Ấn Công Đức

Chương 344 : Chương 344CỦ CẢI MUỐI



Sau khi lập xong khế ước sinh tử, tính mạng của hai cây linh thực Hồng Phù và Lục Ý đều bị Tô Lâm An nắm chặt trong tay.

Nàng không vùi hoa dập liễu nữa mà để nguyên thần của hai bọn họ quay lại cơ thể mình. Đợi khi các ả vào trong, cuống hoa của Hồng Phù cong gập xuống, như chỉ chút nữa thôi là bị gãy đôi, hiển nhiên là ả đã bị thương không hề nhẹ.

Tô Lâm An không định giúp ả ta, thậm chí nàng còn chẳng buồn tốn chút nước bọt. Phải biết rằng, vừa rồi hai kẻ này còn muốn nuốt trọn nguyên thần của tất cả tu sĩ châu Vân Lai. Nếu không phải nàng tới kịp lúc thì khó mà lường nổi hậu quả. Bởi vậy, nàng không có chút thương xót nào với hai gốc hoa yêu này.

Nàng thấy Hồng Phù bị thương rất nặng thì chắp một tay sau lưng, chậm rãi bước đến bên phía Lục Ý. Nhịp bước chậm rãi, nhưng dường như mỗi bước chân nàng đều mang theo một luồng khí sát phạt. Bởi vậy mà nàng vừa lại gần, Lục Ý kia đã run rẩy không ngừng, bông hoa màu tím trên đầu không đợi nàng ngắt đã rụng lả tả mất mấy cánh.

Tô Lâm An: “...”

Hoa yêu này đúng là chưa trải nhiều kinh hãi.

“Đừng có run nữa, ta hỏi ngươi chút chuyện đây.”

Tô Lâm An coi hai gốc hoa yêu này là người dẫn đường ở thượng giới, do đó nàng ném một đống vấn đề ra. Lục Ý bị hỏi đến mức mặt mày ngơ ngác, trong đầu óc cũng vang lên ong ong.

Vị này không phải là nghi chủ trong truyền thuyết hay sao, cớ gì lại chẳng hay biết chút gì về chuyện ở thượng giới thế này?

Còn hỏi ả thượng giới có công pháp gì hợp để nàng ta tu luyện, làm thế nào để luyện chế phân thân? Và cả tìm người ra làm sao? Phải làm gì để cướp được địa bàn gia tăng tín đồ? Sách tranh về thực vật linh thú gì đó...

Nàng ta vẫn đang muốn thăm dò họ sao?

Hay là, nàng ta thật sự chỉ là một tu sĩ hạ giới, chẳng hiểu biết gì về thượng giới?

Nhưng giờ cho dù có nổi lòng nghi ngờ thì cũng vô dụng. Khế ước thần hồn đã được lập xong, tính mạng của các ả đã bị đối phương nắm chặt trong tay, có nghĩ nhiều cũng không để làm gì. Lúc này trong lòng Lục Ý hối hận không kịp, nhưng ả vẫn thút tha thút thít trả lời từng câu một.

Ả cũng là hoa yêu đã sống mấy vạn năm, mới đầu cũng rất thật thà hấp thu linh khí trời đất để tu luyện, may mắn được đại năng chỉ điểm nên có thể biến hình. Nhưng sau này vị đại năng đó đã quy tiên. Đám tu sĩ nhân loại vẫn luôn thèm nhỏ dãi hai tỷ muội ả, có mấy lần suýt chút nữa hai ả đã bị bắt để luyện thành đan. Cuối cùng, hai ả đã bước lên con đường tà ác, không còn là linh vật trời đất chỉ biết hấp thu linh khí, uống sương mai thưởng ráng màu năm xưa nữa.

Kể từ khi đó, hai tỷ muội đã từng qua lại với vô số người, đã sớm chẳng phải hoa yêu bé nhỏ không rành thế sự nữa. Nhưng lần này hai ả lại bị một nữ tu hạ giới lừa gạt, rốt cuộc là vì sao chứ?

Chẳng lẽ là, trên người nàng ta có linh vật trời đất nào đó, cho nên mới có thể thuận lợi xuyên qua kết giới mà đại năng đã thiết lập trên đá Thiên Vẫn này?

