Ấn Công Đức

Chương 336 : Chương 336CẦM CỰ



Sau khi Khoa Đẩu Hỏa gào lên nhận chủ, ngọn lửa vọt mạnh lên không trung, ngưng tụ thành một bộ mặt nổi giận đùng đùng, nhe răng trợn mắt trong biển ý thức với Tô Lâm An như đang nói: “Ngươi câm miệng lại!”

Tuy rằng vừa rồi Tô Lâm An chưa có ý định thu phục thú Phệ Căn, nhưng giờ biết nó có ích thì nàng cũng không nói nhiều, thống nhất đứng cùng một phía với Khoa Đẩu Hỏa, mang sắc mặt lạnh nhạt giằng co với thú Phệ Căn.

“Nhận chủ?” Trong giọng nói ầm ầm của thú Phệ Căn có chút ý cười, “Con bọ nho nhỏ mà dã tâm lớn thật.”

“Như ngươi mong muốn.” Nói đoạn, nó rung người, “Ngươi giải độc trước, ta sẽ mở thần thức theo sau, để ngươi có thể ký khế ước.”

“Nếu như ta đã thu phục ngươi thì tất nhiên sẽ giải độc cho ngươi.” Tô Lâm An nói.

Thú Phệ Căn im lặng một lát rồi đáp: “Được.”

So với độc dược trong cơ thể, nó còn ghét thứ sâu bọ cò kè mặc cả trong bụng nó hơn.

Loại độc dược này tuy rằng lợi hại, hành hạ nó đau không buồn sống, nhưng nó đã tồn tại được mười mấy vạn năm, có sóng to gió lớn gì mà nó chưa từng gặp. Loại độc này không thể giết chết nó ngay được. Nó chỉ cần tìm một kẽ nứt nào an toàn để nấp, đừng gặp phải nguy hiểm gì trong khoảng thời gian bị trúng độc là được. Ngàn năm sau, độc tính của thứ này tự nhiên sẽ càng lúc càng yếu.

Mà con bọ kia lại có ý nghĩ viển vông là muốn nó nhận chủ. Nếu như nàng ta đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì nó cũng thuận nước đẩy thuyền, tiễn nàng ta một đoạn. Đỡ phải để nàng ta lộn xộn trong bụng của nó. Cảm giác ăn phải đồ hỏng mà không thải ra được còn khó chịu hơn cả trúng độc.

Sau khi thú Phệ Căn đồng ý, Tô Lâm An chậm rãi đưa một tia thần thức ra. Nguyên thần của đối phương quá mạnh, Tô Lâm An không thể trấn áp hoàn toàn nó ngay. Nàng cũng không muốn chọc giận nó hẳn, bởi vậy định ký khế ước bình đẳng, tức là sau này có thể giải trừ bất cứ lúc nào, cũng không cần phải ràng buộc sống chết.

Nàng niệm pháp chú ký khế ước với linh thú, tức thì có một trận bàn hiện ra trong hư không. Nàng đưa thần thức vào trong, tiếp theo đó một tia thần niệm đặt lên trận bàn, như đang vẽ một hình tròn nho nhỏ trên đó.

Nhìn thấy trận bàn khế ước kia, thú Phệ Căn mới hơi hài lòng. Nếu như con bọ kia dám đặt ra khế ước chủ nô gì đó, nó chắc chắn sẽ khiến cho nàng ta sống không bằng chết.

Nếu là khế ước bình đẳng, vậy đợi lát nữa nó sẽ thu lại chút uy áp nguyên thần, để nàng ta có thể chết đỡ thảm hơn.

Thú Phệ Căn cũng phóng nguyên thần của mình ra, cùng đặt lên trận bàn.

Vào khoảnh khắc nguyên thần của nó hạ xuống, phù văn trên pháp chú khế ước kia bỗng vặn vẹo. Chỉ trong nháy mắt, trận bàn sụp đổ, thần thức của thú Phệ Căn lại như dây leo dũng mãnh xông thẳng vào biển ý thức của Tô Lâm An theo khế ước kia, đồng thời gầm thét.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng vọng tưởng muốn ký khế ước với ta?” Nó giận dữ không thể tha thứ, mở miệng phun ra một luồng khí tanh. Rõ ràng chỉ là nguyên thần, nhưng luồng khí tanh ấy lại như có thật, bao phủ lấy bầu trời trên biển ý thức của Tô Lâm An chỉ trong nháy mắt, tựa như mây đen che trời.

