Ấn Công Đức

Chương 275 : Chương 275LIỀU MẠNG



Truyền âm thiên hạ của Vạn Tượng Tông, những nơi có linh khí ở châu Vân Lai đều có thể nghe thấy.

Phía dưới nhà tổ Nam Ly có một giàn treo lủng lẳng, sau khi thả xuống có kích cỡ bằng một căn nhà. Khi Nam Ly Nguyệt rảnh rỗi thì sẽ tới đó nhận bắt mạch, xem bệnh giúp người.

Chiếc giàn treo này là pháp bảo do Liễu Loạn Ngữ luyện chế ra. Nhành liễu dùng làm dây treo trên đó chính là cành cây liễu già đã mọc rất nhiều năm ở trong nhà tổ, khiến chiếc giàn treo được gắn liền với nhà tổ, nằm trong sự bảo vệ của trận pháp nhà tổ. Nếu như có nguy hiểm, nó sẽ thu lại ngay lập tức, bảo đảm sự an toàn của Nam Ly Nguyệt.

Có điều nàng đã hành y nhiều năm, cũng chưa từng gặp phải phiền phức gì quá lớn. Dù sao thì trình độ đan dược của Nam Ly Nguyệt siêu cao, tiền khám bệnh cũng cực kỳ rẻ, rất rõ là làm việc thiện, không ai muốn đắc tội với nàng.

Hôm nay, Nam Ly Nguyệt đang khám bệnh trong giàn treo.

Khang Khang dính người, quấn áo choàng quanh người rồi đeo thêm mặt nạ, ngồi ở sau lưng nàng nghịch viên đá nhỏ.

Hôm nay người đến đây là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Sau lưng hắn là một nam một nữ, trong lòng nữ tu kia còn ôm một đứa bé vừa đầy tháng.

“Đại sư, thật sự không có đan dược nào, có thể tránh cho thần hồn bị thương sao?”

Bọn họ muốn đưa con tới cho đệ tử của Vạn Tượng Tông để làm kiểm tra, nhưng cũng lo lắng con mình không chịu nổi hiệu quả của giọt linh dịch kia rồi trở nên ngu ngốc. Nếu như đợi bị thương rồi mới đến trị, chẳng bằng tìm Nam Ly Nguyệt trước khi đưa tới đó xem sao, xem có đan dược gì có thể phòng ngừa trước cho con mình không.

“Không có!” Nam Ly Nguyệt đáp với giọng không thân thiện.

Trước mắt chẳng có lấy một đứa trẻ sơ sinh nào qua được cuộc khảo nghiệm kia, đứa nhỏ nhất qua được cũng đã sáu tuổi, hơn nữa cũng chỉ có một đứa. Thế nhưng đám người này vẫn muốn đưa con mình qua để kiểm tra, chỉ để liều lấy một cái gọi là cơ hội. Bọn họ hoàn toàn không xứng làm cha mẹ.

Đứa bé sơ sinh đáng thương này chỉ mới vừa đầy tháng, chẳng hiểu chuyện gì, cũng hoàn toàn không thể tự quyết định cuộc đời của mình.

“Không có lấy một người thành công, các ngươi cũng muốn đưa con qua đó sao?” Bình thường Nam Ly Nguyệt là một người dịu dàng, nhưng khi nói những lời này cũng mang theo khí thế lạnh lùng cứng rắn trước nay chưa từng có. Khang Khang ngồi bên cạnh đã nhen nhóm một ngọn lửa nho nhỏ trong mắt, cậu nhóc lén lút truyền âm cho cha Liễu, nói: “Cha ơi, Nam Ly Nguyệt siêu dữ đã xuất hiện rồi!”

Nam Ly Nguyệt siêu dữ cái gì chứ, đó là nương của con!

Liễu Loạn Ngữ đang luyện khí, lúc này cũng mặc kệ pháp bảo đã sắp hoàn thành trên tay, thu ngay lửa lại, muốn xuống dưới xem nương tử thế nào.