Vậy tại sao nhục thân của nàng ta lại mạnh mẽ đến vậy, có thể làm bản thể của các ả bị thương?

Lục Ý vừa giải đáp các vấn đề của Tô Lâm An, vừa nhọc lòng suy nghĩ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Tô Lâm An. Trong mắt ả chứa đầy vẻ tò mò như đang nói: “Ngươi hãy để ta chết một cách rõ ràng có được không?”

Nhưng thứ mà Tô Lâm An nhìn thấy chỉ là một đóa hoa thi thoảng lại nhúc nhích. Nàng cũng chẳng buồn để tâm, lại hỏi: “Ta phải làm sao mới tìm được Ma Quân Phệ Hồn đây?”

Nghĩ một lát, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Ma quân Phệ Hồn tên là gì?”

Khi nói chuyện, Tô Lâm An còn ngậm một cái ống trúc trong miệng, đang hút linh ẩm xì xụp. Nàng thẩm vấn hai hoa yêu ở đây, hai huynh đệ Trữ Tần Trữ Huy còn mang rất nhiều linh thực và linh ẩm tới, bày đầy một bàn trước mặt nàng.

Nếu như trên bàn không cắm thêm ba nén hương kia, Tô Lâm An nghĩ mình sẽ vui hơn một chút.

Đây là đang cúng nàng mà.

Trước đó nàng và Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn suy đoán, Ma Quân Phệ Hồn chính là ông nội của nàng. Giờ đã tới được thượng giới, nàng có thể hỏi cho rõ ràng rành mạch. Phải biết rằng, Ma Quân Phệ Hồn chính là giới chủ của một giới, ắt hẳn phần lớn tu sĩ thượng giới đều từng nghe tới danh hiệu của ông.

Lục Ý đáp: “Tô Tiễn.”

Tô Lâm An phụt một tiếng, suýt chút nữa phun hết linh ẩm ra ngoài.

Tô Lâm An rất thân thiết với ông nội, còn quan hệ với cha thì khá bình thường.

Ông nàng tên là Tô Thừa Vận, cha nàng tên Tô Tiễn.

Kết quả, Ma Quân Phệ Hồn tên là Tô Tiễn, cùng tên với cha nàng? Chuyện gì thế này, Tô Lâm An cảm thấy não mình sắp bị quá tải. Nàng cắn đứt ống trúc trong miệng, cuối cùng bàn bạc với Khoa Đẩu Hỏa: “Ông nội của ta hẳn là một phân thân. Ngươi nói xem có phải phân thân đã có linh trí của riêng mình, không cam lòng tiếp tục làm phân thân, kết quả là sinh ra một đứa con trai, còn cố tình lấy tên của bản tôn đặt cho con trai nữa?”

Ông của nàng, hình như đúng là có thể làm ra việc đó...

“Cũng có khả năng không phải là con ruột.” Tô Lâm An lẩm bẩm, “Nói không chừng cũng là con rối.”

Trước kia nàng đã cảm thấy cha mình có phần kỳ lạ, bình thường không thích nói cười, ngôn hành cử chỉ cực kỳ nghiêm khắc, chẳng hề thân thiết với nàng. Vốn dĩ Tô Lâm An chưa từng nghi ngờ ông là con rối gì đó, nhưng sau này khi gặp được một con rối giống hệt với mình thì nàng đã hơi nghi ngờ, liệu cha nàng có phải người thật hay không.

Khi ông nội còn tỉnh táo đã hạ lệnh cho cha phải bảo vệ nàng, cho nên, cuối cùng khi ông nội phát điên, người cha không hề thân thiết mấy mươi năm chẳng nói lấy một lời với nàng, đã canh giữ ở ngoài kết giới của nàng.

Nhưng nếu suy đoán ấy là thật, vậy thì nàng chui ra từ đâu chứ?

Nàng nói: “Đến ngay cả tên của Ma Quân Phệ Hồn mà ngươi cũng không rõ?”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ta chỉ biết giới chủ của Ma Giới là Ma Quân Phệ Hồn thôi, còn họ Tô cụ thể thế nào thì sao biết được.”

Người ta cũng chỉ gọi là ma quân ma quân, đâu có ai gọi là ma quân Tô gì đó chứ.

