Ấn Công Đức

Chương 273 : Chương 273GIAO CHIẾN



Hiện giờ thần thức của Tô Lâm An đang đắm chìm vào phù văn trận pháp trên linh thuyền. Lúc này trận pháp bỗng lộ sát khí, đường nét tựa kiếm khí tung hoành, muốn xé rách thần thức của nàng.

Giờ nàng có muốn thu thần thức lại cũng chẳng kịp, chạy trốn chẳng ích gì, chỉ có thể thúc đẩy sức mạnh nguyên thần đến mức cao nhất mà nghiến răng chịu đựng! Nhất thời, biển ý thức của nàng dâng trào sóng lớn, cứng rắn va chạm với luồng thần niệm ở trong linh thuyền, cuối cùng dùng cách lấy cứng đối cứng!

Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh cùng ra tay, đánh về phía luồng thần niệm giáng từ thượng giới xuống kia. Kết quả hai luồng sức mạnh thần hồn giằng co ở trong linh thuyền, chẳng bên nào giành được lợi, thậm chí ngay sau đó trong biển ý thức của Tô Lâm An còn vang lên một tiếng, “Ồ!”

Giọng nói đó truyền từ nơi xa xôi đến, có tiếng vọng rất lớn, khiến cho biển ý thức của nàng như bị chấn động, bên tai cũng vang lên tiếng ong ong. Đây cũng là công kích thần hồn ở mức độ sâu hơn.

“Tuy tư chất là tốt, nhưng là một kẻ không chịu bị quản thúc.” Giọng nói kia vang dội tựa như sấm rền, nổ ầm ầm trên bầu trời trong biển ý thức của nàng. Vốn chỉ là thấy tương tự, nhưng khi giọng nói kia tiếp tục vang lên thì Tô Lâm An nhận ra biển ý thức của nàng quả nhiên đã đổi sắc trời. Mây đen cuồn cuộn tiếng sấm dày đặc, ánh sét không ngừng xé rách màn trời, từng đường sét bổ ra sẽ xé rách một đường trên bầu trời trong biển ý thức của nàng, tựa như bầu trời kia càng lúc càng mỏng, đã sắp sụp đổ hoàn toàn.

Biển ý thức của nàng đang tràn ngập nguy hiểm, mặt biển nổi sóng cuộn trào đến trời long đất lở.

Đây chỉ là một luồng thần niệm do tu sĩ thượng giới quăng xuống, vậy mà đã có năng lực hủy diệt nguyên thần của nàng.

Tô Lâm An vốn còn có thể chống lại, nhưng trong khi giọng nói kia không ngừng hạ xuống, nàng dần dần cảm thấy trầy trật, trán nàng chảy đầy mồ hôi. Trong tai nàng cũng có máu tràn ra ngoài, chảy thẳng ra khỏi tai, trên dái tai đã dính đầy máu đỏ.

Nàng nhìn ấn Công Đức vẫn vững như Thái Sơn trong biển ý thức, vất vả hô lên: “Ấn Công Đức!”

Nàng vừa thét lên một tiếng, trong biển ý thức đã nổi gió bão, cuốn nước biển tới tận trời xanh. Cả vùng không gian trong biển ý thức trở thành một mớ bừa bộn, đến ngay cả Sơn Hà Long Linh cũng không khống chế nổi mà bị hút vào trong vòi rồng.

Sức mạnh thần hồn kia lại càng lớn mạnh hơn, hệt như nếu không hủy diệt toàn bộ không gian nguyên thần của nàng thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

Nhưng khi vòi rồng đánh vào ấn Công Đức, quanh thân ấn Công Đức bỗng phát sáng. Cây đại thụ rợp trời trong con ấn dường như đã thoát ra khỏi ràng buộc, bỗng chốc biến lớn trong biển ý thức của nàng, che kín cả một vùng biển.

Gió bão yếu đi ngay lập tức.

Sau khi bão táp bị vô số phiến lá làm suy yếu, chỉ còn lại cơn gió nhẹ êm dịu, thổi lá cây xào xạc.

Thần niệm mà Diệp Linh Vận quăng xuống bị ấn Công Đức hóa giải trong vô hình, bà ta kinh ngạc thốt lên: “Chuyện gì vậy!” Nhưng ngay sau đó, luồng thần niệm ấy đã bị cắt đứt hoàn toàn. Nguy cơ của Tô Lâm An được giải trừ, nàng thở hổn hển, rút thần thức ra khỏi linh thuyền rồi cẩn thận tỉ mỉ cầm lấy chiếc linh thuyền ấy, trên mặt đầy vẻ vui mừng khi sống sót sau kiếp nạn.

Nàng đã cược đúng.

