, tỷ trở lại rồi!”

“Tỷ không sao rồi, thật tốt quá.”

“Tiền bối thật lợi hại, vừa ra ngoài đã cứu được tỷ...” Trình Nhất Hiên nói đến đây thì mặt lại lộ vẻ buồn sầu, “Ta không làm được.”

“Tỷ có một sư phụ thật tốt.” Khi nói lời này, trong ngữ khí của Trình Nhất Hiên có mang theo chút hâm mộ.

Tô Lâm An cạn lời, thầm nói: “Mấy người tới biển Vô Cấm kia căn bản không giỏi bằng ngươi, được không hả.”

Nàng có chuyện muốn hỏi, lúc này cũng không làm khó Trình Nhất Hiên mà chỉ gật đầu hỏi: “Không có trở ngại gì lớn. Ngươi vẫn ổn chứ? Đứa bé bên cạnh ngươi là thế nào vậy?” Nàng nhíu mày lại, ánh mắt nhìn về phía Trình Nhất Hiên đã tràn ngập sự dò xét.

Trình Nhất Hiên biết tính của đại sư tỷ. Gã sợ bị hiểu lầm nên bèn vội vàng giải thích, nói hết những chuyện mà mình biết ra.

“Trước kia có một sư huynh tìm thấy một đứa bé trai mười mấy tuổi ở giới phàm nhân phù hợp với điều kiện, cho nên chúng ta cũng không giới hạn chỉ ở trong giới tu chân nữa, đến ngay cả những vùng đất có linh khí cằn cỗi cũng phải tìm qua một lượt. Đứa bé này là ta nhìn thấy ở phàm giới đó.”

“Khi ấy nó đang bị mấy đứa trẻ khác ăn hiếp. Ta thấy con bé khá giống tỷ ngày trước...” Nói đến đây, Trình Nhất Hiên vội vàng sửa lời, “Ta nhìn thấy thì không chịu nổi, nên đã ra tay cứu giúp.”

“Nó cũng có chút tư chất tu luyện, hơn nữa cứ luôn đòi đi theo ta, đã đi theo ta được mấy ngày rồi.”

“Nghe nói ta muốn chọn ra đứa bé có tư chất phù hợp, con bé cũng một mực đòi thử. Nó tự nguyện, ta không hề ép nó! Nó cũng biết là sẽ rất đau, thậm chí sẽ trở nên ngu đần.” Khi nói đến đây, Trình Nhất Hiên còn quay đầu nhìn bé gái bên cạnh. Cô bé kia vốn không tỏ vẻ gì, thấy Trình Nhất Hiên nhìn qua mới nói: “Ta tự nguyện.”

“Ừ, đưa đan lộ thử nghiệm của ngươi ra đây để ta xem nào.” Tô Lâm An nói.

Trình Nhất Hiên bèn lấy một chiếc bình sứ trắng ra. Gã mở bình ra rồi mới đưa cho Tô Lâm An.

Khoa Đẩu Hỏa kêu lên: “Đây là nước hồ Giới pha loãng.”

Tu sĩ hạ giới ở trong môi trường đầy khí bẩn. Sau khi bọn họ tu luyện đến cảnh giới phi thăng thì sẽ phải đón lôi kiếp phi thăng. Đây thật ra chính là thiên lôi luyện thể, để loại bỏ hết khả năng những tạp chất và độc vật trong cơ thể, sau khi chịu được mới có thể đi vào thượng giới. Sau khi vào được thượng giới, bắt buộc phải ngâm mình trong nước hồ Giới.

Nước hồ Giới tôi luyện nhục thân. Thời gian ngâm mình trong nước hồ càng lâu, chứng tỏ tư chất càng tốt, tiềm lực càng lớn.

Mà nước hồ Giới là nước nặng(*), mỗi giọt đều ẩn chứa sức mạnh dồi dào, tu sĩ bình thường căn bản không thể dùng vật chứa để múc nước hồ ra ngoài. Nhưng dưới đáy hồ Giới có một loại đá tên là đá Hồ Lam. Nếu dùng loại đá này luyện chế thành pháp khí thì sẽ có thể chứa nước của hồ Giới.

