Ấn Công Đức

Chương 303 : Chương 303UỐNG RƯỢU



Mưa đã ngừng.

Trăng tròn vành vạnh treo cao. Rõ ràng là ban đêm, nhưng lại được vầng trăng sáng đến mức chói mắt chiếu tỏ như ban ngày. Phần lớn tu sĩ của châu Vân Lai đều tập trung ở gần Kiến Mộc, ngay cả linh thú cũng không nằm ngoại lệ. Mọi người đều biết nơi đây là thành lũy kiên cố, biết rằng phải trốn trong đó để tìm kiếm sự che chở.

Nhưng cũng có số ít ngoại lệ, cảm thấy rằng trốn vào đó sẽ bị kẻ địch bắt hết một mẻ, nhất quyết không chịu qua đó.

Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Nếu ai thực sự không muốn qua đó thì bọn họ cũng sẽ không ép. Bởi vậy, một vài nơi trên châu Vân Lai vẫn có tu sĩ tồn tại. Xích Ngân Tiêu vốn khăng khăng không chịu qua đây, do Tiểu Thiền dỗ ngon dỗ ngọt hết lời nên nó mới tới. Có điều sau khi tới, Xích Ngân Tiêu bèn đi tìm hai huynh đệ Trữ Tần, cả ngày đi theo họ ăn nhờ ở đậu, cũng không nói muốn quay về nữa.

Mọi người đều cực kỳ căng thẳng, bầu không khí cũng trở nên xơ xác tiêu điều, giống như gió nổi trước khi giông bão ập đến. Ngàn năm trước, tu sĩ thượng giới dùng một chưởng đã có thể xóa sạch Thập Vạn Đại Sơn. Mà giờ, kẻ bọn họ phải đối mặt chính là tu sĩ thượng giới, cho nên tâm trạng sao có thể bình tĩnh được.

Vì vậy đêm trước bão táp, vài người tụ lại với nhau cùng uống rượu.

Tô Lâm An kiểm tra xong kết giới trận pháp xong thì cũng nghỉ ngơi. Nàng đi thăm mấy người Nam Ly Nguyệt trước, sau đó lại tới xem đám Trữ Tần. Trữ gia còn cừ hơn, không ngờ lại làm một bữa tiệc nướng ở đó. Một đám người vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, còn thu hút cả mấy đại sư Độ Kiếp kỳ qua, mọi người cùng tụ lại với nhau tận tình nhậu nhẹt.

Tô Lâm An cũng ở đó một lúc. Khi nàng đi, Trữ Tần còn nhét cho nàng một bầu rượu.

Tay nàng còn đang cầm nước hoa quả do Trữ Tần đặc chế. Tình bạn của họ năm xưa bắt đầu từ chính một bình nước lạnh. Nàng phất tay, “Rượu thì thôi.”

“Dù sao cũng có say đâu.” Trữ Tần nói.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nhặt thêm mấy xiên thịt nướng, bọc lại đưa cho nàng, “Đại sư tỷ, mang một chút cho cả vị kia đi. Chúng ta không dám mời hắn.”

Đúng là một người quá mức lạnh lùng, bọn họ còn chẳng dám lại gần. Nếu như gọi hắn qua đây thật thì những người ở đây đều không thể thoải mái nổi, chỉ có thể cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn. Nhưng Trữ Tần biết, bao nhiêu người ở đây có được một nơi che chở, trước khi nguy hiểm ập tới còn có một chút hy vọng chứ không phải là chỉ có thể chờ chết, đều là nhờ có hắn.

Tuy không thể nói là mọi người trong Vạn Tượng Tông đều đáng chết, nhưng tất cả những điều mà Vạn Tượng Tông làm lúc ấy quả đúng là khiến lòng người ta rét lạnh.