Quả nhiên ấn Công Đức đã ra tay. Hơn nữa sau khi nó ra tay, thần niệm mà Diệp Linh Vận đưa xuống hoàn toàn chẳng có tác dụng gì. Hiện giờ, điều nàng nên lo lắng là Diệp Linh Vận liệu có cầm Tiên Sứ Lệnh xuống đuổi giết nàng hay không.

Tô Lâm An không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy. Đầu nàng đau vô cùng nhưng nàng không hề nghỉ ngơi, sau khi ăn vài viên đan dược dưỡng thần lại tiếp tục nghiên cứu trận pháp. Khi nàng thôi diễn, gốc đại thụ của ấn Công Đức vẫn bao phủ trên bầu trời trong biển ý thức của nàng, che chở cho nàng. Điều này khiến nàng yên tâm hơn, dốc hết sức thôi diễn trận pháp.

***

Phủ thành chủ, thành Diệp, thượng giới.

Diệp Linh Vận là thành chủ của thành Diệp.

Thượng giới có lưỡng nghi tam giới bát hoang thập châu cùng vô vàn tòa thành. Bà là thành chủ của một tòa thành nhỏ, nói ra thì rất nở mày nở mặt, nhưng trên thượng giới cũng chẳng tính là gì.

Bà xuất thân từ châu Vân Lai, tất nhiên cũng không muốn nhìn thấy châu Vân Lai bị hủy diệt. Nhưng bà chỉ là một thành chủ nho nhỏ, căn bản không thể bảo vệ được châu Vân Lai. Chỉ bởi vì ngàn năm trước, chẳng biết Khương Chỉ Khanh đã làm ra chuyện gì đắc tội với một vị hoang chủ, hoang chủ kia trong cơn tức giận đã đánh ra một chưởng, đập Thập Vạn Đại Sơn của châu Vân Lai thành tro bụi. Đến ngay cả bà cũng phải chịu lửa giận của hoang chủ, phải tốn một khoản niệm châu lớn mới có thể thoát thân.

Kể từ ngày đó, châu Vân Lai không còn có địa vị như trước nữa, đã trở thành vùng đất mang tội trong mắt tu sĩ thượng giới. Sớm muộn gì nó cũng sẽ bị vứt bỏ, để làm mồi nhử thú Phệ Căn.

Mà thậm chí, trước đây đã có dấu vết Ma Quân Phệ Hồn nhúng tay vào muốn hủy diệt châu Vân Lai. Diệp Linh Vận căn bản không đắc tội hắn được. Điều mà bà có thể làm, chỉ là chọn ra những tu sĩ có tư chất tốt, nghĩ cách đưa họ lên thượng giới để mình có thể sử dụng.

Bà đã biết được thân phận của Vô Song, cũng biết nàng là người thế nào?

Người lương thiện?

Muốn cứu vớt cả châu Vân Lai! Sự vĩ đại của nàng lại càng khiến bà, lão tổ xuất thân từ châu Vân Lai này không chịu nổi. Hơn nữa chuyện mà Vô Song muốn làm, chính là đắc tội với hoang chủ và giới chủ, bởi vậy, Diệp Linh Vận không hề có lòng yêu quý nhân tài liền ra đòn trí mạng ngay lập tức, nhưng ai mà ngờ được...

Trên người của Vô Song kia rốt cuộc có bí mật gì, mà có thể cản lại đòn tấn công từ thần niệm của bà, suýt chút nữa còn khiến bà bị phản phệ.

Sư phụ của nàng là Mục Cẩm Vân. Chẳng lẽ Mục Cẩm Vân đã lấy được thứ gì tốt trong điện Thông Linh rồi ban cho nàng sao?

Vậy thì chắc chắn đó là một thứ cực tốt. Hiện giờ, đến ngay cả linh thuyền của mình mà bà cũng chẳng cảm nhận được, cứ như bị một tầng ánh sáng xanh cản lại vậy. Bảo vật như thế khiến Diệp Linh Vận vô cùng động lòng, nhưng giờ trên người bà không hề có Tiên Sứ Lệnh, không thể hạ phàm, chỉ có thể đợi họ lên, hoặc là...

Diệp Linh Vận đang suy nghĩ, hương đường trong điện của bà lại được đốt lên. Chỉ là ngay giây sau, ba nén hương ở trên đã bị gãy ngay. Bà phóng một luồng thần thức ra thì nghe thấy một giọng nói: “Lão tổ, không hay rồi, Mục Cẩm Vân đang giết lên Vạn Tượng Tông!”

“Hỗn xược!” Diệp Linh Vận nhắm mắt, sau đó trực tiếp mở thiên nhãn. Bà nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ngay lúc này của Vạn Tượng Tông, nơi nơi đều có xác người. Mà vào khoảnh khắc ánh mắt của bà đặt trên người hung thủ Mục Cẩm Vân, hắn lại cảm nhận được ánh mắt của bà, bỗng ngẩng đầu nhìn trời.

