Ấn Công Đức

Chương 277 : Chương 277TRĂNG MÁU



Từng ngày từng ngày trôi qua.

Mục Cẩm Vân vẫn thường xuyên dùng linh ốc truyền âm, đến nỗi mà người trong cả thiên hạ đều biết, đại ma đầu tên là Mục Cẩm Vân kia, thích Tô Lâm An. Hắn còn diệt cả Vạn Tượng Tông. Cho dù Vạn Tượng Tông đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng một số người, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là Mục Cẩm Vân đã hủy diệt tông môn người ta.

Cái danh đại ma đầu này đúng là danh xứng với thực.

Đại ma đầu thích nữ ma đầu ngàn năm trước, có vẻ như cũng chẳng khó để tiếp nhận.

Ai mà ngờ tới, nữ ma đầu ngàn năm trước lại vẫn còn sống chứ!

Còn những nữ tu đã từng trông thấy Mục Cẩm Vân, thỉnh thoảng nghe thấy truyền âm thiên hạ ngọt ngào đến phát ngấy kia thì còn thầm nghĩ: “Sao người hắn thích không phải là mình chứ.”

Bọn họ cũng hơi hâm mộ Tô Lâm An.

Mà mọi người đều đang đoán mò, rốt cuộc Tô Lâm An kia ở đâu, tại sao nàng ta mãi không xuất hiện.

Tô Lâm An vẫn luôn ở trong núi Kỳ Liên suy nghĩ về trận pháp.

Phù văn trận pháp của Tô Lâm An vẫn mãi thiếu một chút, cứ như nét bút cuối cùng vẫn luôn lần lữa không thể hạ xuống, trận pháp đặc biệt của linh thuyền cũng vẫn không thể hình thành. Nếu nàng cố gắng đặt bút xuống, hoặc là trận pháp sẽ sụp đổ ngay lập tức, hoặc linh khí trong trận pháp sẽ không thể vận chuyển một cách mượt mà. Điều này khiến nàng lo lắng không thôi, đến tóc cũng đã rụng mất mấy sợi.

Nhưng vào đúng lúc này, châu Vân Lai lại xảy ra động thái khác thường!

Ngày hôm nay, vào lúc đêm khuya vắng người, vầng trăng sáng trên bầu trời châu Vân Lai bỗng đổi sắc.

Vốn là một vành trăng non, cong lại như mắt cười, nhưng ở đỉnh nhọn của vầng trăng ấy lại bỗng hiện màu đỏ sậm, hơn nữa màu đỏ sậm đang dần lan xuống phía dưới, giống như có người đang chậm rãi đổ một bồn máu từ đỉnh nhọn của vầng trăng xuống. Giọt máu đó chảy xuôi xuống theo đỉnh nhọn, dần dần nhuộm đỏ cả vầng trăng.

Bóng đêm sâu thăm thẳm được phủ lên một lớp đỏ sậm, chỉ trong chốc lát đã trở nên đầy máu tanh và quỷ dị. Cùng lúc vầng trăng đang dần thấm đầy máu, một cơn mưa nhỏ tí tách rơi xuống khắp cả châu Vân Lai. Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là, nước mưa lại có màu đỏ, giống như máu từ trên vầng trăng đang rơi xuống.

Tình cảnh quỷ dị này chưa bao giờ xảy ra.

Có rất nhiều tông môn lớn đều có trận pháp kết giới, đảm bảo rằng trong tông môn bốn mùa như xuân, không mưa rơi tuyết đổ. Thế nhưng hiện giờ, nước mưa kia lại bất chấp tất cả trận pháp kết giới, xuyên thấu qua tất cả vật cản, rơi lên thân người. Dù ngươi có là đại năng Độ Kiếp kỳ, hay là một người phàm không hề có tư chất, dù ngươi có lá chắn linh khí trên người hay không, có ở trong phòng hay không, đều phải hứng cơn mưa máu này.

