Ấn Công Đức

Chương 281 : Chương 281TO GAN



“Đây là Tuyết Mị của vực băng Bắc Cực, nghe nói được ngưng tụ thành từ tinh mị trong tuyết và oán khí của những tu sĩ chết ở nơi đây.” Mục Cẩm Vân truyền âm qua.

“Trừ khi vực băng Bắc Cực sụp đổ hoàn toàn, nếu không thì sẽ không thể giết hết Tuyết Mị.” Cho dù tu sĩ có mạnh đến mấy, thì khi đối mặt với đám Tuyết Mị giết mãi không hết này cũng không thể cố chấp đối đầu.

Tất nhiên là sát chiêu mạnh mẽ có thể giết được Tuyết Mị, nhưng nơi đây là vực băng Bắc Cực, là thế giới của băng tuyết, động tĩnh hơi lớn chút là sẽ gây ra tuyết lở. Thật ra tu sĩ có tu vi cao cường cũng chẳng sợ tuyết lở, quan trọng là nơi đây còn nằm trong diện giới không ổn định, một khi gây ra động tĩnh lớn thì sẽ khiến diện giới sụp đổ. Tới lúc ấy, tu vi có mạnh đến mấy cũng phải bỏ mạng tại đây.

Có rất nhiều cường giả không phải chết do bị sinh linh ở đây giết, mà là bởi diện giới sụp đổ và gió bão trong khe nứt không gian, bị gió bão xé xác đến xương cốt cũng chẳng còn.

Có lẽ vì rất ít người đến khu vực trung tâm này, giờ bỗng nhiên có hai tu sĩ kiêu căng xuất hiện nên đám Tuyết Mị xung quanh đã bị thu hút tới, trong đó không ít cường giả trong đám Tuyết Mị. Chỉ có điều do e ngại hơi thở của hai người, bọn chúng chỉ vây quanh, không hề tiến thêm bước nữa.

Giống như, chúng đang đợi họ ra tay trước vậy.

Tô Lâm An định dùng lửa đốt để mở ra một con đường, động tĩnh như vậy cũng không tính là quá lớn. Đám Tuyết Mị này cũng là vật đại bổ đối với Khoa Đẩu Hỏa, nó rất thích ăn.

Khoa Đẩu Hỏa: “Thích ăn thì thích ăn thật, nhưng mà hơi bị nhiều đó.” Giờ nó đã khôi phục được khá ổn, nhưng vì chủ nhân Tô Lâm An và sức mạnh quy tắc, thực lực mà nó có thể phát huy được chỉ là Độ Kiếp hậu kỳ. Mà giờ số lượng Tuyết Mị phía trước quá lớn, hơn nữa còn có thuộc tính băng hàn khắc chế lửa. Nó sợ lỡ đâu không phải là nó sẽ đốt sạch Tuyết Mị, mà là Tuyết Mị sẽ dập tắt ngọn lửa của nó.

“Chúng ta...” Tô Lâm An biết Mục Cẩm Vân cũng có Hàn Băng Diễm, nếu như họ liên thủ với nhau, có lẽ đốt thì sẽ mở ra được một con đường. Nhưng vừa mở miệng, Tô Lâm An đã cảm nhận được Mục Cẩm Vân sáp tới, đồng thời ôm nàng vào lòng.

“Yên nào.” Giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng. Ngay sau đó, hắn lấy ra một chiếc áo choàng màu trắng, bao kín lấy người Tô Lâm An rồi ôm chặt nàng trong lòng. Cũng chẳng biết hắn lấy nó ra từ lúc nào.

Chiếc áo choàng ấy bao bọc lấy nàng, bởi vậy giữa nàng và Mục Cẩm Vân cũng cách một lớp áo. Chỉ có điều, nàng vẫn cảm nhận được chút lạnh lẽo trên người Mục Cẩm Vân, cũng chẳng rõ sao mà hắn có thể chịu được.

Quanh năm suốt tháng, cơ thể thành băng.

Tô Lâm An cũng không giãy giụa mạnh. Nàng chỉ quay đầu lại nhìn Mục Cẩm Vân, nhíu mày dò hỏi hành động này của hắn là có ý gì.

Mục Cẩm Vân giơ tay ra dấu im lặng. Khí lạnh dâng lên quanh người hắn, xung quanh cũng trở thành một vùng sương mịt mù.

Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm mạnh.

Có điều được chiếc áo choàng trắng ấy bao bọc, Tô Lâm An không hề thấy lạnh. Nàng nhận ra mình và Mục Cẩm Vân kề sát nhau, bốn phía đã nổi lên một tầng sương lạnh. Hơi thở của hai người đều được thu lại, sương lạnh bao phủ lấy họ. Nhìn từ ngoài vào, dáng vẻ của hai người họ đã chẳng khác Tuyết Mị là bao.

