Ấn Công Đức

Chương 342 : Chương 342YẾU ỚT



Vào khoảnh khắc Hồng Phù ngẩng đầu lên, con ngươi ả đột ngột co lại, lòng thầm kinh hãi!

Sao có thể vậy được!

Người phụ nữ kia, sao lại đứng trên địa bàn của các ả? Sao nàng ta có thể xuyên qua kết giới trên đá Thiên Vẫn mà không gây ra động tĩnh gì? Vì quá kinh hãi nên trái lại, Hồng Phù đã bỏ qua dung mạo của đối phương, thậm chí lúc này ả còn chẳng để ý đến cả việc nàng ta đang phỉ báng gương mặt mình.

Mối nguy sinh tử đang ở ngay trước mặt thì chuyện bị người ta chửi xấu cũng không quan trọng đến vậy.

Về mặt này, chỉ có Tô Lâm An không giống với người khác. Cho dù có chết thì trước khi chết nàng cũng nghĩ phải chết sao cho đẹp chút...

“Ngươi, sao ngươi lại vào được!” Hồng Phù cất giọng lạnh lẽo, dùng tiếng nói cay nghiệt để che giấu đi nỗi hoảng hốt bất an trong lòng mình.

Khối đá Thiên Vẫn này vốn được luyện chế bởi một vị tiền bối của ả. Vị tiền bối ấy cũng là linh thực biến hình, kết giới do vị ấy để lại cực kỳ mạnh, chỉ có linh thực mới có thể đi vào một cách dễ dàng. Cho dù tu sĩ nhân loại có tu vi cảnh giới Thiên Tiên, muốn xông vào kết giới này thì cũng cực kỳ khó. Vậy mà người phụ nữ này, sao nàng ta lại vào được?

Hồng Phù dùng thần thức quan sát Tô Lâm An, trong thoáng chốc đã nhíu chặt mày. Đây rõ ràng là một nhân tu, hơi thở trên người cũng cực kỳ yếu ớt. Hoặc nàng ta là cường giả cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh, có thể dễ dàng che giấu tu vi để không bị phát hiện, hoặc thật ra, nàng ta có thực lực cực kỳ yếu, căn bản không đáng để nhắc đến.

Cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh chính là nghi chủ. Giờ tổng có hai vị nghi chủ, sao có thể là nàng ta được? Nhưng nếu là trường hợp sau, Hồng Phù vẫn cảm thấy không giống lắm. Tạm thời ả ta có phần không dám tùy tiện ra tay, bởi vì, người phụ nữ kia đang đứng bên cạnh bản thể của ả, mà hiện giờ nhục thân của ả cực kỳ yếu ớt.

Nếu không phải như vậy thì ả cũng không giấu nhục thân vào trong kết giới, còn nguyên thần ra ngoài để đi hấp thu chất dinh dưỡng.

Hồng Phù muốn dùng hoa đăng để thi triển thuật dẫn hồn này thì nguyên thần cũng đã xuất khiếu hoàn toàn. Giờ mặt ả ta biến sắc, chiếc đèn phù dung trong tay cũng hơi lắc lư. Ả hỏi: “Ngươi cùng hội với bọn họ?”

Hiện giờ cơ thể ả ta cực kỳ yếu ớt, nguyên thần mà quay lại thì sẽ bị hạn chế bởi chính cơ thể ả, chẳng bằng cứ vậy thương lượng với người phụ nữ kia. Chỉ cần nguyên thần của đám người này vẫn nằm trong tay tỷ muội ả, thì chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không dám manh động.

Vừa nghĩ như vậy, ả bèn ra hiệu bảo Lục Ý qua đây, hai tỷ muội cùng đứng sóng vai, “Những người đã vào lĩnh vực hoa đăng của ta, muốn ra ngoài thì không hề đơn giản.”

Hồng Phù cười mỉm nói: “Cần phải có một người đi vào gọi họ tỉnh dậy mới được. Hay là, ngươi vào nhé?”