Có người kinh hãi phát hiện, giọt mưa rơi lên người có độ ấm.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Mưa tới rất nhanh, dừng cũng rất nhanh, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc không quá thời gian một nén hương. Cơn mưa máu đã ngừng lại, thế nhưng vầng trăng trên bầu trời đêm vẫn mang màu đỏ sậm như cũ, giống như một cái miệng đang hé mở, cười nhạo sinh linh vô tận của châu Vân Lai.

Dưới vầng trăng máu, không ai có thể trốn thoát.

Nhất thời, tất cả người dân ở châu Vân Lai đều nơm nớp lo sợ, chìm trong nỗi khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Tô Lâm An ở trong kết giới của Vũ Thương, nàng cũng bị dính phải vài giọt mưa máu.

Nàng vốn đang vẽ trận bàn. Giọt mưa đó rơi trên trận bàn của nàng, làm nó hỏng hoàn toàn. Nàng nhìn chấm đỏ như hoa mai trên tờ giấy trắng, nhíu chặt mày lại hỏi: “Đây hẳn là trò của thượng giới?”

“Chẳng lẽ là lời cảnh cáo của lão tổ Vạn Tượng Tông kia dành cho ta?”

Nàng không biết rất nhiều chuyện trên thượng giới, lúc này mới dò hỏi Khoa Đẩu Hỏa theo bản năng. Nguyên thần của Khoa Đẩu Hỏa đang dần khôi phục, nó nhớ được càng nhiều chuyện trong ký ức hơn, có lẽ nó sẽ biết được chút tình hình trong đó.

Kết quả sau khi nàng hỏi xong thì chẳng thấy Khoa Đẩu Hỏa phản ứng gì, cứ ở dưới ấn Công Đức không hề động đậy.

Chắc nó không nghe thấy lời mình nói. Tô Lâm An cũng bị dính mưa, đầu tóc đều ẩm ướt. Nàng còn chưa có động tác gì, một luồng hơi lửa đã dâng lên từ trong cơ thể, hong khô hơi ẩm trên cơ thể nàng ngay lập tức, khiến cả người nàng khô ráo ấm áp.

Nàng thấy Khoa Đẩu Hỏa không nói thì cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ ý thức sâu sắc được rằng, trong mắt tu sĩ thượng giới, tu sĩ hạ giới chính là giống sâu bọ. Nếu như người khác biết rằng bọn họ chỉ đang hấp thu khí bẩn, tu luyện cả một đời chẳng qua chỉ là để chuyển hóa khí bẩn thành linh khí cung cấp cho thượng giới, thì không biết trong lòng sẽ có suy nghĩ gì.

Ai mà không muốn làm chủ vận mệnh của chính mình.

Nhưng đâu ai có thể ngờ rằng, mình chỉ là một con cờ có cũng được mà không cũng chẳng sao trong tay người khác, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào?

Nàng đứng lên, vươn vai duỗi người thả lỏng cơ thể.

Dạo này cứ ngồi mãi ở đây vẽ trận pháp, Tô Lâm An không hề di chuyển lấy một chút nào. Nàng cảm thấy cơ thể của mình đã hơi cứng nhắc. Nếu như trong một chốc một lát vẫn chưa thể suy nghĩ ra được nét bút cuối cùng, vậy chẳng bằng đứng dậy lượn quanh một chút. Nàng định tới trấn Thanh Thủy, xem xét những người dân tin thờ củ cải đại tiên. Nàng trở về đã lâu như vậy rồi, nhưng vì không muốn trễ nải thời giờ nên chỉ dùng thần thức ngắm nhìn từ phía xa, chưa hề vào trấn.

Bởi muốn tới trấn Thanh Thủy, Tô Lâm An lại qua ngó Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên đã gầy xọp hẳn đi. Hắn vốn vừa cao vừa lực lưỡng, cả người đầy cơ bắp cuồn cuộn, nhưng khoảng thời gian này không hề ăn thịt sống, nhục thân đã khô quắt lại bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quần áo vốn mặc trên người đã rộng hẳn ra.

Giờ hắn đang ngủ. Cũng chẳng biết mơ thấy điều gì, vẻ mặt của Sở Tài Nguyên rất đau đớn, đôi mày nhíu chặt lại còn nghiến răng, nghiến đến mức phát ra tiếng kêu ken két.