Lẽ nào Mục Cẩm Vân muốn dùng cách này để qua mắt bọn chúng.

Tô Lâm An vốn không hề giãy giụa, giờ lại càng thả lỏng, yên lặng đứng tại chỗ đợi xem có tác dụng gì hay không. Nếu như có thể đi thẳng qua mà không kinh động tới Tuyết Mị, tất nhiên là tốt nhất.

Thời gian bỗng trở nên dài dằng dặc. Cơ thể của hắn vốn luôn lạnh lẽo, giờ lại có thêm một luồng ấm áp, dường như khí nóng được thở ra từ mũi đã chui cả vào cổ áo nàng.

Khoa Đẩu Hỏa lại kích động gào lên ở trong thần thức của Tô Lâm An: “Thủ đoạn của tên nhóc khốn nạn này cao thật!”

“Hai người các ngươi dựa sát vào nhau đến vậy, trong cơ thể hắn còn có cổ Phệ Tâm, lỡ hắn không khống chế được thì phải làm sao?” Nói đến đây, Khoa Đẩu Hỏa còn chẳng biết vô tình hay cố ý liếc về phía thân dưới của Mục Cẩm Vân, muốn nhìn xem liệu Mục Cẩm Vân có phản ứng bình thường nên có hay không. Nhưng mà...

Hình như hắn không có?

Tô Lâm An như có điều suy tư.

Người phụ nữ mình thích ở trong lòng, rõ ràng hơi thở đã hơi hỗn loạn, cơ thể lại không hề có sự kích động theo bản năng nguyên thủy nhất. Tình hình này, lại khiến nàng có đôi phần cân nhắc.

Từ ngày bé, Mục Cẩm Vân đã có bệnh thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng. Nói đến thì, nàng cũng hơi tò mò việc liệu hắn có để bụng về cơ thể này của nàng không.

Hắn không kháng cự những động chạm đơn giản, nhưng nếu tiếp xúc sâu hơn thì sao?

Cho nên trên thực tế, có thể chính hắn cũng không nhận ra, tuy rằng tâm kiếp của hắn là nàng, hắn thích nàng, muốn làm nàng vui, trái tim đập thình thịch loạn nhịp sau lưng nàng, nhưng lại chưa chắc đã vừa lòng với nhục thân này. Thậm chí hắn còn hơi chê bai ruồng bỏ nó. Điều này dẫn đến việc hắn không hề có phản ứng!

Nếu không thì chỉ còn lại một nguyên nhân, hắn không “lên” nổi...

Dù có là lý do nào, thì hiện giờ hắn cũng không hề có sức uy hiếp quá lớn đối với nàng. Bởi vậy Tô Lâm An còn điều chỉnh dáng đứng một chút, không thẳng tắp nữa mà đổi thành một tư thế dễ chịu hơn rồi dựa ra đằng sau, rõ ràng là cực kỳ tự nhiên.

Lúc trước hắn chủ động dựa vào nàng, mà giờ, nàng lại khẽ dựa vào hắn, hơn nửa sức nặng của cơ thể tựa lên người Mục Cẩm Vân. Độ ấm của cơ thể nàng cách lớp áo choàng kia vẫn có thể truyền vào lòng hắn.

Mục Cẩm Vân không nén được ý cười, đôi mắt đã hơi cong lên.

“Trông hắn rất vui đó, nhưng mà!” Khoa Đẩu Hỏa nhấn mạnh, “Hắn vẫn chẳng có phản ứng gì, ta đã nhìn kỹ mấy lần rồi.”

Giờ Tô Lâm An mới đáp lại nó với giọng điệu lười biếng: “Nhảy dựng lên làm gì. Thật ra hắn vốn không thích nhục thân hiện giờ của ta.”

Tâm ma của hắn, vẫn luôn là Tô Lâm An ngồi trên bệ cửa sổ khoác ánh trăng mỉm cười với hắn.

Chỉ là một lúc sau, Mục Cẩm Vân nhíu mày lại, hỏi: “Rốt cuộc nàng đang nhìn gì vậy?”

Thần thức thỉnh thoảng lại “tia” xuống thân dưới của hắn. Tuy rằng Khoa Đẩu Hỏa tự cho là mình đã làm rất kín đáo, nhưng giờ thần thức của Mục Cẩm Vân mạnh mẽ, nhìn đi nhìn lại nhiều lần thì hắn vẫn sẽ phát hiện.

Nhưng hắn không thể phân biệt được Khoa Đẩu Hỏa và Tô Lâm An, dù sao thì Khoa Đẩu Hỏa cũng ẩn bên trong nguyên thần của Tô Lâm An. Cho nên, hắn bèn cho rằng Tô Lâm An nhìn trộm hắn nhiều lần. Cảm giác này hơi quái dị, khiến hắn cảm thấy...