(*) Nước nặng là nước chứa một tỷ lệ đồng vị đơteri (deuterium) cao hơn thông thường, hoặc là đơteri ôxít, D2O hay ²H2O, hoặc là đơteri proti ôxít, HDO hay H¹H²O.[1] Các tính chất vật lý và hóa học của nó là gần như tương tự như của nước (H2O). Nước nặng có thể chứa nhiều tới 100% D2O, và thông thường thì thuật ngữ này nói tới nước trong đó có tỷ lệ cao đơteri. Sự thay thế đồng vị bằng đơteri biến đổi năng lượng liên kết của liên kết hiđrô-ôxy trong nước, dẫn tới biến đổi các tính chất vật lý, hóa học và đặc biệt là sinh học của nước chứa thuần túy hay làm giàu cao bằng đơteri ở mức độ lớn hơn so với được tìm thấy trong phần lớn các hợp chất hóa học được thay thế bằng đồng vị. (theo Wikipedia)

Đá Hồ Lam cực kỳ quý hiếm và giá trị. Lão tổ của Vạn Tượng Tông có thể có được một pháp khí làm từ đá Hồ Lam, thì chắc hẳn thực lực của bà ta cũng chẳng thấp, cơ duyên cũng khá lớn. Nghĩ lại thì cũng đúng, vốn châu Vân Lai không hề kém cỏi, bà ta có thể quản lý châu Vân Lai đã chứng tỏ được thực lực của chính mình rồi.

Nước hồ Giới dùng để tôi luyện nhục thân cho tu sĩ vừa phi thăng, nhưng giờ lại lấy ngay thứ nước ấy để tu sĩ hạ giới dùng, đến ngay cả một đứa bé chưa hề tu luyện cũng không tha, cho dù là pha loãng cũng rất hiếm có người chịu được.

Vạn Tượng Tông hiện giờ, đã không còn là Vạn Tượng Tông của ngày trước.

Diệp Vạn Không khi ấy, còn là một người đứng đắn thiện ác rõ ràng trọng tình trọng nghĩa, mà giờ đổi thành Văn Dụ làm chủ, khắp cả môn phái đều đã lệch lạc rồi.

Trình Nhất Hiên nói nhỏ: “Giờ chuyện trong tông môn đều do đại sư Văn Dụ quyết định, nhóm Diệp tiền bối đều bế quan không ra ngoài, Trâu trưởng lão vẫn luôn bị nhốt trong cấm địa. Hiện giờ tông môn đã không còn đệ tử thí luyện, nhiệm vụ lịch luyện của chúng ta đều là ra ngoài tìm người có tư chất tốt. Nếu như thật sự tìm được một người sẽ được thưởng hậu hĩnh, có cả tư cách để vào được điện Thông Linh.”

“Đại sư tỷ, chắc chắn tỷ sẽ phù hợp với điều kiện!” Trình Nhất Hiên kích động nói.

Tô Lâm An biết không thể hỏi thêm gì được từ Trình Nhất Hiên nữa, sau khi tạm biệt Trình Nhất Hiên thì nàng bèn đi tìm Văn Dụ.

Trình Nhất Hiên nhìn thấy chiếc thuyền chở đại sư tỷ nhanh chóng qua sông, đã cách rất xa. Chiếc thuyền xanh tựa như biến thành một phiến lá trúc, như chuồn chuồn lướt nước bay vọt đi trên mặt sông. Bóng lưng duyên dáng của nàng chỉ còn là một chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất ở chân trời.

Đợi đến khi không nhìn thấy nữa, Trình Nhất Hiên mới cúi đầu, khẽ thở dài một hơi.

So với nỗi thất vọng của gã, hai mắt cô bé ở bên lại phát sáng. Cô bé hỏi nhỏ: “Sư phụ, người nói con giống một người quen cũ, lẽ nào là nàng ấy sao?”