Sơn Hà Long Linh vẫn luôn trông nom hắn.

Thấy hắn đau đớn như vậy, Sơn Hà Long Linh bao lấy người hắn, còn dùng lá hoa Đa Tình đang ôm trong lòng để vuốt nhẹ lên chân mày hắn. Lá hoa Đa Tình kia được nó nuôi mập mạp mũm mĩm, giống như hai cánh tay nhỏ. Có lẽ là sự đụng chạm dịu dàng ấy khiến Sở Tài Nguyên thấy thoải mái, chẳng bao lâu sau, chân mày hắn thả lỏng ra, cũng không nghiến răng nữa, dần dần bình tĩnh lại.

Tô Lâm An bèn khen Sơn Hà Long Linh vài câu. Nó đã chăm sóc Sở Tài Nguyên rất tốt.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn không nói gì, vừa nghe thấy Tô Lâm An khen Sơn Hà Long Linh thì không nhịn nổi mà ngoi lên: “Hóa ra là một con rồng mẹ!”

Sau đó nó bị Tô Lâm An bắt lấy, “Vầng trăng máu kia rốt cuộc là sao hả?” Hiện giờ ánh trăng trên bầu trời vẫn có màu đỏ sậm.

“Dù sao thì cũng không ổn lắm.” Khoa Đẩu Hỏa nói, “Ta chỉ là một ngọn lửa thôi, không hiểu mấy về chuyện của nhân tu đâu.”

“Tóm lại, cảm thấy không ổn là đúng rồi.”

Nó không biết cũng đành chịu, Tô Lâm An bèn tới trấn Thanh Thủy. Vì có Vũ Thương che chở, tuy rằng vẫn có mưa máu đổ xuống nhưng không nhiều. Lúc này đã là đêm khuya, rất nhiều người đều đang ở trong nhà, dù có bị rơi vài giọt mưa vào người thì cũng không tỉnh lại. Khi nàng vào trấn, trấn Thanh Thủy vắng ngắt, không có mấy người tỉnh lại.

Nàng ẩn giấu cơ thể đi, bước trên con đường đá xanh quen thuộc trong trấn Thanh Thủy. Dọc đường đi, có rất nhiều ký ức dâng lên trong lòng.

Nơi đây, nàng từng dùng cơ thể củ cải đại tiên đánh người.

Ở đó, nàng đã giúp một bà lão nhấc rổ rau.

Chỗ này... Mục Cẩm Vân giúp ông lão đẩy xe dưới sự uy hiếp của nàng.

Còn ở giữa trung tâm, chính là miếu thờ mà người dân trấn Thanh Thủy xây nên.

Hương khói trong miếu củ cải đại tiên rất vượng, buổi tối cũng có người gác đêm.

Tô Lâm An nhớ người đó, ông ta vốn mở tiệm trà ở trước cổng trấn, không ngờ lại trở thành người gác đêm trong miếu củ cải.

Cũng đúng, từ sau khi có Vũ Thương che chở nơi đây, người ngoài không vào được, tiệm trà kia của ông ta sao có thể có khách, chỉ đành đóng cửa. Nàng nhận thấy, người gác đêm này cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ. Chắc chắn là do linh khí nồng đậm nên bọn họ cũng có thể tu luyện.

Người gác đêm không hề nghỉ ngơi. Ông ta để ý thấy mưa máu và trăng máu, trong lòng cảm thấy hơi hoảng sợ nên bèn thắp một nén hương, quỳ trước tượng củ cải, lầm bầm nói: “Củ cải đại tiên, dường như bên ngoài sắp có biến đổi lớn, vầng trăng máu kia trông thật xấu xí, tuyệt đối đừng lan tới trấn Thanh Thủy của chúng ta.”

