Ấn Công Đức

Chương 280 : Chương 280LÀM NÀNG VUI VẺ



Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân cùng cưỡi trên một thanh phi kiếm.

Hắn đứng sau lưng nàng.

Đã lên phi kiếm của hắn, Tô Lâm An cũng chẳng còn lo nghĩ quá nhiều nữa. Nàng chỉ mong rằng có thể tìm được lá Ngưng Băng phù hợp sớm hơn chút, sau đó hiểu rõ hoàn toàn về trận pháp, luyện chế ra con thuyền hư không có thể rời khỏi châu Vân Lai.

Nàng nhìn về phía trước, thần thái khá nhẹ nhàng, nhưng Khoa Đẩu Hỏa trong biển ý thức của nàng lại láo nháo không ngừng.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi không sợ hắn bỗng động tay, làm thế này thế nọ với ngươi sao?”

Tô Lâm An còn chưa đáp lại, nó đã nói tiếp: “Có điều, dù sao đây cũng chẳng phải cơ thể thật sự của ngươi, hay ngươi chủ động chút, thế nọ thế kia với hắn đi?”

“Trước kia chẳng phải ngươi là nữ ma đầu sao? Lẽ nào chưa từng học công pháp thải dương bổ âm gì đó sao?” Khoa Đẩu Hỏa lẩm bẩm, “Tới lúc thế này thế nọ thì khống chế hắn, hút khô tu vi của hắn...”

Nó léo nhéo đến mức Tô Lâm An cảm thấy nhức đầu, bèn mắng một câu trong thần thức: “Câm miệng!”

Nàng không hiểu cổ Phệ Tâm phán định thế nào mới là có được, nhưng nghĩ qua cũng biết, nếu như nàng ngủ cùng Mục Cẩm Vân thật thì cổ trùng trong cơ thể hắn sẽ cảm thấy dễ chịu. Nó đạt được nguyện ước, thì khi đó há chẳng phải là lúc chết của nàng hay sao. Cứ cho là nàng muốn nịnh nọt hắn, cho hắn chút ngọt ngào, thì cũng không thể chọn cách thức như vậy.

Đang lúc suy tư, Tô Lâm An bỗng cảm nhận được quanh người mình xuất hiện một lực ép khổng lồ, là phi kiếm chọc thủng ra kẽ hở không gian, đã sắp tới vực băng Bắc Cực.

Vực băng Bắc Cực vốn là một vùng giao giới hỗn loạn, Mục Cẩm Vân phá vỡ hư không càng khiến không gian vốn đã không ổn định này càng xao động hơn. Sức mạnh khổng lồ bỗng xuất hiện kia khiến thân phi kiếm rung động dữ dội. Nàng nhất thời không để ý liền lui về sau một bước, lưng vừa khéo chạm vào lồng ngực Mục Cẩm Vân, nơi đó lạnh lẽo như một bức tường băng.

“Sắp tới nơi rồi.” Giọng nói của Mục Cẩm Vân rất thờ ơ, thậm chí hắn còn duỗi tay ra, đẩy nhẹ Tô Lâm An về phía trước một chút.

Tô Lâm An: “...”

Nàng vốn còn nghĩ liệu hắn có nhân thời cơ mà động tay với nàng chút không, giờ trông điệu bộ này thì không giống lắm.

Khó khăn lắm nàng mới đụng vào lồng ngực hắn, hắn lại đẩy nàng ra?

Ngay sau đó, phi kiếm xuyên hoàn toàn qua kẽ hở không gian. Thân kiếm trở nên ổn định, cảnh vật trước mắt cũng rộng rãi sáng sủa.

Trong vực băng Bắc Cực, đâu đâu cũng trắng xóa. Nhìn từ trên cao xuống, vùng đất lóe lên ánh bạc đó cực kỳ chói mắt, khiến người ta hơi khó mà mở mắt ra.

“Chúng ta đi xuống thôi.” Mục Cẩm Vân nói, “Nơi này cực kỳ bất ổn, nếu như bay thẳng vào thì e rằng sẽ gây ra sụp đổ. Chỉ có thể đi vào thôi.”

“Ừ.” Tô Lâm An cũng biết, trước giờ những tu sĩ ngồi linh thuyền tới vùng đất mạo hiểm này đều dừng thuyền ở ngoài rồi đi bộ vào. Bọn họ đã bay đến giữa, nếu tiếp tục vào sâu hơn thì sẽ gặp nguy hiểm.

