Ấn Công Đức

Chương 304 : Chương 304ĐƯỜNG SỐNG



Linh ẩm mà nàng đã uống được một nửa lại bị Mục Cẩm Vân cầm lên uống. Không phải hắn thích sạch sẽ hay sao, sao lại uống nước mà người ta đang uống dở chứ.

Sớm biết vậy thì nàng đã nhổ nước miếng vào đó rồi.

Uống thì uống đi, hắn còn cắn ống hút trúc. Thói xấu gì đây!

Khi Tô Lâm An ra ngoài còn thoa son, trên ống hút có vết son mà nàng để lại, giờ bị hắn ngậm trong miệng như vậy thì nàng quả thực hơi ngại ngùng. Nàng dời tầm mắt, lấy bầu rượu và thịt nướng ra đặt lên bàn rồi nói: “Đám Trữ Tần tặng đó, ngươi có muốn thử không?”

Tu sĩ đã sớm không cần ăn uống, có điều thường thì những món ăn mà thực tu làm ra vẫn rất được yêu thích. Món thịt nướng này chẳng những có hương vị rất tuyệt mà còn có thể bổ sung linh khí, ăn càng ngon hơn, Tô Lâm An rất thích.

Nàng vươn tay xé một cái đùi, ngồi khoanh chân trên ghế, ăn uống ngon lành.

Nàng ăn rất ngon miệng, lúc này cũng không để tâm đến hình tượng nữa, dáng ngồi cực kỳ bất nhã, khóe môi còn đang dính dầu mỡ. Hắn nhìn thấy vậy thì nhíu chặt mày, lấy một chiếc khăn vuông luôn mang theo bên mình ra, vươn tay lau khóe môi cho nàng.

Chiếc khăn bị dính dầu mỡ nhìn bẩn không chịu nổi. Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ nổi giận, sẽ hủy cả chiếc khăn này đi, nhưng giờ hắn lại chẳng cảm nhận được điều gì, cứ ngồi bên cạnh liên tục lau miệng cho nàng.

“Ngươi cũng ăn đi.” Tô Lâm An nói, miệng lúng búng đầy thức ăn.

Hắn nhíu mày dùng kiếm khí cắt lấy một miếng thịt nhỏ, vận hành linh khí thi triển thuật cầm nã, lấy đồ cách không, túm miếng thịt đó lên giữa không trung. Nhưng miếng thịt đã sắp đến bên miệng, môi hắn lại không thể mở ra nổi.

Hắn ghét vị thịt.

Bởi cảm giác ghê tởm khi còn nhỏ vẫn luôn cắm rễ trong lòng chẳng thể xua tan được. Nó vẫn náu mình trong cơ thể hắn tựa như dòi bọ trong xương, khiến hắn cực kỳ ghét bỏ các loại máu tươi, ô uế, máu thịt... Hắn không thích những thứ dơ bẩn dù chỉ mảy may. Chỉ có một vùng trắng tinh, mới có thể khiến tâm hồn hắn yên tĩnh đôi chút.

Miếng thịt đó đã gần đến bên miệng, hắn lại không thể mở miệng ra.

Nhưng lúc này, Tô Lâm An quay đầu liếc hắn rồi bảo, “Không muốn ăn thì đừng cố ép.”

Nàng thật sự không muốn khuyên hắn ăn.

Dù sao thì cơ thể này của nàng từng có cổ Phệ Tâm, nàng cũng đã từng thấy căn phòng tràn ngập máu tươi đó, tất nhiên có thể tưởng tượng ra được, những đứa trẻ trong ấy đã trải qua điều gì.

Biết sớm thì nàng đã mang chút linh quả tới rồi.

Nhưng vào lúc này, Mục Cẩm Vân bỗng mở miệng, nuốt trọn miếng thịt cực nhỏ đó vào. Hắn nhai thật chậm, lông mày vẫn luôn nhíu chặt cũng dần giãn ra. Cuối cùng, hắn còn bình luận một câu, “Không tệ.”

Cảm giác buồn nôn và kinh tởm trong ký ức kia, đều được vị tươi mềm ở trên đầu lưỡi này thay thế.

Chỉ là trước nay hắn chưa từng thử, nhưng một khi thử rồi, Mục Cẩm Vân biết, những ác mộng ngày còn bé cuối cùng cũng đã qua.

Giờ hắn đã đủ lớn mạnh, sẽ không bị ngã vào vũng bùn nhơ, trải qua cảm giác tuyệt vọng đó nữa.

“Uống ngụm rượu chứ?” Nàng lại chỉ bầu rượu trên bàn.

Đó là một bầu rượu màu hồng, hẳn là ủ rượu hoa đào ở trong. Tô Lâm An lấy ly từ pháp bảo trữ vật ra, tự rót cho mình và Mục Cẩm Vân mỗi người một ly.

