Ấn Công Đức

Chương 288 : Chương 288TA ĐỒNG Ý



Mắt Mục Cẩm Vân không đỏ rực như trước nữa, dường như ảnh hưởng từ dòng máu Thiên Ma đã tạm thời được áp chế.

Lúc này, thứ gây ảnh hưởng sâu sắc đến hắn không phải là khí huyết Thiên Ma, mà là cổ Phệ Tâm!

Ảo cảnh do huyết khí Thiên Ma tạo nên quá đỗi chân thực, chênh lệch cảnh giới quá lớn, khiến hắn khó mà phá vỡ.

Hơn nữa, sự thỏa mãn trong mộng cảnh còn khiến cổ Phệ Tâm có được cơ hội lên cấp, tình cảm khắc cốt ghi tâm ấy chính là chất dinh dưỡng của cổ Phệ Tâm. Hiện giờ, nó đã sắp trưởng thành rồi.

Ý thức của Tô Lâm An hơi mơ hồ, vừa rồi khôi phục lại được chút nhờ sự giúp đỡ của ấn Công Đức, nhìn thấy mình và Mục Cẩm Vân đã thay đổi vị trí. Giờ nàng bị Mục Cẩm Vân đè ở dưới, cái yếm trên người đã bị kéo xuống tận eo, hoàn toàn không thể che đi cảnh xuân.

Tô Lâm An thất thanh mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp!”

Mục Cẩm Vân tức thì cúi người đè xuống, chặn lấy môi nàng.

“Ưm!” Tô Lâm An đỏ mắt, cắn mạnh lên đầu lưỡi vừa đưa vào miệng mình của Mục Cẩm Vân, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tanh. Mục Cẩm Vân lại không hề có phản ứng. Tay hắn bắt đầu kéo chiếc váy vốn đã thành mấy mảnh vải của nàng. Cũng vào đúng lúc này, Khoa Đẩu Hỏa nói: “Xem tình hình trước mắt, chỉ có thể dựa vào niệm lực!”

Khoa Đẩu Hỏa đã từng nói, tu sĩ thượng giới bồi dưỡng tín đồ, vào những lúc then chốt có thể mượn sức mạnh của tín đồ. Tuy rằng Tô Lâm An chỉ có một trấn Thanh Thủy, nhưng giờ tình thế nguy hiểm, nếu như tu sĩ trấn Thanh Thủy nguyện lòng giúp đỡ thì nàng mới có cơ hội sống sót.

Cổ Phệ Tâm đã sắp trưởng thành. Sau khi chiếm đoạt được nàng, chắc chắn Mục Cẩm Vân sẽ tự tay giết nàng. Khoa Đẩu Hỏa cũng sẽ bị khí huyết Thiên Ma nuốt trọn hoàn toàn. Tô Lâm An căn bản không dám cược xem nếu như nàng chết trong cơ thể này, ấn Công Đức có cho nàng cơ thể mới hay không.

Nhưng hiện giờ trừ tín đồ ở trấn Thanh Thủy, nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác.

“Đưa thần niệm vào Vũ Thương!”

“Nói theo ta!” Khoa Đẩu Hỏa thúc giục! Dưới ảnh hưởng của khí huyết Thiên Ma hung tàn, giờ Khoa Đẩu Hỏa cũng khó mà chịu nổi. Nó cảm thấy sức mạnh ngọn lửa của mình đã sắp bị khí huyết Thiên Ma hút khô rồi.

“Tu sĩ trấn Thanh Thủy, ta chính là củ cải đại tiên, hôm nay gặp phải khốn cảnh sắp phải bỏ mạng. Nếu như các vị có lòng giúp đỡ, xin hãy đặt tay phải lên trái tim, lấy thiên đạo làm chứng, cùng chiến đấu với ta!”

“Bọn họ sẽ thế nào?” Tô Lâm An hỏi.

“Căn cơ của trấn Thanh Thủy quá nông, niệm lực cung cấp được hơi yếu, e rằng cùng lắm cũng chỉ có thể hiến ra được mười lăm năm thọ nguyên.” Khoa Đẩu Hỏa đáp.