Ông ta quỳ ở đó lẩm bẩm, “Từ sau khi có ngài bảo vệ chúng ta, trấn Thanh Thủy của chúng ta cách biệt với bên ngoài, trở thành chốn bồng lai tiên cảnh. Trước kia thực lực của mọi người đều kém cỏi, nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày. Còn giờ, tu vi của chúng ta ngày một cao lên, thực lực cũng ngày một mạnh hơn. Gia chủ Sở gia đã nói, nơi đây của chúng ta có linh khí nồng đậm, tuyệt không thể để người ngoài biết được. Cho nên mọi người đều canh giữ vùng thế ngoại đào viên này mà sống. Chỉ mong rằng trăng máu gì đó sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta. Có củ cải đại tiên phù hộ, trấn Thanh Thủy vẫn sẽ bình an...”

Người trong trấn Thanh Thủy không hề ngốc. Sau khi nhận ra địa bàn nhà mình càng ngày càng dồi dào linh khí, những người có tu vi cao hiểu biết rộng bèn hạ lệnh, khóa chặt trấn Thanh Thủy lại. Vì nơi đây vốn đã rất hẻo lánh, rất ít khi có người ngoài vào, người trong trấn cũng ít khi liên lạc với bên ngoài, bởi vậy không hề có ai phản đối quyết định này.

Từ đó về sau, mọi người đều yên tâm tu luyện, cũng không cần đi cướp tài nguyên tu luyện với người khác.

Xung quanh ngập tràn linh khí, còn cần phải cướp đoạt sao?

Vả lại có củ cải đại tiên ở đây, ai dám cướp, chắc chắn sẽ bị đánh thành đầu heo!

Khi ông ta quỳ bái cầu nguyện, Tô Lâm An cảm nhận được một chút niệm lực tràn vào thần thức của nàng. Sau khi được niệm lực tẩm bổ, thần thức vốn đang vô cùng mệt nhọc của nàng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Theo cách nói của Khoa Đẩu Hỏa, những người này đều là tín đồ của nàng, tín ngưỡng của họ có thể cung cấp niệm lực cho nàng.

Thời gian này, tuy rằng niệm lực không nhiều nhưng cũng tích lại từng chút một. Tô Lâm An bỗng nghĩ ra: “Ta dùng thần thức không thể vẽ thành được, vậy nếu ta dùng niệm lực, có phải sẽ có xác suất thành công cao hơn không!”

Nàng đang định về thử xem sao, lại nghe thấy một giọng nói vọng xuống từ trời cao.

“Lâm An, trời đổ mưa máu, nàng có sợ không?”

Người gác đêm đang quỳ dưới đất run lên. Ông ta cắm hương vào lư hương, bái tiếp ba lạy rồi mới nói: “Nàng ta có sợ hay không thì ta chịu, nhưng lão đây thì đúng là sợ thật rồi. Nói lời tình tứ thì thôi, còn chẳng thèm xem giờ giấc nữa!”

“Đã khuya đến thế này rồi, còn để cho người khác ngủ hay không?”

Trước kia phần lớn người dân trấn Thanh Thủy đều là người phàm. Dù đã bắt đầu tu hành, nhưng cũng có rất nhiều người già vẫn giữ thói quen đi ngủ vào buổi tối, vì vậy những người trẻ tuổi cũng sẽ rất hiểu chuyện mà giữ yên lặng trong đêm. Bởi lẽ đó, buổi đêm ở trấn Thanh Thủy vô cùng yên tĩnh. Kết quả giờ lời truyền âm thiên hạ vừa vang lên, Tô Lâm An đã tức khắc nghe thấy tiếng động lớn ở ngoài. Không biết là chó nhà ai đã bắt đầu sủa ăng ẳng.

“Nửa đêm nửa hôm, có để cho người khác ngủ hay không vậy!”

“Thần tiên trên trời đều rảnh rỗi như vậy hả?”



“Chẳng tốt bằng củ cải đại tiên của chúng ta!”

Người trong trấn Thanh Thủy không hiểu biết gì nhiều, coi Mục Cẩm Vân, kẻ đang thi triển truyền âm thiên hạ là thần tiên. Sau đó họ so sánh với củ cải đại tiên nhà mình, chợt cảm thấy củ cải đại tiên tốt hơn. Có không ít người lặng lẽ cảm ơn một hồi trong lòng, đến mức Tô Lâm An còn nhận được thêm mấy tia niệm lực nữa.

Tô Lâm An: “...”

Ta cảm ơn ngươi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status