Ấn Công Đức

Chương 335 : Chương 335ĐÁNH RẮM



Trong hư không vô tận, thú Phệ Căn phát điên, nuốt sạch linh thuyền của tu sĩ thượng giới vào bụng.

Tô Lâm An dùng niệm lực quan sát bên ngoài, trơ mắt nhìn kẻ thù hóa thành một luồng sáng rồi biến mất. Thú Phệ Căn cắn đứt hai chân của gã, nhưng vẫn chưa giết chết gã hoàn toàn.

Ôi, vẫn để gã chạy thoát rồi. Tuy rằng vẫn hơi tiếc rẻ, nhưng cũng coi như nàng đã xả được cơn giận. Đám này là hung thủ khiến cho châu Vân Lai tan thành mây khói, giờ tất cả đều vùi thây trong bụng thú Phệ Căn, đúng là sướng rơn cả người!

Có lẽ là do lớn lên ở hạ giới, Tô Lâm An chẳng có lấy chút hảo cảm nào với thứ được gọi là thượng giới, lại càng căm hận Diệp Linh Vận và bãi săn Huyết Nguyệt Giới. Sau này có cơ hội, thù này ắt phải báo.

Lúc này, trong bụng thú Phệ Căn là một đống bừa bộn, trong chất lỏng đang sôi trào kia toàn là hài cốt. Nàng nhấc củ cà rốt kia đứng lên xác của một chiếc linh thuyền, cố gắng đứng vững.

Sau khi nuốt sạch tất cả mọi người, thú Phệ Căn bỗng vọt đi một quãng cực xa. Nó đang bay lượn trong hư không, hơn nữa khi nó bay, thân thể như hóa thành vô vàn bụi bặm. Dù có dùng niệm lực cũng không thể nắm bắt được dáng hình của nó, khó trách, Khoa Đẩu Hỏa nói bắt thú Phệ Căn cực kỳ khó. Nếu không phải đã nghiên cứu ra pháp bảo chuyên dùng để đối phó với nó, cho dù là giới chủ hoặc thậm chí là cả nghi chủ gặp phải thú Phệ Căn thì cũng rất khó để chế ngự được nó.

Thú Phệ Căn đang bay vù vù trong hư không, Tô Lâm An gào xé họng trong bụng nó.

“Ngươi bị trúng độc rồi!”

Con thú Phệ Căn này đã sống hơn mười vạn năm, tất nhiên là có linh trí có thể nói chuyện được. Cho dù là bất đồng ngôn ngữ, nhưng họ hoàn toàn có thể giao lưu bằng thần thức. Nếu nói chuyện bằng thần thức thì không có bất cứ trở ngại nào, giống như Khoa Đẩu Hỏa tới từ thượng giới cũng có thể nói chuyện với nàng mà không có bất cứ sai sót gì.

Nhưng dù Tô Lâm An có hô hào thế nào đi chăng nữa, nó cũng chẳng có phản ứng gì, rõ ràng là không thèm để tâm đến con bọ chét trong bụng.

Cho dù giờ chưa tiêu hóa được, nhưng về lâu về dài, nàng chắc chắn vẫn sẽ chết.

Có lẽ đã tìm được một nơi an toàn thích hợp để ngủ, thú Phệ Căn không cử động nữa. Nó dần dần cuộn người lại thành một quả bóng, liếc qua giống hệt như một ngôi sao.

Chỉ là nó muốn ngủ đâu có dễ như vậy. Tô Lâm An thấy gọi mãi không được, dứt khoát không đứng gần xác nữ kia nữa. Nàng đạp cái xác ra mép của xác linh thuyền. Lúc nàng đạp nhìn thì tưởng chừng tùy ý, nhưng trên thực tế lại điều chỉnh sức lực, khiến cho tay của xác chết ngập vào dung dịch ăn mòn thức ăn kia. Không bao lâu sau, dung dịch sôi trào đó đã dần đỏ lên, mà thú Phệ Căn đang cuộn mình lại cũng bắt đầu ngọ nguậy vì đau đớn.