Lúc đầu thì ngăn họ cứu Lượng Kiếm Sơn, sau đó từ chối phái cứu viện đi cứu đại sư tỷ. Tính mạng của bao nhiêu người đều do đại sư tỷ cứu lấy, nàng cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều người. Nếu như trưởng lão tông môn đã không đồng ý cứu người, vậy thì bọn họ đi xin đồng môn trợ giúp. Nhưng kết quả là cũng chẳng có mấy người đồng ý, cuối cùng chỉ có hai huynh đệ họ, Trần Trúc Quân và Thu Mạt Lị, ngoài ra có cả con chim bự kia cùng tới biển Vô Cấm.

Chính Mục Cẩm Vân đã dùng thực lực cực kỳ mạnh mẽ của mình để đòi lại công bằng cho đại sư tỷ.

Cũng chính hắn đã tập trung bọn họ lại, ổn định thế cục, để mọi người cùng nhau chống lại Huyết Nguyệt Giới, cho họ không phải sống trong nỗi lo sợ nơm nớp mỗi ngày mỗi đêm nữa, còn có chút hy vọng với tương lai.

Khó mà tưởng tượng được, nếu như không có một người như vậy đứng ra thì trong một tháng này châu Vân Lai sẽ thành ra thế nào. E rằng người ngoài còn chưa tới, họ đã tự phát điên từ lâu. Đó là nỗi tuyệt vọng và buông thả trước cái chết.

Cho nên, trong lòng đám người Trữ Tần vẫn thấy cảm kích Mục Cẩm Vân.

“Đại sư tỷ, đưa những thứ này cho vị kia nhé.” Trữ Tần nói.

Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Giờ đến ngay cả Tiểu Thiền cũng bị Xích Ngân Tiêu lôi vào chơi cùng, chỉ có Mục Cảm Vân, cô độc lẻ loi ngồi trong chính điện của Vạn Tượng Tông, nhìn qua cũng cực kỳ đáng thương.

Khi đến đại điện, Tô Lâm An cầm bình linh ẩm đang uống dở trên tay, còn thịt nướng và bầu rượu thì được cất trong pháp bảo trữ vật. Nàng bước vào cửa điện, vừa khéo nhìn thấy bóng dáng Mục Cẩm Vân bỗng lảo đảo, ngã xuống bàn.

Sắc mặt của hắn rất tệ.

Tô Lâm An vội vàng bước qua, nhưng nàng vừa bước tới thì đã thấy hắn ung dung đứng dậy, còn nhíu mày nhanh chóng thay quần áo.

Tô Lâm An đặt linh ẩm đã uống lên bàn, hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Nàng dùng thần thức quét qua cơ thể của hắn, đặc biệt chú ý nhìn vào nơi có cổ Phệ Tâm lâu hơn. Kết quả là Mục Cẩm Vân bèn nâng tay che lấy trái tim, buồn bực nói một câu: “Đừng nhìn nữa.”

“Ta sợ nó sẽ cảm nhận được.”

“Sắp tỉnh rồi sao?” Tô Lâm An hỏi lại với giọng điệu lo lắng.

“Ừ, thân thể thì vẫn chưa thức tỉnh, nhưng thần thức đã bắt đầu không yên rồi.”

Thấy Tô Lâm An nhíu chặt mày, hắn bèn lạnh lùng nói: “Đừng lo, ta sẽ không để đám thợ săn kia phá hủy châu Vân Lai đâu.”

“Chỉ là bốn phân thân của tu sĩ thượng giới thôi mà.” Hắn căn bản chẳng thèm để mắt.

“Có điều đợi giết được đám thợ săn này xong, Huyết Nguyệt Giới có giữ lời hay không, thì ta không đảm bảo được.” Mục Cẩm Vân nói.

“Nếu chúng lật lọng, nàng hãy đưa mấy người rời đi.” Hắn biết nhà tổ của Nam Ly gia có thể bay qua hư không được nên nói thẳng. Khi nói đến đây, Mục Cẩm Vân còn lấy một tấm bản đồ ra, “Lúc trước, ta đã tới rất nhiều nơi trên thượng giới qua điện Thông Linh.”.