Hoa đăng này là lĩnh vực mà các ả tu luyện ra, tuy rằng vẫn chưa hoàn thiện nhưng cũng đã có uy năng lớn lao. Tu sĩ có thể sở hữu lĩnh vực của riêng mình thì chắc chắn đã là cường giả trên thượng giới. Trước mắt hai tỷ muội ả là Địa Tiên tột đỉnh, không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá thành Thiên Tiên, cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh cơ thể yếu ớt hiện giờ.

Trước lúc đó, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sai sót nào!

...

Tô Lâm An nhìn hoa đăng trong tay hai người phụ nữ kia, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại. Trong ngọn hoa đăng đó có nguyên thần của vô số người, chính là những tu sĩ châu Vân Lai khó khăn lắm mới trốn thoát được.

Không ngờ chỉ mới chốc lát thế này, bọn họ vừa mới ra khỏi hang cọp lại lọt xuống đầm rồng. Châu Vân Lai này bị thiên đạo ghét bỏ hay sao mà đi đâu cũng gặp xui xẻo thế này.

Có điều, may là Nam Ly Nguyệt và những người trong trấn Thanh Thủy không có vấn đề gì. Nàng ngẫm nghĩ nguyên nhân, tâm trạng vốn đang phiền não lại vui vẻ hơn một chút.

Chắc chắn là bởi họ đã từng nhìn thấy người xinh đẹp hơn, nên mới không bị hai ả hoa yêu này mê hoặc tâm thần!

Sau khi ra khỏi thú Phệ Căn, Tô Lâm An cảm nhận vị trí của Vũ Thương rồi bay bề phía nhà tổ, bởi vậy khi kết giới của Vũ Thương có vấn đề thì nàng đã cảm nhận được ngay lập tức.

Vị trí của nàng vốn cách Vũ Thương không xa, sau khi thúc đẩy linh khí dốc hết sức đuổi tới thì chẳng mấy chốc đã tìm thấy nhà tổ. Nàng nhận ra ngay những tu sĩ châu Vân Lai trong nhà tổ đã gặp chuyện. Bọn họ đứng ở đó như rối gỗ, nguyên thần trong cơ thể đã biến mất hoàn toàn, chỉ để lại nhục thân như cái vỏ rỗng.

Đây là bị hút mất nguyên thần!

Tô Lâm An không xông lên đánh rắn động cỏ ngay, vì nàng nhận ra, hai người phụ nữ kia cũng ở trạng thái thần hồn chứ không phải cơ thể thực sự. Mà hiện giờ, tấn công nguyên thần không phải là thế mạnh của nàng. Cũng không thể nói đó không phải thế mạnh, mà nhục thân này của nàng có thực lực quá mạnh, nguyên thần lại vẫn có chênh lệch lớn với tu sĩ thượng giới, bởi lẽ đó không thể đối đầu trực tiếp với nguyên thần.

Nàng quan sát kỹ xung quanh, sau đó phát hiện ở gần nhà tổ có một hòn đảo nhỏ.

Khoa Đẩu Hỏa nói đó là một khối đá Thiên Vẫn, cũng đã được luyện chế thành pháp bảo phi hành. Chân thân của hai người phụ nữ ấy chắc chắn là ở trên đá Thiên Vẫn.

Nàng lén lút lại gần, sau đó nhận ra trên khối đá Thiên Vẫn này lại chẳng hề có kết giới phòng ngự. Nàng cứ thế chui vào một cách dễ dàng, còn không bị ai phát hiện.

Sau đó, nàng nhìn thấy hai cây linh thực cực lớn trên đá Thiên Vẫn. Khoa Đẩu Hỏa nói hai cây linh thực này đã có tu vi Địa Tiên, một đỏ một tím, chính là chân thân của hai người phụ nữ kia. Vì vậy nàng đứng ở bên gốc linh thực màu đỏ, đang định quan sát kỹ càng thì chợt nghe thấy người phụ nữ váy đỏ kia uy hiếp Sở Tài Nguyên, rồi nói làm mặt ả ta bị thương gì đó.

Thấy người phụ nữ váy đỏ kia sắp ra tay với Sở Tài Nguyên, Tô Lâm An lập tức lên tiếng cản lại. Mà lúc này, tay của nàng cũng đặt lên cuống hoa của linh thực màu đỏ, vô thức dùng móng tay cào một chút.