Tô Lâm An cũng không ngờ thứ độc kia lại bá đạo đến thế, chỉ mới để một cánh tay rơi vào mà đã có hiệu quả rõ rệt đến vậy.

Nàng lập tức đứng cách cái xác xa hơn chút, chỉ tiếc rằng đợi đến khi linh thuyền này bị ăn mòn hoàn toàn, nàng sẽ không còn chỗ nào để đứng nữa. Hay là mình thử tự trèo ra ngoài?

Nàng không muốn ngâm mình trong chất dịch đó đâu.

Đang lúc lo lắng, nàng chợt nghe thấy một giọng nói ầm ầm vang lên trong biển ý thức: “Thứ sâu bọ kia, ngươi làm cái gì vậy!”

Sức mạnh thần hồn này đúng là mạnh mẽ không gì bì nổi, khiến mặt biển ý thức của nàng cũng phải quay cuồng, sóng cuộn ngút trời. Chỉ một câu nói mà như ném một tảng thiên thạch vào biển ý thức của nàng.

“Thứ sâu bọ? Ta sao?” Tô Lâm An buồn bực, lạnh lùng nói: “Đâu có làm gì. Cái xác kia đã bị người khác hạ độc, vừa rồi ta đã nghĩ cách để khống chế độc tính phát tác. Nếu như ngươi không muốn nói chuyện với ta, ta cũng không nhất thiết phải giúp ngươi tiếp nữa.”

Thú Phệ Căn im lặng, hồi lâu không đáp lời.

Tô Lâm An cũng không nói nữa. Nàng muốn nhìn xem, ai trong bọn họ có thể chịu được lâu hơn. Dù sao thì đâu có phải nàng bị trúng độc, hơn nữa trong bụng thú Phệ Căn, trừ việc có hơi bẩn chút xíu thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn với nàng.

Kết quả, khi linh thuyền dưới chân nàng chỉ còn lại một mảnh bé xíu, nàng đã phải đứng chỉ bằng mũi chân, thì bỗng nhiên có thứ gì đó lăn xuống từ trên đầu, ào xuống như đất đá trôi. Tuy rằng Tô Lâm An rất khỏe, nhưng khi đối phó với những thứ này cũng cực kỳ khó khăn. Vì nàng chỉ có nhục thân củ cải khá là lợi hại, còn tu vi và pháp thuật thì căn bản không phải là đối thủ của nó. Nàng vừa thi triển lá chắn linh khí thì đã bị đám bùn nhão kia làm hỏng.

Chẳng có chút tác dụng nào, uổng hết cả linh khí.

Không chỉ có nàng, mà xác chết kia cũng bị bùn nhão bao phủ lấy từng lớp từng lớp một. Trong chốc lát, xác chết kia đã biến thành một viên đá cứng đờ. Chẳng lẽ, đây là cách khống chế độc phát tác của nó? Bao chặt cái xác này lại, không để chất kịch độc ngấm ra ngoài?

Tuy rằng cũng có chút hiệu quả, nhưng nó đã bị trúng độc rồi. Theo nàng quan sát thì loại độc này cực kỳ khó giải. Nàng dùng thần thức nhìn thật kỹ cũng chỉ nhận ra được ba trăm hai mươi loại dược thảo, còn hơn sáu trăm loại khác nàng đều không biết. Đan độc được luyện chế từ hơn chín trăm loại dược thảo, nó tưởng rằng niêm phong lại là được sao. Rõ là nằm mơ.

Tô Lâm An cảm giác được lớp bùn trên người càng lúc càng dày, nàng dứt khoát đứng yên không giãy giụa nữa. Khi bùn đang mềm thì nàng rất khó xử lý, đợi đến khi nó cứng hẳn lại, nàng tin rằng mình có thể dùng sức mạnh để phá quả bóng bùn này ra.

Chỉ là ngay sau đó, khi nhìn thấy một sức mạnh khổng lồ đẩy mấy đống bùn lớn là họ về sau, Tô Lâm An bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó!

Đến ngay cả Khoa Đẩu Hỏa cũng không nhịn được mà gào lớn: “Trời má!”