Tốc độ của phi kiếm giảm xuống, dần đáp xuống đất.

Trong khoảng thời gian này, cả hai đều không hề nói chuyện.

Vùng tuyết mênh mông này vô cùng tĩnh mịch, dùng thần thức quét qua không thấy có vật sống nào, chỉ bên trong ngọn núi tuyết mới có chút ít động tĩnh. Khi Tô Lâm An đang muốn nhìn kỹ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch thình thịch.

Âm thanh đó vọng tới từ phía sau lưng nàng.

Chẳng ngờ đó lại là tiếng tim đập của Mục Cẩm Vân. Nàng vừa xoay đầu nhìn thì phát hiện Mục Cẩm Vân đang dùng một tay ôm lấy trái tim, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên. Đặc biệt là ngay sau khi nàng xoay người lại, hắn lập tức ngoảnh mặt đi, để lộ ra một bên vành tai đã đỏ rực.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn im lặng giờ mới kêu lên: “Ngươi vừa chạm lưng vào hắn một chút, hắn đã mặt đỏ tai hồng rồi!”

“Không ngờ đại ma đầu này còn ngượng ngùng như vậy!”

“Vậy ngươi hôn hắn một cái, chẳng phải hắn sẽ trở thành một con tôm luộc hay sao!”

Tô Lâm An nghiêng người nhìn hắn, “Cổ Phệ Tâm phát tác sao?”

Mục Cẩm Vân mím môi không đáp. Nàng đứng ở phía trước hắn, con cổ trùng kia hận không thể chui ra khỏi người hắn, đi vào cơ thể nàng. Nó vẫn luôn mê hoặc hắn, muốn hắn duỗi hai tay ra, ôm lấy nàng vào lòng, muốn khảm sâu nàng vào cơ thể mình, ăn nàng vào bụng.

Nhưng hắn không muốn.

Nàng vẫn chưa yêu hắn.

Hắn muốn biết, tình yêu đến từ hai phía có mùi vị thế nào. Cho nên, hắn phải đợi. Nếu như cưỡng ép vào lúc này, sẽ chỉ càng đẩy nàng ra xa hơn.

Hắn đang chống lại con cổ trùng kia, mà người con gái ở trước mặt, chính là độc dược hủy diệt ý chí của hắn. Hắn không dám tiếp tục nhìn nàng, lại càng không dám để nàng quá gần mình. Bởi vậy, hắn đẩy nàng ra.

Thế nhưng hiện giờ, nàng bỗng nhiên xoay người nhìn hắn, khiến nhịp tim của hắn ngưng lại trong nháy mắt. Chốc lát sau, nó lại đập mạnh thình thịch không ngừng. Con cổ trùng kia đã gồ lên một chỗ ở tim, hắn chỉ có thể lấy tay ấn chặt lại, đồng thời xoay mặt đi chỗ khác.

Tô Lâm An nhận ra sự khác thường của Mục Cẩm Vân.

Nàng ngẫm nghĩ, rồi đưa tay ra phủ lên bàn tay đang ôm lấy ngực của Mục Cẩm Vân. Động tác này khiến cả người Mục Cẩm Vân cứng đờ. Hắn xoay chiếc cổ cứng ngắc kia lại, nhíu mày nhìn nàng, trong mắt còn có đôi phần âm u.

Rõ ràng trong lòng mừng vui tột độ, nhưng sắc mặt lại âm trầm không gì sánh được.

Tô Lâm An mặc kệ hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí tim của hắn.

Bàn tay nàng rất ấm, còn tay của hắn đúng là lạnh lẽo vô cùng, giống như một khối băng. Nàng không dám chạm trực tiếp vào để trấn an cổ Phệ Tâm, lúc này đang cách bàn tay của Mục Cẩm Vân. Nàng cười híp mắt nói: “Nhóc con, muốn ăn ta hả?”

So sánh ra, e rằng con cổ trùng kia còn muốn có được nàng hơn Mục Cẩm Vân. Cổ trùng này tựa như góa phụ đen, thích ai thì sẽ muốn hủy diệt người đó, biến người đó thành của mình, đúng là chẳng đáng yêu chút nào.

Con cổ trùng đang sốt ruột uốn qua uốn lại nhô lên trên bỗng dừng lại.

Tay của Tô Lâm An dịch ra một chút, ấn nhẹ vào bên cạnh chỗ Mục Cẩm Vân đang ôm lấy.

