Ấn Công Đức

Chương 292 : Chương 292THANH TÂM CHÚ



Thả nó làm gì?

Tô Lâm An tích đức. Nếu như đối phương thật sự cảm kích, nàng mới có được nhiều ánh sáng Công Đức một chút. Con rắn Băng này đã được bỏ qua một lần, kết quả nó còn quay lại muốn giết người đoạt bảo. Lần này nếu như họ thả nó đi, chỉ e rằng nó cũng chẳng thèm cảm kích, trái lại trong lòng còn ôm đầy oán hận.

Nàng đâu phải kiểu người tốt bụng một cách ngu muội chứ!

Tô Lâm An còn chưa đáp lời, Khoa Đẩu Hỏa đã bổ nhào tới. Giờ những thứ này đều là đồ ăn đại bổ đối với nó, sao có thể nỡ thả đi!

Kết quả Khoa Đẩu Hỏa còn chưa kịp nhào đến người rắn Băng, Mục Cẩm Vân đã hiểu được lựa chọn của Tô Lâm An. Khóe môi hắn nhếch khẽ, lại nở một nụ cười. Sau đó vô số đường kiếm khí bùng phát từ trên người hắn ra ngoài trong chớp mắt, không chỉ hoàn toàn phá bỏ lớp băng, mà còn chém rắn Băng ở trên người hắn nát vụn như bông tuyết.

Nhưng sau khi nó bị phanh thây xong lại chẳng để lại chút máu nào. Từng mảnh vụn nhỏ xíu rơi xuống ào ào giống như một cơn mưa tuyết, sau khi rơi xuống đất lại biến mất chỉ trong chớp mắt.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Hết rồi?

Mình còn chưa đốt đến nơi nữa!

Ngọn lửa sững ra giữa không trung, dừng lại một lúc rồi mới ỉu xìu chui lại vào cơ thể Tô Lâm An, đồng thời chửi thầm: “Con mẹ nó.”

Mục Cẩm Vân đứng dậy, chậm rãi rút thanh kiếm ở tim ra, sau đó dùng Thanh Phong Quyết làm sạch thanh kiếm với dáng vẻ như chưa hề có chuyện gì. Hắn còn lấy một cái khăn ra lau kiếm một lát. Thanh kiếm này chính là thanh kiếm gãy bằng đồng xanh mà Tô Lâm An từng ở hồi đầu, nó đã được hắn dùng nguyên liệu cao cấp luyện chế qua. Hắn vẫn luôn rất yêu thích nó.

Sau khi thoát khỏi trạng thái đóng băng, thứ hắn xử lý đầu tiên không phải là vết thương trên người, mà chính là thanh kiếm trong tay.

Đợi đến khi đặt lại kiếm vào trong pháp bảo trữ vật xong, hắn nhìn về phía Tô Lâm An cách đó không xa rồi nói: “Không thể làm bẩn tay nàng.”

Một câu nói không đầu không đuôi, Tô Lâm An lại hiểu ý hắn ngay lập tức.

Hắn giành lấy việc giết chết rắn Băng trước, là vì không muốn để nàng dính phải luật nhân quả.

Hắn biết nàng đang tích đức.

“Ngươi không sao chứ?” Tô Lâm An nhìn thấy sắc mặt Mục Cẩm Vân tái nhợt, vẫn hơi quan tâm.

Có lẽ là bởi thể chất lạnh lẽo nên cả người hắn trắng đến mức hơi không tự nhiên, làn da gần như trong suốt. Rõ ràng là hắn đã bước ra khỏi tượng băng, lại khiến người ta có cảm giác như hắn vẫn là một người băng. Mặt hắn trắng nhợt, đến ngay cả bờ môi cũng hề hồng hào chút nào, nhìn qua giống như một bức tranh thủy mặc, tuy rằng thanh cao xuất trần, nhưng lại mất đi chút sắc thái tươi tắn.

Chẳng ngờ nàng vừa hỏi xong, Mục Cẩm Vân lại mỉm cười, đôi mắt cũng bỗng nhiên phát sáng.

Hắn bước nhanh về phía Tô Lâm An, nhưng mới đi được mấy bước thì dường như động đến miệng vết thương, người hơi khom xuống, dùng tay ôm lấy vị trí trái tim.