“Hình như con thú Phệ Căn này muốn ị ngươi ra đó!” Khoa Đẩu Hỏa hô lên.

Tô Lâm An: “...”

Nàng vừa nghĩ tới cảnh ấy, mặt mày đã xanh lét.



Một luồng lực khổng lồ liên tục đẩy nàng ra sau, nàng đã cảm nhận được cơ thể mình sắp rời khỏi đây, bị thải đến một nơi khác!

Tô Lâm An không kịp nghĩ nhiều đến vậy, đấm uỳnh uỳnh uỳnh, liên tục đánh bay bùn lắng quanh người. Cho dù không có hiệu quả là mấy, nhưng giờ nàng cũng hoàn toàn không thể ngừng lại được. Nắm đấm của nàng vung ra dày đặc như mưa. Trong khi không ngừng đấm đá, Tô Lâm An nhận ra nắm đấm của mình đã hình thành một lá chắn trước người, ngăn lại lực đẩy xuống kia.

Nàng cố chống lại sức mạnh đó, khó nhọc bước lên, đồng thời hô lớn: “Nếu như ngươi đã không muốn nói chuyện tử tế với ta, vậy thì ta cũng không khách khí với ngươi nữa!”

Nói đoạn, cơ thể nàng hơi cúi xuống, giã mạnh một đấm, nhưng lại nện về phía sau, đập mạnh lên quả cầu đã bị khép kín lại. Quả cầu bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, xác chết bên trong bị một đấm đánh vỡ, chất độc tức thì lan ra, văng tung tóe khắp nơi.

Cơ thể thú Phệ Căn lại run lên một chút. Hồi lâu sau, nó buồn bực hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

“Một, thả ta ra!” Tô Lâm An vừa nói xong đã nghe thấy thú Phệ Căn cáu giận đáp lời: “Vừa rồi chẳng phải ta muốn thả ngươi ra hay sao!”

“Ngươi làm trò đó mà kêu là thả ta ra?”

Mẹ nó, ta có phải là rắm đâu!

Nàng vừa mới thay một bộ quần áo xinh đẹp, còn chưa làm dáng được mấy ngày đã bị nuốt vào bụng thú Phệ Căn này lăn lộn bẩn thỉu. Vốn tâm trạng nàng đã không tốt, lúc này nghe thấy lời của thú Phệ Căn thì sắc mặt càng âm u mù mịt, siết chặt nắm tay.

“Ngươi có tin, ta đập một cái lỗ trên người ngươi để ra ngoài hay không!” Tô Lâm An lạnh lùng nói.

Thú Phệ Căn cũng không tranh cãi với nàng về mấy thứ này. Nó đã bị trúng độc, cực kỳ khó chịu, “Còn điều kiện gì nữa thì ngươi nói luôn một thể đi. Điều kiện của ta là giải độc cho ta.”

Không đợi Tô Lâm An lên tiếng, Khoa Đẩu Hỏa đã nói: “Hai, nhận chủ.”

Nó biết Tô Lâm An cực không thích thú Phệ Căn, nhưng con thú Phệ Căn này vô cùng mạnh, nếu như có thể thu phục được thì chắc chắn nó sẽ là một trợ thủ đắc lực. Sau này nếu nàng muốn xuyên qua hư không cũng khỏi cần dùng tới linh thuyền. Không có linh thuyền nào có thể tốt bằng thú Phệ Căn.

Thiên hạ hiện giờ, cũng chỉ mới có một vị nghi chủ ký khế ước được với một con thú Phệ Căn. Đó là do người ấy may mắn, gặp được một con thú non vừa ra đời. Trước đây, người ấy có thể thoát khỏi đủ mọi loại hiểm cảnh, chẳng phải là dựa vào thú Phệ Căn hay sao? Cướp bảo bối xong thì cứ trốn trong hư không vô tận, có kẻ thù nào tìm thấy nổi.

Hơi xấu một chút thì có làm sao, hữu ích là được.

Cái tính xấu trông mặt mà bắt hình dong của Tô Lâm An, nhất định phải sửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status