Cào rách được. Đúng là vô cùng yếu ớt!

Bởi lẽ đó, đối mặt với sự uy hiếp của người phụ nữ váy đỏ, nàng mỉm cười rồi nói: “Ta vào làm cái gì. Hay là, ngươi vào gọi họ giúp ta nhé?”

“Cứ bảo Mục Cẩm Vân gọi họ ra ăn cơm?”

Cái tên Mục Cẩm Vân này cực kỳ có sức uy hiếp trong lòng tu sĩ châu Vân Lai, đặc biệt là mấy người Độ Kiếp kỳ đó. Nếu như nhắc đến cái tên Mục Cẩm Vân, nói không chừng có thể khiến họ tỉnh lại được.

Sẽ bị hắn dọa cho tỉnh hồn hết...

“Xem ra ngươi không định để tâm đến sự sống chết của bọn họ.” Hồng Phù nói với giọng lạnh lùng. Ả ta vừa dứt lời, Lục Ý bên cạnh đã rung chiếc đèn hoa sen trong tay khiến sợi chỉ đỏ kia cũng rung lên. Chiếc đèn hoa sen đang rủ xuống bỗng xoay tròn, trên đèn có ánh sáng chói mắt bắn ra. Cánh hoa bị chiếu rọi gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ vô số nguyên thần chen chúc ở bên trong. Sức mạnh thần hồn của những nguyên thần đó bắt đầu yếu đi, đặc biệt là những người có tu vi thấp, như sương như khói, hệt như chỉ cần có một làn gió thổi qua là họ sẽ tan đi ngay.

Thấy thế, Tô Lâm An cũng nổi cơn giận. Nàng nắm tay lại thành quyền, đập uỳnh một cái lên cuống hoa của linh thực màu đỏ. Cú đấm ấy suýt chút nữa đánh xuyên qua cuống hoa. Đánh cây màu đỏ thấy chưa đủ, nàng còn liếc sang gốc màu tím, tiếp sau đó nhìn về phía người phụ nữ váy tím với ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo âm u, giống như đang nói: “Cú đấm sau chính là cho ngươi đó.”



Nguyên thần của Hồng Phù đã run lên bần bật.

Ả ta biết giờ nhục thân của mình cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng không yếu đến mức đó!

Lẽ nào, người phụ nữ này thật sự là cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh? Trước đó ả ta bị đánh tan mấy lần vẫn có thể tụ lại được một cách dễ dàng, đám Sở Tài Nguyên căn bản không thể làm nguyên thần của ả ta bị thương. Nhưng giờ, cuống hoa của nhục thân đã suýt bị một cú đấm xuyên qua, Hồng Phù cảm thấy nguyên thần của mình như bị đục một lỗ. Ả ta run giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Lâm An chưa trả lời ngay mà nói: “Đợi nguyên thần của những tu sĩ kia quay lại hết, ta sẽ nói chuyện với ngươi sau.”

Khi đang nói, Tô Lâm An đã thò tay xuống, cầm một đóa hoa nở trên thân linh thực màu đỏ lên.

“Hoa đương độ thắm liền tay bẻ, chớ đợi hoa tàn bẻ cành không.” Nàng cầm hoa mỉm cười, “Các ngươi nói xem có phải không?”

Nàng dùng ngón tay bóp khẽ một cánh hoa, giống như đang muốn vò nát nó. Hồng Phù nén đau nói: “Tiền bối bớt giận. Chúng ta, chúng ta thả người là được. Mong tiền bối tha cho tỷ muội chúng ta một con đường sống.”

Các ả vốn tưởng rằng mình gặp được một đám sâu bọ hạ giới, có thể dễ dàng lấy được chất dinh dưỡng, nào ngờ lại gặp đúng khúc xương khó nhằn. Sơ sẩy một cái, e là cái mạng nhỏ này cũng chẳng giữ nổi.

Lục Ý lòng dạ rối bời. Dây đèn hoa sen bị ả siết chặt trong tay, không biết từ lúc nào đã quấn một vòng lên cổ tay.

Thả người ra rồi, nếu người phụ nữ kia vẫn không bỏ qua cho họ thì phải làm thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status