Đúng là cơ thể rất đau, nhưng không phải là chẳng thể chịu nổi. Dù sao thì những giày vò đau đớn này đã đi theo hắn từ nhỏ, hắn đã sớm quen tự chịu đựng một mình, tự liếm miệng vết thương.

Chỉ là...

Hắn nhớ tới cuộc sống ở trong ảo cảnh.

Trong ảo cảnh, dù hắn chỉ bị đứt ngón tay, Tô Lâm An cũng sẽ lo lắng không thôi. Hắn hơi nhung nhớ cuộc sống trong mộng cảnh, lúc này lại bất giác tỏ ra yếu ớt trong thực tại.

Nhưng dáng vẻ yếu ớt đau đớn này của hắn cũng chẳng khiến đối phương chú ý tới. Khi Mục Cẩm Vân cúi đầu xuống, ánh sao trong đôi mắt cũng biến mất theo đó.

Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, mím môi đáp: “Không sao.”

Cuối cùng lại cảm thấy khó chịu trong lòng, có cảm giác tủi thân vô cớ, bởi vậy hắn lặng lẽ bổ sung một câu: “Quen rồi.”

Tô Lâm An thấy sắc mặt của hắn rất tệ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nguyên thần của ngươi đã chịu ảnh hưởng từ khí huyết Thiên Ma và cổ Phệ Tâm, giờ chắc chắn là thần thức rất khó chịu. Ta có ít đan dược dưỡng thần, nếu ngươi không chê...”

Nàng còn chưa dứt lời, đối phương đã đáp ngay: “Không chê.”

Tô Lâm An bèn lấy đan Dưỡng Thần ra. Nguyên thần của nàng khôi phục được tốt như thế này là do có niệm lực, nàng không dùng đến đan dược nên giờ vẫn còn rất nhiều.

Tô Lâm An đưa luôn cho Mục Cẩm Vân một lọ, sau đó nghĩ ngợi rồi hỏi: “Trước đó ngươi có nói với ta, khi ngươi ở trong ảo cảnh, cuối cùng thê tử bị người ta giết chết rồi phanh thây?”

Tô Lâm An có được rất nhiều công đức từ chỗ Thiên Ma, khiến cho những mỏi mệt trên người nàng đã được quét sạch. Mà Thiên Ma này bị người ta phanh thây rồi phong ấn lại, bởi lẽ đó sau khi nàng nghe thấy lời Mục Cẩm Vân nói thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Lúc này Mục Cẩm Vân tỉnh lại, nàng bèn hỏi lại ngay.

Nào ngờ nàng vừa nói xong, Mục Cẩm Vân đứng sững ngay tại chỗ, quanh người lập tức cuồn cuộn sát khí.

Tô Lâm An không biết rốt cuộc hắn đã trải qua điều gì trong ảo cảnh, đã ở trong đó bao lâu. Nàng ở trong đó từ thời thiếu nữ cho đến khi Ma giáo bị diệt, cũng là một khoảng thời gian rất dài, bởi vậy có thể thời gian mà Mục Cẩm Vân ở trong đó còn dài hơn. Dù sao thì hắn còn có cả con. Điều đó cũng có nghĩa, thật ra hắn chưa hề bước khỏi mộng cảnh. Cho dù khí huyết Thiên Ma đã biến mất, mối thù hận khắc sâu trong xương cốt hắn vẫn khó có thể bị xóa đi.

Cho nên nàng vừa nhắc tới, sát ý của hắn bỗng nhiên bộc phát. Thấy con ngươi hắn dần đỏ ngầu, Tô Lâm An nghiến răng, nắm lấy tay hắn rồi nói với giọng dịu dàng: “Ta ở đây.”

Dù sao thì thê tử trong mộng cảnh cũng là nàng, giờ chẳng phải nàng đang lành lặn nguyên vẹn đứng ngay trước mắt hắn sao.

Tay hắn thật sự rất lạnh, không hề có chút ấm áp nào. Tô Lâm An chỉ cảm thấy sau cái chạm này, dường như có một cơn lạnh lẽo truyền qua chỗ tiếp xúc trong lòng bàn tay đến khắp toàn thân, khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Còn Mục Cẩm Vân thì cúi đầu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn đôi tay hai người giao nhau. Một lúc lâu sau hắn mới cong môi, gật đầu nói: “Ừ.”