Đôi mắt của hắn lạnh như băng, rõ ràng cách nhau xa như vậy, Diệp Linh Vận vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương trào ra từ đôi mắt lạnh như đầm nước lạnh kia.

Đó chỉ là một tu sĩ hạ giới vẫn chưa phi thăng!

“Mục Cẩm Vân, ngươi đường đường là đệ tử của Vạn Tượng Tông lại đại khai sát giới ở tông môn, ngươi có biết tội hay không!” Chẳng rõ vì sao, khi nhìn thấy những xác chết nằm đầy đất kia, Diệp Linh Vận cũng không xuống tay ngay, mà nghiêm giọng tra hỏi.

“Những kẻ ức hiếp Vô Song, giết không tha!” Đám phế vật này lại dám hạ lệnh truy nã Tô Lâm An.

Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp lại, một luồng kiếm khí chém thẳng lên màn trời, hướng thẳng về phía con mắt giữa không trung kia, “Ngươi cũng không ngoại lệ.”

“To gan!” Diệp Linh Vận há có thể để một tu sĩ hạ giới đè đầu cưỡi cổ. Bà thi triển bí pháp, đánh một chưởng xuống. Thượng giới và hạ giới có ranh giới, bị hạn chế bởi quy tắc thiên đạo. Tu sĩ thượng giới không thể trực tiếp hạ phàm, cũng như vậy, khi thi triển bí pháp tấn công hạ giới, bản thân bà cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút. Do đó bà gắng sức khống chế phạm vi, chỉ đập chưởng kia về phía Mục Cẩm Vân, cố hết sức để không lan ra xung quanh, tránh việc hình phạt của quy tắc quá lớn, khó mà chịu được. Thế nhưng chưởng này đập xuống không hề giết chết Mục Cẩm Vân, trái lại lòng bàn tay bà còn hơi đau nhói. Bà nhấc tay lên thì nhìn thấy trong lòng bàn tay phải của mình có một chấm máu nhỏ.

Khoảng cách giữa thượng giới và hạ giới nào có phải chỉ là ngàn vạn dặm.

Giữa bọn họ còn cách nhau một hồ Giới.

Một là trời, một là đất. Bà vẫn luôn biết rằng tu sĩ thượng giới có thể tấn công hạ giới, nhưng chưa từng thấy, tu sĩ hạ giới cũng có thể làm tu sĩ thượng giới bị thương.

Bà nhìn chấm máu nhỏ trong lòng bàn tay, duỗi tay ra sờ một cái theo bản năng, sau đó liền cảm nhận được một luồng ý lạnh phát ra từ lòng bàn tay, lan rộng ra khắp cơ thể. Còn chấm máu trong lòng bàn tay kia dần biến thành màu trắng, ngưng kết thành một đóa hoa tuyết nho nhỏ giữa lòng bàn tay bà.

Đây là, hàn độc!

Đồ đệ đã làm suy yếu luồng thần niệm kia của bà, sư phụ thì trực tiếp làm nhục thân của bà bị thương. Hai sư đồ này rõ ràng là tu sĩ hạ giới, lại tựa như yêu nghiệt! Thế nhưng, bọn họ lại khăng khăng chẳng chịu làm việc cho bà, trái lại còn muốn đối địch với bà!

Vận chuyển linh khí nhưng lại không thể đẩy hàn độc ra ngoài, bất đắc dĩ, Diệp Linh Vận bèn tự chặt đứt bàn tay của mình. Sắc mặt bà tái nhợt, nghiêm nghị nói: “Mục Cẩm Vân, ngươi muốn chết!”

Thế nhưng một âm thanh lạnh lùng truyền tới, từ dưới đất xông thẳng đến mây xanh, vang lên bên tai bà: “Kẻ muốn chết, là ngươi.”

“Ngày mà ta phi thăng, chính là ngày giỗ của ngươi.” Câu nói với giọng điệu bình thản ấy lại khiến lòng bà lạnh lẽo. Cũng vào đúng lúc này, hình phạt vì tự ý tấn công hạ giới dành cho bà cũng đã tới. Diệp Linh Vận chỉ có thể thu thần niệm về, chịu đựng hình phạt giáng xuống bởi sức mạnh quy tắc kia.

Khóe miệng bà trào ra một vệt máu.

Hình phạt đối với một chưởng đã khiến bà bị nội thương. Mà vị hoang chủ năm ấy, dùng một chưởng hủy diệt Thập Vạn Đại Sơn. Sự chênh lệch giữa bà và hoang chủ quá lớn, nói gì đến giới chủ.



Cho nên, bà dựa vào đâu mà bảo vệ được châu Vân Lai đây? Vứt bỏ châu Vân Lai, bà đã làm sai chỗ nào!

“Phải làm sao đây!”

Tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội phi thăng!

Diệp Linh Vận bình tĩnh lại, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status