Suy đoán lung tung chỉ vô dụng, đoán tới đoán lui cũng chẳng thể đoán ra. Tô Lâm An lắc đầu, gạt những ý nghĩ hỗn loạn sang một bên. Nàng nhìn Lục Ý rồi hỏi: “Chỗ ta cũng có một gốc linh thực đã tu luyện được hơn vạn năm, chi bằng ngươi dạy nó làm thế nào để biến hình?”

Sau khi nói xong, nàng truyền âm cho Thỏ, bảo Thỏ đặt hoa Đan Chu vào cái chậu nhỏ rồi mang qua đây.

Khi Thỏ ôm lấy bồn hoa nhỏ ra ngoài, nó nhìn thấy hai gốc linh thực thi còn xem thường, cảm thấy bản thể của họ không lớn bằng hoa Đan Chu, chắc chắn là không lợi hại bằng hoa Đan Chu. Tuy rằng giờ hoa Đan Chu đã thu nhỏ lại ở trong chậu hoa, nhưng nếu hoa Đan Chu giữ nguyên kích cỡ thì cũng có thể lớn chừng một căn nhà đó.

So sánh ra thì, hai gốc linh thực này đúng là không đáng để ghé mắt.

Nó có hơi bất mãn mà lẩm bẩm: “Chúng ta còn đang bế quan, gọi ra đây làm cái gì.”

Lục Ý quan sát kỹ càng hoa Đan Chu một hồi, đóa hoa trên đỉnh đầu ngóc cao, nhìn từ trên cao xuống mà nói: “Tu vi của hoa này còn chưa đạt nổi đến cảnh giới Nhân Tiên, nếu muốn biến hình thì có hơi khó một chút.” Chỉ là một bông hoa nhỏ, căn bản không thể bằng được nửa phần nhan sắc của ả.

“Có điều nếu như có sự giúp đỡ của linh dịch từ linh thực cấp cao, việc biến hình trước thời hạn sẽ dễ hơn rất nhiều.”

Vừa dứt lời, ả đã nhìn thấy Tô Lâm An nhìn mình chằm chằm với đôi mắt sáng quắc. Lục Ý gắng gượng nói: “Thật ra, thật ra thì cấp bậc của ta vốn không hề cao.”

Nhưng những lời này chẳng có chút sức lực nào. Bị nàng ta nhìn như vậy, Lục Ý hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai. Ai bảo ả lắm lời, nói kỹ như vậy làm gì. Vừa rồi ả còn đang thấy may mắn vì cơ thể của mình không bị đả thương như tỷ tỷ, giờ nếu như phải lấy ra một chút linh dịch, ả sẽ chịu thiệt lớn.

“Ngươi là đại tỷ tỷ, nên săn sóc cho vãn bối một chút.” Tô Lâm An giơ tay vỗ nhẹ vào cây hoa tím trước mặt, còn búng một cái lên cánh hoa của ả.

Bất đắc dĩ, Lục Ý chỉ đành cẩn thận nặn ra một chút linh dịch. Linh dịch chậm rãi bay ra ngoài, dáng vẻ lưu luyến không rời, hồi lầu vẫn không chịu rơi lên hoa Đan Chu. Mà lúc này, thấy giọt linh dịch ấy, Tô Lâm An cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, cứ luôn cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu rồi.

Tô Thỏ hơi mất kiên nhẫn, “Cái quái gì vậy?” Nó còn sợ hoa Đan Chu bị bẩn đây này!

Nó ôm lấy chậu hoa muốn dời ra chỗ khác, lại thấy hoa Đan Chu khép hai chiếc lá lại, ôm lấy giọt nước kia. Giọt nước thấm vào cơ thể hoa Đan Chu chỉ trong nháy mắt. Còn hoa Đan Chu vốn đang ổn, khi bị giọt nước kia thấm vào thì lập tức trở nên ốm yếu, lá cây quăn lại như bị nắng chiếu khô hết nước.

Thỏ lo lắng quát lên: “Các ngươi cho Đan Đan ăn gì vậy!”

Thỏ sốt ruột cũng muốn cắn người. Nó nhe nanh với Tô Lâm An, nhảy qua định đánh người, bị Tô Lâm An cho một cái bạt tai mới ngoan ngoãn lại.