Trước kia khi hắn nói chuyện với mấy người Lý Chiêu Chiêu, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Nam Ly Nguyệt siêu dữ một lần, kết quả đã bị Khang Khang nghe thấy. Bình thường cậu nhóc gọi mẫu thân mẫu thân cực kỳ vui vẻ, một khi Nam Ly Nguyệt nghiêm mặt lại định dạy dỗ cậu, cậu nhóc liền mách, “Nam Ly Nguyệt siêu dữ xuất hiện rồi.”.

Liễu Loạn Ngữ ra khỏi nhà tổ, trong tay còn cầm một cây đao.

Tên nào đầu óc u mê dám chạy tới đây gây sự, hắn sẽ dùng một đao chém chết chúng.

Kết quả sau khi đi xuống, hắn nhìn thấy ngay Nam Ly Nguyệt sầm mặt nói: “Tư chất của đứa trẻ có liên quan rất lớn với cha mẹ, trưởng bối.” Nàng liếc xéo ông lão Nguyên Anh sơ kỳ kia một cái, trong mắt đầy sự mỉa mai, “Đứa trẻ này của các ngươi, không cần đi kiểm tra thì ta cũng biết được kết quả.”

Một ông lão đã lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ mới có tu vi Nguyên Anh kỳ, một đôi phụ mẫu Kim Đan kỳ. Cứ cho là tư chất của đứa bé không tồi thì cũng có thể đến mức nào được chứ, còn muốn vượt qua cuộc khảo nghiệm của Vạn Tượng Tông?

Vẻ trào phúng rõ rệt trong mắt nàng khiến ông lão Nguyên Anh kỳ kia không giữ nổi sắc mặt, lại biết rằng không thể đắc tội Nam Ly Nguyệt, ông ta chỉ có thể lạnh lùng nói: “Đã có con của người phàm vượt qua khảo nghiệm.”

“Cha mẹ đều là người phàm, còn sống ở một nơi linh khí mỏng manh, vậy mà có thể sinh ra được một đứa trẻ có tư chất thì tất nhiên là không hề tầm thường. Con của các ngươi mà các ngươi còn không tự nhìn ra được căn cốt sao?”

Nàng lại nhìn về phía vị nữ tu kia, nữ tu ấy không dám nhìn thẳng vào nàng, cúi đầu xuống.

Nam Ly Nguyệt thấy mấy người này u mê không tỉnh ngộ thì không khuyên bảo nữa, đuổi người ngay lập tức. Nàng vẫn nên đi tìm một đệ tử của Vạn Tượng Tông để thăm dò tình hình kỹ hơn. Nếu như có thể lấy được chút linh dịch để nghiên cứu, có lẽ cũng có thể chế ra được chút linh dược dự phòng.

Vạn Tượng Tông này rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào bọn họ chưa từng nghĩ, nếu cứ làm như vậy sẽ ảnh hưởng lớn mức nào đến cả châu Vân Lai?

Khi Nam Ly Nguyệt đang nhíu chặt mày, tâm tình nặng nề, một giọng nói vang lên trên bầu trời.

Khi nghe xong câu đầu tiên, Nam Ly Nguyệt đã sững sờ, gia đình vừa rời khỏi cũng cứng đờ giữa không trung. Nữ tu đang ôm lấy đứa trẻ trong lòng bỗng bật khóc ngay lập tức. Nàng vừa khóc, đứa bé sơ sinh được ôm chặt trong lòng cũng òa khóc theo. Dường như đã bị tiếng khóc kích thích, nhà kia bèn lấy pháp bảo phi hành ra rời đi, biến mất ở phương xa trong nháy mắt.

Mà Nam Ly Nguyệt ở trên giàn treo thì lẩm bẩm nói: “Vạn Tượng Tông đã bị diệt rồi?” Bởi những chuyện mà Vạn Tượng Tông làm dạo gần đây, Nam Ly Nguyệt chẳng hề có chút hảo cảm nào với họ. Giờ tuy rằng kinh hãi, nhưng nàng cũng chẳng thương cảm quá nhiều.