“Thiên Ma kia cũng bị phanh thây đấy.”

Tô Lâm An nói: “Ta ngờ rằng mộng cảnh của ngươi có liên quan với bản thân Thiên Ma.”

“Chẳng lẽ vị Thiên Ma kia là con gái?”

Nàng thấy Mục Cẩm Vân chẳng có phản ứng gì về chuyện này, việc của Thiên Ma không thu hút nổi sự chú ý của hắn, nàng bèn nói: “Đã tìm thấy hai chiếc lá Ngưng Băng. Ta đã trồng cỏ Trúc Luân, đợi một lát nữa là có thể biết được sự khác biệt giữa hai thế giới trong và ngoài.”

Tô Lâm An vừa nói vừa đi về phía hoa Ngưng Băng. Nàng vốn là định yên lặng rút tay ra, nào ngờ hắn vẫn nắm lấy rất chặt. Nàng hỏi: “Giờ cổ Phệ Tâm của ngươi sao rồi?”

Vừa dứt lời, bước chân của Mục Cẩm Vân tức thì dừng lại một chút.

Hắn chậm rãi buông tay ra, đáp: “Vẫn ổn.”

“Nàng đi xem lá Ngưng Băng đi, ta điều hòa hơi thở một lát.” Nói xong, hắn ngồi khoanh chân, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cổ Phệ Tâm...

Nếu không có cổ Phệ Tâm, có thể khi còn nhỏ hắn đã không chịu đựng nổi, đã chết ngay trong những trận thí luyện điên cuồng ấy rồi.

Là cổ Phệ Tâm khiến hắn mạnh mẽ vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi.

Còn giờ, cổ Phệ Tâm càng chặt chẽ không thể tách rời với hắn.

Vì mộng cảnh quá đỗi chân thật, hắn đã cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trước giờ chưa từng có, cho nên không muốn giết thê chứng đạo. Nhưng cổ Phệ Tâm thì lại không như vậy.

Nếu như hắn cố chấp không giết, thì không chỉ cổ Phệ Tâm cắn trả lại, đến ngay cả đạo vô tình mà hắn vẫn luôn đi cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Nghĩ tới đây, nét mặt của Mục Cẩm Vân đã có chút ưu lo. Hắn cố đè những ý nghĩ phức tạp trong đầu xuống, bắt đầu vận chuyển linh khí điều hòa hơi thở.

Ở một bên khác, Tô Lâm An kiểm tra chiếc lá Ngưng Băng thứ nhất.

Một canh giờ ở bên ngoài, cỏ Trúc Luân đã mọc thêm một khoanh trúc màu đỏ. Còn nàng tiến vào trong lá thì thấy, cỏ Trúc Luân ở trong đó đã có ba vòng trúc màu đỏ, điều đó cũng có nghĩa một canh giờ ở ngoài bằng ba canh giờ ở trong lá. Tuy rằng quả thực có cách biệt về thời gian, nhưng sự cách biệt này vẫn là quá ít đối với người có thời gian eo hẹp như nàng hiện giờ...

Vừa nghĩ như vậy, Tô Lâm An có hơi lo lắng. Số lượng lá Ngưng Băng quá ít. Trong cái hố do Thiên Ma để lại, nàng cũng chỉ tìm thấy hai chiếc. Nếu như chiếc còn lại cũng chỉ được như vậy...

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, nhất thời cảm thấy trong lòng hơi lạnh lẽo.

Trăng máu bao phủ lấy cả châu Vân Lai, nhưng vực băng Bắc Cực nằm ở kẽ nứt giao nhau giữa các giới, cho nên tuy rằng nơi đây cũng có trăng máu hiện ra, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có khoảng trời trong xanh như bình thường. Lúc này đang là trời xanh mây trắng như thường, trong xanh vời vợi, nhưng bầu trời như vậy, những người khác đều không nhìn thấy.

Lá Ngưng Băng sau vẫn chưa được một canh giờ, Tô Lâm An không vội qua đó. Nàng nhìn cỏ Trúc Luân một thoáng, sau đó lại chú ý đến Mục Cẩm Vân ở cách đó không xa.