Tô Lâm An lập tức cảm nhận được uy áp ập xuống như che trời phủ đất.

Biển ý thức mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại chẳng thể nhét vừa nguyên thần của thú Phệ Căn. Đám mây đen kia không ngừng phình to, gần như sắp làm nổ tung biển ý thức của nàng. Trên người Tô Lâm An không có gì bất ổn, nhưng nguyên thần lại đau đớn khó kìm. Con mẹ nó đây đúng là cõng rắn cắn gà nhà. Phải biết rằng, nếu không phải nàng thả thần thức ra ký khế ước để thú Phệ Căn mò vào theo pháp chú khế ước kia, thì với sức mạnh của cơ thể củ cải này, việc tấn công vào nguyên thần của nàng là cực kỳ khó. Hiện giờ, nàng lại tự để cho nguyên thần của thú Phệ Căn vào!

Nàng vẫn chỉ là con ếch ngồi trong đáy giếng, hiểu biết quá nông cạn về sự lớn mạnh của những sinh linh thượng giới, nếu không thì chắc chắn nàng sẽ không lỗ mãng như vậy.

“Tìm phú quý trong nguy hiểm, cố chịu lấy!” Khoa Đẩu Hỏa gào lên.

Tuy nói thì rõ hay, nhưng Khoa Đẩu Hỏa đã sớm rúc vào đáy ấn Công Đức, im lặng cầu nguyện rằng ấn Công Đức có thể phát huy tác dụng.

Nó chỉ biết thú Phệ Căn lợi hại, nhưng lợi hại đến mức nào thì thực ra nó cũng không rõ lắm. Giờ nhìn thấy thần thức kia, Khoa Đẩu Hỏa đã nhận ra ngay rằng nó đã xem nhẹ kẻ địch. Đến ngay cả nó trong thời kỳ hưng thịnh, e rằng cũng chẳng thể bằng được con thú Phệ Căn này. Giờ nguyên thần của Tô Lâm An so với nó thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Nó cũng không chắc ấn Công Đức có thể làm gì được con thú Phệ Căn này không! Nhưng giờ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể liều thôi.

Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục gào lên: “Tô Lâm An, liều đi, ngươi xinh đẹp nhất!”

Tô Lâm An: “...”

Khoa Đẩu Hỏa ngươi là một ngọn lửa ở thượng giới mà cũng không biết thú Phệ Căn rốt cuộc mạnh đến mức nào sao? Giờ chỉ biết trốn đi mà khua môi múa mép.

Nàng bất cẩn quá rồi, không thể đặt mọi sự kỳ vọng lên ấn Công Đức được. Phải biết rằng, ấn Công Đức không giống với Khoa Đẩu Hỏa và Sơn Hà Long Linh, nàng căn bản không thể khống chế nó. Nếu lúc này ấn Công Đức không phản ứng gì, chẳng phải nàng sẽ tiêu đời hay sao.

Mà hiện giờ, hình như ấn Công Đức không có bất cứ động tĩnh gì. Khi không gian biển ý thức của nàng đã bắt đầu có vết rạn, trời đất cũng dần sụp đổ, ấn Công Đức kia mới chậm chạp khẽ động đậy một cái. Cây đại thụ trong con ấn như phá đất mà ra, cắm rễ trong biển ý thức của nàng. Lập tức, mưa giông gió bão ngừng lại, dù cho thú Phệ Căn có gầm gào dữ đến mấy thì cây đại thụ ấy vẫn đứng yên sừng sững.

Thú Phệ Căn nổi cơn thịnh nộ, chủ động đánh vào cây lớn, nhưng lại chẳng ngờ đại thụ chỉ khẽ đung đưa, lá cây kêu lên xào xạc. Đòn tấn công mạnh mẽ của nó, chỉ như một làn gió dịu nhẹ với đại thụ mà thôi.