Lục Ý sợ Tô Lâm An nhưng không hề sợ Thỏ, lúc này lạnh lùng nhìn Thỏ rồi nói: “Đây là linh dịch mà tiền bối đã tặng cho ta năm xưa, ta đã chia cho nàng ta một giọt, có thể khiến nàng ta biến hình. Một trăm năm tiếp theo đây, nàng ta sẽ cực kỳ yếu ớt, không thể rời khỏi cái chậu hoa mà ngươi đang ôm đâu.”

“Linh thực chúng ta biến hình vốn chẳng hề dễ dàng gì, khảo nghiệm của thiên đạo quá khó. Trong khoảng thời gian này dễ dẫn cực nhiều thiên địch tới. Linh thú, nhân tu, đều sẽ cảm nhận được hơi thở trên người nàng ta. Có điều, có các ngươi bảo vệ nàng ta thì sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Năm ấy vốn dĩ đại năng cũng nói che chở cho chúng ta, sau đó ngài ấy lại có việc dây dưa nên đưa chúng ta lên khối đá Thiên Vẫn này, đủ để cản lại những kẻ địch kia, để chúng ta có thể bình an biến thành người.”

Khi ả kể đến đây, giọng nói đã có đôi phần nghẹn ngào, “Tỷ muội chúng ta muốn báo ân, nào ngờ vẫn không thể gặp lại. Đợi đến khi nghe ngóng được tin tức của ngài, thì ngài, ngài đã mất rồi...”

Nói xong câu này, giọng của ả ta bỗng trở nên âm trầm u ám: “Đây là linh dịch mà ta trân trọng nhất, đã chia cho nàng ta một nửa. Nếu như ngươi còn ầm ĩ nữa, ta sẽ giết nàng ta, đòi linh dịch về đấy.” Khi nói chuyện, bông hoa tím của Lục Ý còn nhìn chòng chọc vào Tô Thỏ. Nó sợ đến mức nhũn cả chân ra, ngồi bệt xuống đất.

Uy áp ấy quả là đáng sợ. Tô Thỏ không thở nổi, chỉ có thể ôm lấy cổ nhìn Tô Lâm An cầu cứu.

Tô Lâm An chỉ vào nó, “Ngươi đúng là thiếu đòn.”

Tuy rằng hơi bất mãn với Thỏ, nhưng đến cùng thì Tô Lâm An cũng sẽ không làm hại đến tính mạng của nó. Thấy Thỏ bị uy áp làm sợ đến mức nằm sấp xuống, nàng mới nói: “Thôi.”



Giờ Lục Ý mới thu lại uy áp, cụp hoa không lên tiếng.

Tô Lâm An tiếp tục hỏi, nào ngờ lúc này Lục Ý không vui, chẳng nói lấy một lời nào, dường như có dùng cái chết để uy hiếp thì ả ta cũng chẳng sợ.

“Ta hỏi một vấn đề cuối cùng...” Tô Lâm An nói, “Ngươi nói xem vị đại năng kia, tiền bối linh thực giúp đỡ các ngươi, cho các ngươi linh dịch ấy, không phải là củ cải đấy chứ?”

Lúc này, không chỉ Lục Ý không vui mà Hồng Phù đang dưỡng thương ở bên cạnh cũng hất đế hoa, cáu kỉnh quát: “Củ cải cái gì. Đó là Yên La bạch ngọc(*), sinh ra nhờ hội tụ linh khí trời đất. Khi ngài sinh ra đã có tu vi cảnh giới Thiên Tiên, sinh ra đã có thể biến hình!”

Bàn tay đang cầm linh quả của Tô Lâm An sững lại.

Vừa rồi nàng ngửi mùi của linh dịch kia thì cảm thấy khá quen, trong đầu bỗng nảy lên một phỏng đoán vô căn cứ nên thuận miệng hỏi một câu, nào ngờ đúng thật là như vậy.

Cơ thể củ cải này của nàng, chính là củ cải muối bạch ngọc gì đó sao?

(*) Chữ yên烟 trong Yên La 烟萝 đồng âm với chữ yêm腌 có nghĩa là muối, ướp thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status