“Ta đã vẽ một tấm bản đồ đơn giản.” Hắn trải bản đồ ra trước mặt Tô Lâm An, “Ta khuyên các nàng đang trốn ở đây.”

Nơi hắn đánh dấu trên bản đồ là đồng bằng Cổ Tỉnh.

Hắn chỉ tay vào một điểm trên đồng bằng Cổ Tỉnh, khu vực đó lập tức được phóng lớn lên, “Nơi đây giống với vực băng Bắc Cực của châu Vân Lai chúng ta, là vùng giao nhau giữa các giới diện. Mấy năm trước, khu vực này nằm trong phạm vi cai quản của một vị hoang chủ. Nơi đây rất ít tu sĩ, phần nhiều là người phàm cư trú. Người phàm cần cống nạp niệm châu thì mới có thể sinh sống bình thường.”

Khóe miệng hắn cong lên, nói với vẻ mặt đầy mỉa mai: “Số lượng người phàm ở thượng giới đông hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, dù sao thì người phàm có thể cung cấp niệm lực tinh khiết hơn.” Đám người phàm đó rõ ràng là đang sinh sống ở một nơi có linh khí, nhưng căn bản không biết bất kỳ một pháp quyết tu luyện nào, không thể nhập môn. Còn tu sĩ, chính là tiên nhân trong mắt họ. Bọn họ tin vào tiên nhân, cung cấp nguồn niệm lực dồi dào không ngừng cho những tiên nhân đó.

“Đồng bằng Cổ Tỉnh có một dòng sông lớn, nước sông lạnh lẽo quanh năm. Lúc qua sông rất dễ gặp bất trắc, thường là thuyền nát người vong.”

“Sau này bọn họ đã xây một cây cầu ở đây. Sau khi cây cầu nối liền hai bờ sông, chuyện lạ lập tức xảy đến.”

“Linh khí trời đất bỗng trở nên rất loãng, đại hạn mấy năm, người phàm căn bản không chịu nổi những thiên tai này. Nhưng khi ấy vị tu sĩ cấp cao quản lý khu vực này lại bế quan, đợi đến khi hắn xuất quan thì người phàm và những tu sĩ cấp thấp ở nơi này đã chết sạch.”

Sau đó nơi này dày đặc sát khí, bọn họ đã dùng mọi cách nhưng không thể loại bỏ hết được, không hợp để người phàm sinh sống.”

“Tuy rằng nơi đây có linh khí nhưng rất loãng, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào đáng nói, bởi vậy vùng đất này đã bị vứt bỏ. Khi ta tới đó, nơi đây rất ít người sống, là vùng hẻo lánh không ai quản lý.”

“Người phàm không chịu nổi, nhưng các ngươi thì có thể. Nơi này lại chẳng có ai quản lý, ẩn cư ở đây một khoảng thời gian cũng được. Đến khi tu vi đến cảnh giới Nhân Tiên thì cũng coi như là có chút tác dụng ở thượng giới, sẽ không bị bắt ngay đâu.”

Khoa Đẩu Hỏa nghe thấy lời của Mục Cẩm Vân thì cũng liên tục tỏ ý tán thành, “Có thể trốn được là tốt nhất. Nếu như bị tu sĩ khác trên thượng giới phát hiện, bắt các ngươi vào miếu làm niệm nô, ngày ngày ngưng tụ niệm châu ở trong đó, thì quả thực là sống không bằng chết.”

Nó thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Thượng giới quả thật chẳng phải tiên giới gì đâu. Ở nơi đó, cảnh cá lớn nuốt cá bé còn khốc liệt hơn ở hạ giới.”

“Cũng không phải là không có tu sĩ muốn thay đổi những điều này, nhưng chẳng ai có kết cục tốt cả.” .