Hắn đang ngồi khoanh chân điều hòa hơi thở. Rõ ràng là dưỡng thần, nhưng Tô Lâm An nhận ra hiện giờ sắc mặt hắn còn tệ hơn trước, linh khí quanh người rối loạn. Đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma ư?

“Chẳng lẽ thằng nhóc ấy muốn buông bỏ con đường ban đầu của mình?”



“Hắn thật sự yêu ngươi?”

“Hắn thật sự nghiêm túc?”

Khoa Đẩu Hỏa khiếp sợ, hỏi liền ba câu trong biển ý thức của nàng.

“Yêu ta chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường sao?” Cho tới lúc này, Tô Lâm An vẫn không quên tự luyến một chút.

Chỉ có điều ngay sau đó nàng nhíu chặt mày lại, “Ta cảm thấy, từ sau khi hắn ra khỏi điện Thông Linh thì cách đối xử với ta không giống như trước nữa.”

Trước kia nàng cho rằng hắn vội vàng muốn cắt đứt tâm ma để đột phá phi thăng, nhưng kể từ khi biết được có đủ thực lực là có thể phi thăng, trong mắt tu sĩ thượng giới, tu sĩ hạ giới chẳng qua chỉ là thứ sâu kiến để tinh lọc linh khí, thì nàng cảm thấy phi thăng chẳng phải là chuyện gì quan trọng nữa.

Chỉ cần luyện chế ra được linh thuyền hư không, nàng sẽ có thể đưa rất nhiều người cùng phi thăng!

Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì ở điện Thông Linh, tại sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy.

Nàng vẫn luôn biết hắn yêu mình. Năm xưa khi thanh kiếm bị phá hỏng, nguyên thần của nàng tan thành từng đốm sáng trước mặt hắn, nàng đã nhìn thấy sự kinh ngạc và nỗi đau đớn trong mắt Mục Cẩm Vân. Khi ấy nàng đã biết, những hành động của mình trước mặt hắn, giống như một hòn đá nhỏ mà nàng đã ném ra trong lúc không để ý, quả thực đã tạo nên gợn sóng trong lòng hắn.

Nhưng Tô Lâm An cũng hiểu rằng với một kẻ chẳng nhận người thân như hắn, người hắn yêu chẳng qua chỉ là thứ cần thiết cho việc phá vỡ tình kiếp, thỏa mãn cổ Phệ Tâm, là kết cục mà hắn tự buông trôi. Cho nên, một chút tình yêu sinh ra từ cổ Phệ Tâm, sao lại bỗng nhiên thành ra như vậy?

Nếu như vẫn là diễn kịch, Tô Lâm An chỉ có thể nói, hắn quá lợi hại, đến ngay cả lão quái vậy như nàng, cũng không thể phân rõ thật giả rồi.

Hiện giờ, nàng gần như đã tin tưởng hắn.

Hắn không muốn làm nàng bị thương.

Nếu tẩu hỏa nhập ma thì sao?

Tô Lâm An vốn muốn lấy linh thuyền của Diệp Linh Vận ra để nghiền ngẫm một hồi, mà giờ, nàng nghĩ một lúc, vẫn chậm rãi tiến lại gần Mục Cẩm Vân.

Thôi vậy, những điều mà nàng có thể làm cũng chẳng nhiều, cứ niệm một đoạn Thanh Tâm ở ngay bên cạnh hắn, mong rằng hắn có thể thả lỏng đôi phần, tỉnh dậy từ trong ma chướng.

“Không phải là ngươi mềm lòng rồi chứ?” Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa lộ ra dáng vẻ hơi bỉ ổi, uốn qua uốn lại giữa không trung, cuộn thành một cái bánh quai chèo.

Tô Lâm An cáu kỉnh lườm nó một cái, “Huyết Nguyệt đã gần tới. Có hắn ở đây, cơ hội sống sót của Vân Lai sẽ lớn hơn.”

Nàng không nghĩ nhiều nữa, bấm pháp ấn gọi gió mát tới, để nó nhẹ nhàng vờn quanh thân Mục Cẩm Vân.

Tiếp đó, Tô Lâm An ngồi xuống, bắt đầu niệm Thanh Tâm Chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status