Nàng vừa cầm thịt bằng tay, lúc này lại chạm vào bầu rượu và ly nên ly rượu nàng đưa cho Mục Cẩm Vân cũng dính đầy dầu. Mục Cẩm Vân vốn đã cầm khăn định lau một chút, nhưng khi hắn nhìn thấy Tô Lâm An nhấc ly rượu lên uống cạn trong một hơi, hắn lại lặng im bỏ khăn xuống. Hắn nhấc ly rượu kia lên, học theo bộ dáng của nàng mà uống rượu.

Từ trước đến nay hắn chưa từng chạm vào rượu.

Không ngờ, rượu lại cay đến vậy.

Mục Cẩm Vân thầm nghĩ, thứ này thì có gì ngon chứ, chẳng bằng uống thêm vài bình linh ẩm.

Nhưng Tô Lâm An lại rót thêm hai ly nữa. Nàng uống tiếp, còn hắn tuy không thích nhưng vẫn bầu bạn ở bên.

Hắn nhìn ra được, Tô Lâm An vẫn hơi căng thẳng. Khi bầu rượu kia đã cạn, thịt trên bàn cũng bị nàng tiêu diệt hơn nửa. Hắn chỉ ăn vài miếng thịt cùng nàng, trái lại đã uống không ít rượu, giờ mặt hơi ửng hồng.

Thật ra rượu này khá ngon. Nó khiến cả cơ thể vẫn luôn lạnh băng của hắn cũng hơi ấm lên, thậm chí hắn còn không chủ động dùng linh khí để ép rượu ra, cứ yên tĩnh ngồi như vậy. Hắn nhìn nàng rót rượu, sau khi không rót ra được chút rượu nào thì còn đưa tay vỗ vỗ đáy bình, kết quả nàng không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đập nát bầu rượu.

Vì trong lòng vẫn hơi căng thẳng, Tô Lâm An cũng không xua hơi rượu đi. Tuy rằng nàng cảm thấy mình cũng hơi say, nhưng nàng rất tự tin, cảm thấy chỉ là một bầu rượu hoa đào mà thôi, không ảnh hưởng gì mấy với nàng.

Vả lại, Trữ Tần cũng đã nói rượu này không say được.

Nàng chỉ hơi vui vẻ. Lúc này hơi rượu ngập tràn, giống như cả căn phòng đều có hương hoa đào, kéo theo cả Mục Cẩm Vân từ trước đến nay vẫn luôn lạnh băng cũng đã có thêm chút hơi người. Có điều nàng quên mất, Trữ Tần nói không say, là vì đa số tu sĩ uống rượu đều sẽ ép hơi rượu ra khỏi người, nếu như không ép ra ngoài, có say hay không thì thật sự rất khó nói.

Dù sao thì, có rất nhiều tu sĩ đã ích cốc, chưa bao giờ dính rượu.

Tô Lâm An đứng dậy, bước đến trước mặt Mục Cẩm Vân, lấy ngón tay chỉ vào mũi hắn rồi nói: “Thật ra ấy, ngươi rất đẹp trai.”

“So với kẻ kia...” Đầu ngón tay của nàng trượt xuống theo sống mũi, đến bờ môi hắn, “So với Kiếm Tiên Khương Chỉ Khanh của ngàn năm trước...”

Nghe thấy cái tên Khương Chỉ Khanh, Mục Cẩm Vân tức thì nhíu mày lại, vẻ mặt không vui, trong mắt cũng đột hiện lộ vẻ tàn bạo. Hắn cực kỳ ghét cái tên đó, lại càng ghét chuyện cái tên đó được phát ra từ miệng nàng.

Hơi rượu nồng nàn kia được hắn ép ra từ đầu ngón tay, khiến hắn tỉnh rượu ngay trong nháy mắt. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Lâm An đang sáp lại gần mình cùng đôi con ngươi như chứa đựng nước thu, hắn chỉ cảm thấy trái tim xao động bất an. Một luồng sức mạnh cuồng bạo như đang muốn sống dậy trong cơ thể hắn.

Nhưng ngay sau đó, nàng nghiêng người lại gần, đầu ngón tay trượt từ môi hắn thẳng xuống xương quai xanh. Nàng nói tiếp: “Cũng có phần hơn đấy.”

Tay của nàng nghịch ngợm mở vạt áo trước của hắn ra, hơi kéo rộng cổ áo của hắn. Vệt dầu trên tay nàng dính lên đó, mà lúc này hắn cũng không hề ghét bỏ.

“Ừ. Cảm ơn đã khen ngợi.” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, trong lòng lại có một niềm vui khó mà hình dung được.