Nửa thân dưới cũng lành lạnh.

Tô Lâm An: “...”

Nhìn xem có phải ngươi không “lên” nổi hay không! Tuy rằng nghĩ như vậy trong lòng, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không dám nói ra khỏi miệng.

“Nhìn xem lúc nào ngươi mới để lộ đuôi cáo ra.” Nàng đáp với chút trêu chọc.

Hơi nghiêng mặt qua, Tô Lâm An nói tiếp: “Dạo gần đây ngươi làm cũng không tồi.”

“Nhưng ta biết rõ sau khi thích ngươi thì sẽ bị ngươi trừ khử, ngươi cảm thấy ta còn có thể động lòng hay không?”

Nàng co khuỷu tay, chọc nhẹ lên trái tim của Mục Cẩm Vân, “Có thứ đồ nhỏ này ở đây, người ta sợ lắm đó.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ọe...”

Tô Lâm An ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân một cách sâu xa, đôi mắt lấp lánh ánh nước. Nàng mỉm cười không nói, cứ thế in dấu gương mặt Mục Cẩm Vân trong đôi con ngươi sóng sánh nước thu.

Tô Lâm An nói đến đó là ngừng. Nàng cười khẽ một tiếng rồi lại quay đầu nhìn đám Tuyết Mị kia, “Ngươi nói xem bao giờ chúng mới đi?”

Mục Cẩm Vân mím môi, không lên tiếng.

Nàng nói vô cùng hời hợt, chẳng qua là muốn hắn tự diệt trừ cổ Phệ Tâm. Nàng đúng thật là...

Không sợ chết.

Lá gan càng lúc càng lớn.

Vẻ âm u hiện lên trong mắt Mục Cẩm Vân, mà vào lúc này, cổ Phệ Tâm trong người hắn lại không hề cáu giận. Nó vẫn đỏ hồng, dán ở đó tựa như muốn lại gần lưng nàng hơn.

Thật ra, hình như hắn cũng chẳng giận. Ít nhất thì nàng không hề lạnh lùng như một khúc gỗ nữa, đã đáp lại hắn một chút.

...

Lúc này, cuối cùng thì đám Tuyết Mị trong làn sương dày đặc đã xôn xao, dường như chúng đang thắc mắc hai người vừa rồi rõ ràng vẫn còn ở đây mà sao lại bỗng biến mất tăm mất tích.

Tuyết Mị vốn là sinh linh được ngưng tụ từ oán khí và tinh mị, thực thể như sương như khói, gần như không hề có cơ thể thật sự, mà thần trí cũng không hề cao. Lúc này không tìm thấy người, chúng đều cảm thấy quái lạ. Từng con Tuyết Mị bổ nhào tới, xuyên qua cơ thể hai người nhưng vẫn không nhận thấy bất cứ điều khác thường nào.

Mỗi khi một con Tuyết Mị bổ nhào qua, Tô Lâm An lại có một cảm giác lành lạnh, đến ngay cả thần thức cũng bị ảnh hưởng đôi chút, thi thoảng cảm nhận được vài hình ảnh rải rác. Đây là tàn niệm oán khí của những tu sĩ cấp cao bị chết ở vực băng Bắc Cực. Nếu như nguyên thần hơi yếu, bị đánh vào từng đợt thế này thì chắc chắn sẽ bị tổn thương.

Mục Cẩm Vân lại ôm chặt nàng thêm một chút.

Cảm giác lành lạnh ấy cũng tiêu tan theo đó, tựa như bị hơi thở lạnh lẽo quanh người hắn hòa tan.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi Tuyết Mị phát hiện quả thật không tìm thấy người thì từng con một rời đi. Mà Tô Lâm An nhận thấy, phần lớn những con Tuyết Mị cấp cao trong đám này đều biến mất chẳng thấy bóng dáng ở phía trước, cách đây khoảng trăm trượng. Xem ra, ở nơi đó có một kẽ nứt.

Có vẻ sau kẽ nứt đó chính là nơi Tuyết Mị sinh sống.

Đợi sau khi tất cả Tuyết Mị biến mất, Mục Cẩm Vân bèn ôm ngang người Tô Lâm An lên, “Ta đưa nàng qua đó xem.”

Chiếc áo choàng kia của Mục Cẩm Vân còn có mũ trùm. Hắn đội mũ lên cho Tô Lâm An, thấy nàng chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Gương mặt này không hề giống với nàng trước đây, Tô Lâm An ngày đó đẹp đến mức phô trương chói mắt. Mà giờ cơ thể này đã thu lại rất nhiều ánh sáng, dung mạo thanh tú ôn hòa hơn một chút.

Khi nào nàng mới có được cơ thể ban đầu của mình đây?

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn: “Có phải cần tích đủ công đức mới được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status