Tô Lâm An cười ha hả, “Khi biết bọn họ coi tu sĩ hạ giới là công cụ để thanh lọc linh khí, ta đã biết ngay thượng giới chẳng phải là tiên giới gì rồi.”

Tu sĩ hấp thụ trọc khí, sau khi tuần hoàn trong cơ thể thì chúng sẽ trở thành linh khí. Nếu như sau khi họ chết, linh khí lại về với trời đất thì tất nhiên là trọc khí cũng sẽ càng lúc càng ít theo. Nhưng giờ, trọc khí mà họ đã thanh lọc ra lại bị thượng giới lấy đi, điều này dẫn đến việc tu sĩ hạ giới sẽ vĩnh viễn chỉ có thể sống trong trọc khí. Vì thế trong lúc tu luyện, họ sẽ dễ sinh ra tâm ma hơn, trong cơ thể dễ sinh ra độc vật, ăn chút đan dược còn có đan độc cực nặng, cho nên thiên lôi luyện thể khi phi thăng sẽ có thể đánh họ tan thành tro bụi.

Điều quan trọng nhất là, cho đến chết, họ cũng không biết được sự thật này.

“Cho nên tốt nhất là chúng ta tới đồng bằng Cổ Tỉnh trốn một khoảng thời gian?” Tô Lâm An hỏi.

“Ừ.” Mục Cẩm Vân gật đầu.

“Khi ấy ta đã xem qua rất nhiều nơi, đã vẽ được ra một tuyến đường đại khái, nhưng không thể chắc chắn rằng nó có đủ độ chính xác hay không.” Khi hắn lên đó đã xem qua bản đồ của toàn bộ tam giới, bát hoang, thập châu và ngàn vạn thành trì, có hiểu biết nhất định về những thứ này.

Sau khi chỉ vào đồng bằng Cổ Tỉnh, Mục Cẩm Vân lại chỉ vào một nơi khác ở góc trên bên phải của bản đồ.

“Nơi đây, đừng đến!”

Tô Lâm An cúi sát vào để nhìn, “Đây là đâu? Nguy hiểm lắm sao?”

Nàng và Mục Cẩm Vân ngồi ở hai đầu bàn. Lúc này nàng vươn sang bên phải, đầu đã cách Mục Cẩm Vân cực gần, mái tóc đen bay lên là có thể lướt qua mặt hắn.

Trong linh ẩm nàng đã uống cũng có chút hơi rượu. Lúc này đôi mắt Tô Lâm An long lanh ánh nước, trên người cũng thoảng hương rượu ngọt khiến người ta chếnh choáng say.

Mục Cẩm Vân duỗi tay ra búng mạnh lên trán nàng, “Đã bảo nàng đừng qua đó thì đừng có qua, hỏi nhiều vậy làm gì chứ.” Nơi đó, chính là nơi hắn bị giọng nói kia gọi qua. Hắn không muốn nàng tới đó.

Tô Lâm An: “...”

Thằng nhóc này, tự dưng phong cách hơi không ổn rồi đó.

Lúc này chẳng lẽ không phải nên sáp gần lại hôn một cái sao? Lẽ nào động tác vươn người qua của nàng chưa đủ tao nhã mê hoặc lòng người hay sao? Lại chỉ nhận được một cái búng trán?

“Được rồi.” Tô Lâm An ngồi thẳng người dậy, không bày ra cái dáng vẻ không xương như trước nữa, nàng hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”

Tức thì thấy Mục Cẩm Vân cười khẽ, “Ta?”

Hắn tiện tay cầm ly linh ẩm trên bàn lên, cắn nhẹ ống hút bằng trúc, hút lấy một ngụm linh ẩm rồi mới nói: “Ta có thể phi thăng bất cứ lúc nào, không cần ngồi trên linh thuyền.”

Hắn nói câu này với giọng điệu cực kỳ khí phách hào hùng, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ.

Nhưng huynh đệ à, trước khi ngươi nói đừng có cắn ống hút của ta được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status