Đợi đến khi câu thứ hai vang lên, nàng nhíu mày nói: “Tô Lâm An?”

Tô Lâm An là nữ ma đầu tiếng xấu vang xa của ngàn năm trước. Người nói câu kia có ý gì?

Nhưng vào đúng lúc này, Khang Khang bỗng nói: “Nương! Nương nhìn trời kìa!”

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy ngay một hình ảnh mỹ nhân sống động như thật. Nam Ly Nguyệt sững người ngay tại chỗ, một hồi lâu sau, nàng mới hô lên: “Tiên linh, An An!”

“Dù cho ngươi là ai đi chăng nữa, ngươi vẫn là tiên linh của ta.” Đây chính là lời mà Nam Ly Nguyệt đã từng nói.

Tiên linh đã kéo nàng ra khỏi vũng bùn, khiến nàng mạnh lên từng chút một, cũng tìm lại được tất cả những gì đã mất, còn cứu sống Khang Khang của nàng.

Nghĩ tới tiên linh, mắt Nam Ly Nguyệt đã ướt đẫm.

Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ nhìn thấy hình ảnh của nàng ấy trên bầu trời lần nữa.

Đây là đại ân nhân của Nam Ly Nguyệt, là tiên linh của nàng...

Diệp Vạn Không và Trảm Nhất Đao cũng nghe thấy truyền âm thiên hạ. Bọn họ vốn đang trốn trong một động phủ, ngồi uống rượu. Giờ nghe thấy truyền âm thiên hạ này thì hai người đều thầm nói may mắn là khi ấy đã rời khỏi tông môn, nếu không thì, giờ họ cũng khó thoát khỏi cái chết.

Diệp Vạn Không tò mò hỏi: “Mục Cẩm Vân thật sự mạnh tới vậy sao?”

Trảm Nhất Đao nắm chặt ly rượu trong tay, gã đáp với vẻ mặt nghiêm trọng: “Vô cùng mạnh.”

Đến cả ốc truyền âm cũng đã dùng, chứng tỏ lão tổ chẳng thể làm gì được hắn. Mục Cẩm Vân như vậy, bọn họ không chọc vào nổi.

Việc báo thù cho Vạn Tượng Tông thì chẳng cần nghĩ nhiều. Chẳng còn nhiều thời gian nữa rồi, cứ vậy bỏ qua đi.

Tu sĩ của cả châu Vân Lai đều kinh hãi bởi hai tin truyền âm này, nhất thời khắp cả thiên hạ đều hoảng loạn bất an. Còn Tô Lâm An đang đắm chìm trong phù văn trận pháp, sau khi nghe thấy âm thanh này thì cũng sững ra. Sau đó nàng nhíu chặt mày, nói với vẻ mặt lo lắng: “Mục Cẩm Vân ra khỏi biển Vô Cấm rồi ư?”

Không phải hắn đã bị thương nặng mà đóng băng rồi sao, nàng còn thắp nhiều hương an thần quanh tượng băng của hắn đến vậy. Nào ngờ giờ mới được mấy ngày, vậy mà hắn đã ra được rồi, còn giết thẳng lên cả Vạn Tượng Tông!

Nàng chỉ giết một Văn Dụ.

Mục Cẩm Vân diệt sạch luôn cả Vạn Tượng Tông sao?

“Giận dữ xông pha vì hồng nhan đó!” Khoa Đẩu Hỏa cười hì hì, “Ngươi có cảm động không nào?”

Kết quả, nó không đợi được câu trả lời của Tô Lâm An.

Chỉ thấy nàng lại ăn luôn một bình đan dưỡng thần, đưa Sơn Hà Long Linh vào phù văn trận pháp lần nữa. Đúng là liều cái mạng già mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status