“Nhưng cơ thể lạnh quá, sờ chẳng thích gì cả. Điểm này, ngươi không bằng hắn.” Khi nói lời này, tay Tô Lâm An đã dán vào da Mục Cẩm Vân, muốn trượt xuống dưới tiếp.

Mục Cẩm Vân: “...”

Dường như trái tim đang nhảy nhót của hắn đã yên tĩnh lại chỉ vì câu này.

Mục Cẩm Vân không thay đổi sắc mặt mà hỏi: “Nàng sờ vào hắn rồi à?”

Tô Lâm An đang muốn trả lời thì đã nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa gào lên trong biển ý thức: “Ngươi say rồi!”

“Ngươi vậy là đang thắp đèn trong nhà xí, tự chui đầu vào chỗ chết(*)!”

(*) Một kiểu chơi chữ bằng câu nói bỏ lửng. Thắp đèn trong nhà xí soi phân, trong đó “soi phân” đồng âm với “tự chui đầu vào chỗ chết” – zhǎosǐ.

Nó còn gào lên với Sơn Hà Long Linh: “Đồ ngu này, ta không giúp nổi, ngươi không giúp nàng tỉnh táo được một chút hay sao?”

Sơn Hà Long Linh bị nó mắng đến tủi thân. Dưới sự chỉ đạo của Khoa Đẩu Hỏa, Sơn Hà Long Linh dùng linh khí đụng vào thần thức của Tô Lâm An, giờ Tô Lâm An mới chớp mắt. Nàng nhìn thấy mình đang cúi người đứng trước mặt Mục Cẩm Vân, tay còn thò vào cổ áo hắn, đang chạm vào xương quai xanh...

Nàng say rồi sao?

Có một bầu rượu hoa đào mà đã say rồi sao?

Chẳng phải bảo rượu đó sẽ không say hay sao!

“Nàng sờ vào hắn rồi à?” Mục Cẩm Vân không thấy nàng trả lời, hỏi lại lần nữa. Tô Lâm An giờ mới phản ứng lại, nhanh chóng đáp: “Đâu có.”

Bị ánh mắt Mục Cẩm Vân nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, nàng chỉ có thể nói: “Chưa thò vào trong, có cách lớp quần áo.”

Nàng dừng một lát rồi nói tiếp: “Khương Chỉ Khanh là kẻ thù của ta, hủy diệt nhục thân của ta, phá nát nguyên thần của ta, thù này không đội trời chung...”

Lại chẳng ngờ, nàng còn chưa nói hết đã bị Mục Cẩm Vân dùng sức kéo mạnh vào lòng mình. Sau đó, hắn ấn gáy nàng xuống, hôn thật mạnh lên môi nàng.

Hắn chặn lấy bờ môi nàng, ngăn lại những lời mà nàng muốn nói tiếp.

Tô Lâm An: “...”

Nàng vừa ăn thịt uống rượu, trong miệng toàn là vị thịt, vậy mà hắn vẫn hôn nổi sao?

Có cần dùng Thanh Phong Quyết làm sạch chút không, tránh cho hắn lại nổi cáu? Giờ nàng không đánh lại hắn, ngày mai còn mong hắn ra sức nữa.

Giữa lúc nàng do dự, động tác hôn môi của hắn đã tiến thêm một bước, giống như có cơn gió lớn quét qua, không chút kiêng kỵ xâm chiếm khoang miệng nàng, khiến nhịp thở của nàng dường như đã ngừng lại.

Hay đó, còn bệnh sạch sẽ thì sao?

Giờ thì hay rồi, bệnh sạch sẽ cũng đã được chữa khỏi rồi.

Sức cuốn hút của nàng đúng là lớn thật.

Mục Cẩm Vân siết lấy nàng rất chặt.

Mu bàn tay hắn đã nổi đầy gân xanh, nhưng sức lực này, không hề đặt lên cơ thể Tô Lâm An.

Khi nghe thấy những lời kia, hắn không hề vui chút nào, trong lòng còn hoảng sợ vô cớ. Những hình ảnh rải rác tán loạn trước đây lại hiện lên trong đầu. Đầu hắn rất đau, chỉ có người trước mắt, mới có thể xua tan được nỗi đau ấy.

Một hồi lâu sau, hắn mới buông lỏng nàng ra. Hắn không nói chuyện, cũng không tiếp tục hành động, chỉ ôm lấy nàng không nhúc nhích.

Tô Lâm An cử động một chút thì hắn còn không vui, nhất định phải giữ người yên tĩnh mới thôi.

Tô Lâm An: “...”

“Thế này thì ngày mai chúng ta sẽ dùng dáng vẻ này để đón tiếp đám thợ săn đó sao?”