Ấn Công Đức không hất ngược tia thần thức kia về khiến thú Phệ Căn phải chịu cơn đau do nguyên thần cắn trả, chỉ im lặng hóa giải thần thức mà thú Phệ Căn đưa vào?

Lúc trước, công kích thần thức của Diệp Linh Vận ở thượng giới và cả Mục Cẩm Vân đều bị ấn Công Đức bắn lại, lần này khi đối mặt với thú Phệ Căn thì lại hơi bất ngờ. Chẳng lẽ là bởi nguyên thần của thú Phệ Căn quá mạnh, nên ấn Công Đức không hất về được?



Tóm lại...

Kết quả là, cuộc so đấu nguyên thần của Tô Lâm An và thú Phệ Căn lại trong thế giằng co.

Tô Lâm An hơi thở phào nhẹ nhõm, mà thú Phệ Căn kia cũng chẳng ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy. Nó ồ lên một tiếng rồi thở dài: “Kỳ ghê!”

Nó không làm gì được nhục thân của nàng, nhưng đến ngay cả nguyên thần nàng mà nó cũng chẳng thể tiêu diệt?

Giờ thú Phệ Căn mới liếc nhìn con bọ trong bụng. Nó quan sát Tô Lâm An một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn về phía cây đại thụ trong biển ý thức của nàng, còn nhìn kỹ con rồng nhỏ đang say ngủ bên gốc cây. Sau khi nhìn chăm chú một hồi lại suy ngẫm, cuối cùng thú Phệ Căn nói: “Ta đã tồn tại ở cái cõi đời này mười chín vạn năm, đã quen với hư không vô tận từ lâu, không thể nhận chủ, đi theo chủ nhân đến những nơi khác được.”

“Ta thích bóng tối, không thích ứng được với thế giới bên ngoài.” Nó chỉ thích trốn ở trong kẽ nứt hư không, hứng vài cơn gió lạnh, đánh một giấc ngon lành. Thế giới bên ngoài đâu có những cơn gió thổi không ngừng nghỉ như ở hư không vô tận.

“Với cường độ nguyên thần của ngươi, dù có dùng trận bàn khế ước gì cũng không thể chịu đựng được sức mạnh nguyên thần của ta.” Giống như pháp chú vừa rồi vậy, chỉ cần sức mạnh nguyên thần của nó đặt lên pháp chú thì trận bàn chắc chắn sẽ sụp đổ. Nguyên nhân của việc này là, Tô Lâm An quá yếu ớt so với nó.

Loài sâu bọ nhỏ bé như vậy, bình thường rất hiếm khi nó để ý tới.

Thú Phệ Căn cong đuôi lên, hoa Tang Lam trên đuôi nó phát ra tia sáng lấp lánh giữa hư không. Nó nhìn hoa Tang Lam, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ, “Chỉ cần ngươi giải độc cho ta, ta sẽ cho ngươi ba cánh hoa.”

“Ngươi dùng để luyện thuốc hay làm gì cũng được, cũng có thể dùng cánh hoa này để triệu hồi ta khi ở trong hư không vô tận. Ta cam đoan sẽ đưa ngươi xuyên qua hư không, tránh thoát truy sát ba lần.”

Đây là giới hạn cuối cùng của nó. Nếu như con bọ kia vẫn không hài lòng thì cùng lắm là nó chịu đau một chút, xem ai chịu giỏi hơn ai. Nếu không phải thấy cái cây thần bí khác thường trong biển ý thức của nàng, và cả hơi thở tinh thuần của Sơn Hà Long Linh, nó cũng chẳng dễ nói chuyện như vậy đâu.

Có điều nhắc đến thì, đến ngay cả mùi hương của con bọ này, nó ngửi hồi lâu rồi cũng thấy không đáng ghét lắm.

Phải biết rằng, trước kia nó cực kỳ ghét tu sĩ nhân loại.

Vì đám người đó không phải muốn lấy dịch nhầy của nó thì chính là muốn bắt nó, thậm chí có vài kẻ còn vọng tưởng muốn làm chủ nhân của nó. Đám người này cứ luôn thích quấy nhiễu giấc ngủ của nó, lần nào cũng khiến nó cực kỳ khó chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status