Mắt Tô Lâm An ẩm ướt, thế nhưng hiện giờ, nàng hoàn toàn không thể cử động, chỉ đành trơ mắt nhìn từng động tác của Mục Cẩm Vân. Hắn muốn chiếm đoạt nàng hoàn toàn.

Nàng chỉ có thể khẽ lặp lại lời của Khoa Đẩu Hỏa một lần. Có điều Tô Lâm An cũng chẳng giấu giếm việc phải hiến thọ nguyên. Nàng sửa câu đó thành nếu các vị nguyện lòng bỏ ra mười năm thọ nguyên để cứu giúp. Mà nàng vừa nói xong, Khoa Đẩu Hỏa bèn dùng ánh mắt hận sắt không thể thành thép mà nhìn nàng. Giờ đã là lúc nào rồi, nàng nói những lời như vậy, chẳng phải là đám người phàm vốn chưa từng trải qua việc hiến tế sẽ do dự sao. Giờ nàng đâu còn thời giờ mà trì hoãn nữa.

Nàng cũng chẳng nghĩ xem, sau khi có nàng che chở, thọ nguyên của người dân trấn Thanh Thủy đâu chỉ thêm được mười năm. Dù là người bình thường vừa đặt chân vào cảnh giới tu luyện, thọ nguyên cũng có thể tăng thêm được mấy chục đến hơn trăm năm! Còn nếu như Tô Lâm An chết, sẽ không ai cứu giúp được châu Vân Lai, trấn Thanh Thủy chắc chắn cũng sẽ cùng bị tiêu diệt với châu Vân Lai!

Đại ma đầu thối tha đã sớm bị ấn Công Đức làm chệch đường rồi.

Thời gian còn lại không nhiều, Mục Cẩm Vân mất đi lý trí đã cởi váy nàng ra rồi. Khoa Đẩu Hỏa không muốn chết, lúc này gấp đến mức đầu bốc khói. Nó chỉ mong rằng, sức mạnh mà Tô Lâm An mượn được sẽ nhiều hơn một chút.

***

Trên bầu trời trấn Thanh Thủy, một giọng nói vang vọng từ giữa không trung. Còn trong miếu củ cải giữa trấn, tất cả hương đồng loạt gãy rời.

Điều này chứng tỏ, quả thật là củ cải đại tiên đang gặp nạn!

Ông chủ tiệm trà canh miếu hoảng hốt lo sợ đi dựng lư hương bị đổ lên, nhưng có làm thế nào cũng không thể dựng lại được.

Ông ta lo tới mức trào lệ, bỗng nảy ra một ý. Ông chủ tiệm trà vội vã xông ra ngoài cửa, đặt tay lên trái tim rồi gào lên với trời cao, “Ta đồng ý!”

Mà vào lúc này, ông ta mới phát hiện, rất nhiều tu sĩ ở bên đường đều đã dừng chuyện đang làm dở lại. Người trung niên điêu khắc đồ trang trí củ cải ở trước cửa, bà lão đang cầm làn đi mua rau, tu sĩ tuần tra của Sở gia, vân vân...

Mọi người đều giống ông ta, cùng làm một động tác.

Một cậu thiếu niên mười mấy tuổi còn ngẩng đầu, cất cao giọng hô lên với trời cao: “Ta vẫn còn trẻ, hai mươi năm thọ nguyên có cần không!”

Ông chủ tiệm trà nhận ra thân phận của người nọ, “Đây là tiểu công tử trẻ nhất Sở gia hiện giờ.”

Ông chủ tiệm trà nhìn vậy thì nước mắt lưng tròng, lại gào lên, “Ta đồng ý! Đừng nói là mười năm, hai mươi năm cũng được.” Ông ta vốn chỉ là một người phàm, sau khi tu luyện có thêm hơn một trăm năm thọ nguyên. Nếu như không có củ cải đại tiên, chỉ e ông ta đã chết từ lâu rồi. Manh chiếu rách vừa cuộn lại, thì chẳng còn sót lại thứ gì.

Vào giờ phút này, cả trấn Thanh Thủy đều vang lên cùng một âm thanh.

“Ta đồng ý, cùng chiến đấu với người.”

Trên núi Kỳ Liên, Sở Tài Nguyên cũng nghe thấy giọng nói này.

Trên người hắn vẫn luôn đeo một món đồ trang sức hình củ cải nho nhỏ.