Cô bé vốn cho rằng người quen cũ kia sẽ xấu xí giống mình, bị người khác kỳ thị, nào biết được lại là một người xinh đẹp đến vậy, hệt như một tiên nữ. Chẳng phải điều này chứng tỏ rằng, sau này cô bé cũng có thể biến thành như vậy hay sao?

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt của cô bé vốn tràn ngập tử khí cuối cùng đã có chút ánh sáng. Cô bé mím môi, mỉm cười ngượng ngùng.

***



Vừa tới động phủ của Văn Dụ, Tô Lâm An đã nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Ngươi vẫn còn sống?”

“Mục Cẩm Vân cứu ngươi ra khỏi biển Vô Cấm rồi sao?” Văn Dụ dịch chuyển tức thời đến ngay trước mặt Tô Lâm An, vội vã hỏi: “Sư phụ của ngươi đâu?” Khi hắn hỏi còn quan sát Tô Lâm An một lượt, càng nhìn càng thấy lạ, “Tu vi của ngươi, đã đột phá lên Độ Kiếp kỳ rồi?”

Tô Lâm An hơi áp chế lại tu vi của mình. Trước kia nàng đã là Nguyên Anh kỳ viên mãn, nhờ có sự giúp đỡ của Mục Cẩm Vân nên đạt được đến Độ Kiếp trung kỳ. Mà khi nàng vào Vạn Tượng Tông thì đã che giấu một chút, khống chế tu vi cảnh giới của mình đến mức như vừa mới độ kiếp thành công, hơi thở vẫn chưa quá ổn định. Như vậy, Văn Dụ sẽ không nhìn ra bất cứ sơ hở gì, cũng sẽ không đề phòng nàng quá mức.

“Mục Cẩm Vân không về với ngươi sao?” Giờ Văn Dụ chỉ có hứng thú với mình Mục Cẩm Vân. Ngay cả ngày trước, hắn cũng vẫn luôn nghĩ rằng Mục Cẩm Vân chắc chắn sẽ phù hợp với điều kiện. Đưa Mục Cẩm Vân lên, ắt hẳn lão tổ sẽ rất vui.

Tô Lâm An đã nghĩ sẵn lời đáp, giờ nàng đang muốn mượn lớp da hổ của Mục Cẩm Vân để moi móc tin tức.

“Sư phụ vẫn ở biển Vô Cấm, sư phụ bảo ta tới đây để thử nghiệm.” Tô Lâm An nói, “Văn đại sư, bao giờ có thể bắt đầu?”

“Ừ, lúc nào cũng được.” Giờ chính sự quan trọng, Văn Dụ cũng không có quá nhiều suy tính khác. Hắn lấy một cái bát ngọc ra, sau khi bát ngọc rơi xuống đất thì biến lớn như một chiếc bồn tắm gỗ, ở trong chứa đầy linh dịch mà bọn họ vẫn nói, cũng chính là nước hồ Giới.

Văn Dụ nhíu mày, khóe miệng lại chứa ý cười. Hắn tỉnh bơ nói: “Cởi hết quần áo ra rồi vào ngâm mình, chịu được qua nửa canh giờ thì coi như phù hợp.”

Từ Khoa Đẩu Hỏa, Tô Lâm An đã sớm biết được căn bản không cần phải cởi quần áo để ngâm nước hồ Giới. Nàng cũng cười nhạt đáp lại: “Nếu như làm bẩn linh dịch của ngươi, cứ đi tìm sư phụ của ta.”

Nói xong, nàng bèn bước vào bồn linh dịch. Sau khi khoanh chân ngồi xuống, vừa khéo để lộ một cái đầu trên mặt nước.

Mới đầu, trừ việc da hơi đau nhói, Tô Lâm An không thấy có gì quá khó chịu. Nhưng được một lúc thì cơn đau nhói kia dần nặng hơn, giống như có kim châm đang đâm chọc loạn xạ vào cơ thể. Chỉ có điều chút đau đớn này, nàng đã có thể chịu được từ lâu.

Sắc mặt nàng hơi tái nhợt, toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng.