“Ừ, cứ ngồi như vậy đi, ngắm trăng.” Trăng tròn như một cánh cửa sổ. Đẩy mở cánh cửa sổ đó ra, sẽ là những nguy hiểm mà họ chưa hề biết được. Nhưng khi cửa sổ đóng chặt lại, thì là cả phòng tràn đầy ánh trăng.

Nếu như không phải lo nghĩ về ngày mai, thì đêm nay, cũng coi như là một đêm đẹp trời.

***

Thượng giới, thành Diệp.

Trương Tễ Nguyệt đã tới phủ thành chủ của Diệp Linh Vận. Trong phủ thành chủ có ảo ảnh của Kiến Mộc, từ nơi ấy, tu sĩ thượng giới mang theo Tiên Sứ Lệnh là có thể tới thẳng Vạn Tượng Tông ở hạ giới.

“Những người khác vẫn chưa tới sao?” Trương Tễ Nguyệt uống trà của phủ thành chủ, sau đó thì nhíu mày lại, ném ly trà đi, “Thứ trà này mà cũng dám mang ra để tiếp đãi ta sao?”

Gã cũng không làm khó hạ nhân của phủ thành chủ, hỏi thẳng: “Diệp Linh Vận đâu?”

“Diệp thành chủ đã rời thành Diệp. Thành chủ mới vẫn chưa tới nhận chức.” Hạ nhân nơm nớp lo sợ đáp lời.

Trương Tễ Nguyệt không hề tìm hiểu tin tức gì trước khi tới. Đối với gã mà nói, tới thành Diệp một chuyến, rồi xuống hạ giới một lần, đều là chuyện cực kỳ nhẹ nhàng, hắn căn bản không hề để tâm. Ở Huyết Nguyệt Giới gã cũng có địa vị bất phàm, sao có thể để mắt tới cái nơi nhỏ nhoi này.

Lúc này nghe được tin tức, gã bèn đuổi hạ nhân ra ngoài, nhìn Kiến Mộc với vẻ mặt không vui. Gã chỉ đợi đến giờ là sẽ xuống ngay, hoàn thành xong nhiệm vụ thì về báo cáo, không muốn ở lại thêm giây phút nào. Nơi thâm sơn cùng cốc này chẳng có gì thú vị.

“Ai chọc Trương công tử của chúng ta không vui vậy?” Người nói chuyện là một nữ tu. Ả ta mặc váy dài màu đỏ tía, chân giẫm trên hoa sen chậm rãi bước tới, dáng vẻ cực kỳ ưu nhã.

“La Y, ngươi tới rồi.”

La Y là thợ săn ở Huyết Nguyệt Giới. Tuy rằng là một nhân vật nhỏ không tên tuổi, có điều ả ta cực kỳ xinh đẹp, cũng coi như là điểm sáng duy nhất trong chuyến đi này.

Trương Tễ Nguyệt vẫy tay, sau đó vỗ lên đùi mình rồi nói: “Qua đây ngồi.”

La Y mỉm cười khe khẽ, cũng không từ chối. Sau khi qua đó, ả ta thuận thế ngả vào lòng Trương Tễ Nguyệt, “Đa tạ Trương công tử đã ban ngồi.”

Hai người bắt đầu thân mật với nhau, một lúc sau thi hai người còn lại mới cùng đến.

Khi Uông Quang Phong và Lục An tới đã thấy ngay Trương Tễ Nguyệt và La Y đang dính lại với nhau. Tuy rằng hai người nọ khinh thường trong lòng nhưng không thể hiện ra mặt, đều chủ động lên tiếng chào hỏi Trương Tễ Nguyệt.

Trương Tễ Nguyệt có chút danh tiếng ở Huyết Nguyệt Giới, cũng có chút quan hệ với giới chủ, bọn họ không chọc nổi. Nhiệm vụ lần này, cũng chủ yếu là nghe lời sai bảo của Trương Tễ Nguyệt.

“Được rồi, đã tới đông đủ, vậy cùng đợi thôi. Tu sĩ của mấy giới cùng tham gia cuộc săn đâu?”

“Bọn họ đều đang tới bằng linh thuyền, cũng sẽ tới đúng giờ.” Uông Quang Phong đáp.

Kẻ đi săn thật sự, thật ra cũng toàn là tu sĩ hạ giới. Cả đám tu sĩ thượng giới cùng cược, xem tu sĩ của giới diện nào giết được nhiều người nhất, có điểm cao nhất. Tới lúc đó, mấy tu sĩ thượng giới tham gia đặt cược sẽ căn cứ theo điểm số để phân phối lại tài nguyên hạ giới.

Còn trước giờ, mục tiêu của bốn người họ đều không phải là giết người.

Nhiệm vụ của họ là thú Phệ Căn.

Không ai cho rằng, tu sĩ của châu Vân Lai sẽ có người sống quá nửa năm.

Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ để cho Vân Lai một con đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status