Hắn tung món trang sức củ cải trong tay, cười lạnh một tiếng. “Khi ta cầu cứu ngươi, ngươi không tới cứu ta.”

Giờ ngươi chạy tới cầu cứu ta?

Hắn trực tiếp ném món trang sức củ cải đi, khiến nó va “cộp” một tiếng vào góc tường. Có điều sau khi ném xong, hắn lại nhíu chặt mày đặt tay lên trái tim, bĩu môi nói: “Cũng chỉ là mười năm thọ nguyên, lần này cho ngươi mượn.”

Tuy rằng nó không bảo vệ hắn, nhưng lại bảo vệ quê hương trấn Thanh Thủy của hắn. Khoảng thời gian này, thật ra hắn có nhìn trấn Thanh Thủy từ xa mấy lần. Hắn biết, giờ trấn Thanh Thủy rất tuyệt, rất ổn. Sở gia nhà hắn còn có vài thiếu niên ưu tú. Chúng không hề giống với hắn năm ấy cà lơ phất phơ không chịu đàng hoàng, mà tất cả đều là những thiếu niên xuất sắc không ngừng vươn lên.

Như vậy, là đủ rồi.



Trong nhà tổ Nam Ly gia, đám người La Phi Diệp, Lý Chiêu Chiêu, Nam Ly Nguyệt đều nghe thấy giọng nói này.

La Phi Diệp hiến tế không hề do dự, Lý Chiêu Chiêu vẫn luôn nghiêm túc thận trọng trông cực kỳ lạnh lùng cũng như vậy. Nam Ly Nguyệt vốn đang luyện đan, nàng dừng động tác lại, đặt tay lên trái tim.

Mấy năm nay, trong nhà vẫn luôn thờ phụng củ cải đại tiên.

Tiên linh khi ấy, thích củ cải đại tiên nhất.

Sau khi nghe thấy, Khang Khang lo đến phát khóc. Cậu bé hỏi: “Nương, con không có thọ nguyên làm sao đây?” Cậu bé vốn đã chết từ lâu, giờ chỉ còn là một bộ xương, đâu có thọ nguyên để hiến tế. Lúc này cậu bé lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, khiến cả bộ xương vang lên tiếng kêu răng rắc.

Nam Ly Nguyệt bèn nói: “Nương hiến hai mươi năm, giúp con cùng hiến, được không?”

Khang Khang hơi lo lắng, “Vậy nếu hiến hai mươi năm, nương có khó chịu không?”

Nam Ly Nguyệt lắc đầu: “Không đâu.”

Thật ra nàng vẫn còn rất trẻ, nhưng tu vi đã đạt đến Nguyên Anh trung hậu kỳ. Cơ thể nàng vốn chịu nhiều thương tổn không thể tiếp tục tu luyện, nhưng mấy năm nay, nàng đã khám phá ra được một vài bí mật của nhà tổ. Nàng nhận ra dưới sự ảnh hưởng của thế giới nhỏ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ trong nhà tổ này, cơ thể của nàng đã dần khôi phục lại, sau này vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện.

Điều đó cũng có nghĩa, thọ nguyên của nàng vẫn dài.

Nàng nghĩ, hóa ra củ cải đại tiên thật sự tồn tại, cho nên, chắc chắn là mấy năm kia nó cũng đã từng giúp đỡ bọn họ. Bởi vậy, bọn họ nên báo đáp lại.

Suy nghĩ lương thiện sẽ cảm hóa người khác. Sự cứu rỗi của tiên linh đối với nàng, khiến nàng sẵn lòng tiếp tục truyền thừa thiện ý. Càng huống hồ, người cầu cứu lại là củ cải đại tiên mà tiên linh cũng vô cùng yêu thích.

Thậm chí nàng còn nghĩ, liệu có phải vì muốn cứu lấy cả châu Vân Lai, củ cải đại tiên đã đối đầu với Huyết Nguyệt gì đó nên mới gặp phải kiếp nạn.

Bởi vậy Nam Ly Nguyệt thì thầm: “Ta đồng ý.”

Nguyện cùng người vượt qua ải khó, nguyện cùng người yên ổn mừng vui.

Nguyện Vân Lai có thể qua được kiếp này, nguyện thiên hạ yên bình không loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status