Văn Dụ không hề rời đi, hắn vừa nhìn Vô Song đang ngâm mình trong linh dịch, vừa nhìn nén hương vừa được đốt bên kia. Thấy nén hương đã cháy đến tận gốc, Văn Dụ mỉm cười, nói: “Ngươi qua ải rồi.”

Giờ Tô Lâm An mới mở mắt. Sau khi nàng đứng dậy, chiếc bát ngọc kia lại thu về kích cỡ như thường rồi quay về tay Văn Dụ. Tô Lâm An liếc cái bát ngọc trong tay hắn, hỏi: “Đây là pháp khí mà lão tổ ban tặng đó sao?”

“Tất nhiên.”

Nàng mỉm cười, “Vậy lão tổ có nói, lúc nào chúng ta sẽ xuất phát đến thượng giới hay không?”

Văn Dụ nhíu chặt mày, “Sao ngươi lại biết?” Tuy rằng hắn chọn người, nhưng hoàn toàn không để lộ ra tin tức cụ thể chọn người để làm gì. Dù sao thì họ cũng vứt bỏ cả châu Vân Lai để chạy trốn, đến ngay cả đệ tử của Vạn Tượng Tông cũng vứt lại. Nếu như để người khác biết được, còn có ai ngoan ngoãn tìm người thay hắn?

Người duy nhất biết chuyện này chính là Trâu Đồng Tâm bị nhốt ở cấm địa, nhưng nàng đã bị khống chế tự do từ lâu, căn bản không thể truyền bất cứ tin tức gì ra ngoài.

Hắn chỉ thấy Vô Song ở trước mặt nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Sư phụ của ta đã du ngoạn trên thượng giới, có gì mà không biết chứ?”

Văn Dụ nghĩ thì thấy cũng có lý, hắn đáp: “Dạo gần đây lão tổ chưa truyền khẩu dụ xuống, có lẽ thời cơ vẫn chưa tới.”

Hắn vẫn khá tò mò, “Không biết Mục huynh có nghe ngóng được tin tức gì liên quan đến sự hủy diệt của châu Vân Lai trên thượng giới hay không?” Nếu như có nhiều tin tức hơn, cũng có thể chuẩn bị nhiều hơn.

Sắc mặt Tô Lâm An trở nên nghiêm trọng, “Khi chúng ta rời khỏi châu Vân Lai cần phải ngồi trên linh thuyền hư không. Linh thuyền hư không cực kỳ quý giá, sư phụ bảo ta hỏi có phải linh thuyền của chúng ta đã được chuẩn bị xong xuôi rồi hay không? Hình như người có nhắc đến một câu là, thời gian hủy diệt có thể sẽ đến sớm hơn vào bất cứ lúc nào.”

Văn Dụ thầm kinh ngạc trong lòng. Chuyện linh thuyền hư không mà lão tổ ban đang ở trên người hắn, ngay cả Trâu Đồng Tâm cũng chẳng biết. Xem ra tin tức này, đúng là Mục Cẩm Vân biết được khi ở điện Thông Linh, sau khi ra ngoài liền nói cho đồ đệ của mình. Hắn gật đầu nói: “Lão tổ đã ban linh thuyền, nhưng lúc nào rời đi thì bà vẫn chưa thông báo xuống.”

Tô Lâm An đợi chính câu nói này.

May quá, linh thuyền đã được ban xuống, nếu không nàng còn phải đợi, nghĩ cách lừa linh thuyền của lão tổ xuống hạ giới. Giờ tốt quá rồi.

Nghe thấy lời này, Tô Lâm An thở phào nhẹ nhõm. Nàng cười toét miệng, “Vậy thì tốt.”

Nụ cười kia quá rạng rỡ khiến Văn Dụ cũng phải cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn mấy phần. Chỉ là chẳng ngờ, ngay giây sau, đã có chuyện bất ngờ xảy ra.

Một ngọn lửa rơi thẳng lên giữa chân mày của hắn.

Mà Vô Song ở trước mặt, vung thanh loan đao sáng loáng như tuyết lên.

“Ngươi!”

Nàng đột ngột ra tay giết người ngay trước mặt hắn, còn hắn, căn bản không chút đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status