Con cổ trùng kia bèn chui qua, khiến Mục Cẩm Vân đau đến mức phải rên lên một tiếng. Nhưng con cổ trùng ấy vừa chui qua, đầu ngón tay của Tô Lâm An lại nhấc lên, một lần nữa đặt lên tay Mục Cẩm Vân.

“Ngoan ngoãn một chút.” Tô Lâm An nhìn kỹ vị trí của con cổ trùng đó, lạnh lùng nói.

Chỉ là ngay giây sau, nàng bỗng cúi người sáp lại gần, khẽ thổi một luồng khí nóng lên tim Mục Cẩm Vân, “Đợi đến khi làm ta vui vẻ, ta sẽ làm như ngươi mong muốn, thế nào?”

Cổ Phệ Tâm vốn màu hồng phấn bỗng đỏ ửng ngay lập tức. Nó có rất nhiều xúc tu giấu dưới người, lúc này đã phơi bày hết cả ra, khiến cho trái tim của Mục Cẩm Vân vừa ngứa vừa tê.

Lúc này cổ Phệ Tâm an phận hơn chút, trái tim hắn không đau nữa, nhưng cảm giác ngứa ngáy kia hơi khó chịu, khiến hắn muốn thò tay vào áo gãi mấy cái.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Lâm An tràn ngập vẻ thăm dò.

Không ngờ lời nói của nàng lại có thể ảnh hưởng đến cổ Phệ Tâm. Mà giờ, hắn bị ảnh hưởng bởi cổ Phệ Tâm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, “Làm nàng vui làm nàng vui làm nàng vui...”

Làm sao mới khiến nàng vui đây?

Mục Cẩm Vân đang muốn mở lời, thì thấy Tô Lâm An lại xoay người đi về phía trước. Nàng mặc chiếc váy dài màu xanh lam, vô cùng nổi bật giữa vùng tuyết trắng. Còn hắn, cả người lại mặc đồ trắng muốt như hòa tan vào trời tuyết.

Mục Cẩm Vân ngẫm nghĩ, im lặng thay một bộ quần áo màu xanh tím rồi mới bước theo nàng.



Khoa Đẩu Hỏa: “Chẳng phải vực băng Bắc Cực rất nguy hiểm sao? Hai người các ngươi lộ liễu như vậy là muốn thu hút mấy thứ đó tới hả?”

Tô Lâm An: “Ở đây thần thức bị hạn chế, ngươi không nhận ra sao. Nếu không thu hút ra thứ gì thì có khả năng đến ngay cả lá Ngưng Băng, chúng ta cũng không tìm thấy.” Tuy rằng nàng chưa tới vực băng Bắc Cực bao giờ, nhưng cũng biết vài quy tắc ở nơi đây. Bởi nơi đây là vùng địa giới hỗn loạn, ở đâu cũng có thế giới nhỏ do lá Ngưng Băng tạo thành, giống như vô vàn tấm gương cùng vây lại với nhau, rất dễ mê hoặc tầm nhìn, khiến họ không rõ rốt cuộc mình đang đứng ở đâu.

Nhưng sinh linh trong núi tuyết này quen thuộc hơn rất nhiều. Nếu có thể dụ được vài con tới chỉ đường, vậy là tốt nhất.

Trong vùng tuyết mênh mông, có hai bóng dáng tỏa sáng đến chói mắt, hai vệt xanh lam một đậm một nhạt một trước một sau, tựa như hai cây thanh tùng giữa trời tuyết, sừng sững trong gió, thẳng tắp không đổ.

Chẳng bao lâu sau, trên trời cao lại xuất hiện hoa tuyết.

Mà vào khoảnh khắc tuyết rơi xuống, xung quanh nổi sương mù dày đặc, cảnh vật trước mắt đã nảy sinh biến hóa, một vài chiếc bóng mơ hồ đã hiện ra giữa làn sương dày. Tốc độ của chúng cực nhanh, lao thẳng tới gần Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân, lại không hề chủ động tấn công họ, chỉ bao vây họ lại, đồng thời không ngừng thu hẹp vòng vây.

Thực lực của những bóng mờ này vô cùng mạnh, thậm chí nàng còn cảm nhận được vài hơi thở của Độ Kiếp kỳ.

Tô Lâm An: “...”

Nàng đúng là muốn thu hút vài sinh linh ở vực băng Bắc Cực tới đây, nhưng giờ, có phải mấy thứ đó tới quá đông rồi chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status