Ấn Công Đức

Chương 345 : Chương 345MẮT LÁC



Sau khi nói chuyện với Hồng Phù và Lục Ý một hồi, Tô Lâm An đã hiểu thêm rất nhiều điều về thượng giới.

Nàng để đá Thiên Vẫn của Hồng Phù và Lục Ý lên phía sau nhà tổ(*), cùng tiến về hướng đồng bằng Cổ Tỉnh với họ. Sau khi dặn dò xong xuôi thì Tô Lâm An định về nhà tổ, nào ngờ vừa mới bước được một bước, Lục Ý vốn vẫn một mực không chịu để ý đến nàng lại dùng lá cây ngoắc nàng lại. Tô Lâm An quay đầu thì thấy Lục Ý nói với vẻ e dè: “Tỷ muội ta không thể tới đồng bằng Cổ Tỉnh.”

(*) Nguyên văn là đi lên phía sau nhà tổ, nhưng đoạn dưới có nói Tô Lâm An đã đưa khối đá này lên nhà tổ, chỉ chiếm một khoảng đất trống nhỏ.

Đồng bằng Cổ Tỉnh là nơi nào, Lục Ý vẫn biết, “Nơi đó có không ít tu sĩ nhân loại. Giờ hai ta đang trong thời kỳ quan trọng nhất, chỉ có trốn trong hư không vô tận mới an toàn.”

“Trước kia bạn ta đã nói, giờ đồng bằng Cổ Tỉnh không còn ai nữa rồi.” Nếu là hồi xưa, nàng sẽ nghi ngờ lời của Mục Cẩm Vân, nhưng lúc này nàng lại không nghĩ như vậy.

Tô Lâm An im lặng một lúc rồi hỏi: “Các ngươi đã trốn trong hư không vô tận bao nhiêu năm rồi?”

Lục Ý ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc hơn bốn trăm năm rồi.”

Ừ, mười năm gần đây Mục Cẩm Vân mới vào điện Thông Linh, chắc chắn đồng bằng Cổ Tỉnh Xuyên mà hắn nhắc đến khác xa với ký ức của Lục Ý.

Lục Ý vẫn lắc đầu, “Tiền bối... Tuy rằng ngài cường đại, nhưng mang theo nhiều tu sĩ cấp thấp thế này lộ diện ở thượng giới, thật ra cũng không an toàn. Ta nghĩ là nên trốn trong hư không vô tận thì hơn, đợi phần lớn họ có tu vi Nhân Tiên rồi hãy tới thượng giới.”

“Những người này lên thượng giới, đương nhiên là phải ngâm mình trong hồ Giới mới có thể thích nghi với môi trường của thượng giới. Nhưng tu vi thấp quá sẽ không thể chịu nổi áp lực của hồ Giới, có cố chịu được thì cũng sẽ thu hút những tu sĩ khác tới.”

“Dù sao thì, mỗi người đều là một phần tài sản mà.” Ả nói với giọng điệu sâu xa: “Niệm lực, niệm châu, cũng đâu phải có được thông qua việc minh tưởng.”

Tuy rằng nói vậy cũng rất có lý, nhưng Tô Lâm An vẫn lắc đầu: “Linh thạch trên nhà tổ không nhiều, nếu chỉ dựa vào linh khí chuyển hóa từ trận pháp ngũ hành thì không đủ để nó bay quá lâu trong hư không vô tận.” Thật ra khối thiên thạch của hai tỷ muội này cũng chẳng lớn, chỉ như một căn nhà nhỏ. Giờ nó bị nàng đưa lên nhà tổ thì cũng chỉ chiếm một khoảng đất trống nho nhỏ, căn bản không thể chứa được nhiều người như vậy.

Nàng híp mắt lại, cười nói: “Các ngươi có bao nhiêu linh thạch thượng giới, cho chúng ta mượn dùng chút được không?”

Lục Ý: “...”

Không đợi Lục Ý lên tiếng, Hồng Phù cuối cùng đã không nhịn nổi mà mở miệng: “Không giấu gì tiền bối, hòn đảo nổi này của các ngài hẳn là vốn có cấp bậc rất cao, nhưng không hiểu vì sao lại bị suy giảm cảnh giới. Cách bôi chất dịch nhầy của thú Phệ Căn bên ngoài cũng cực kỳ sơ sài, không xứng với trận pháp vốn có. Cho dù là có linh thạch thì cũng khó mà trốn lâu trong hư không vô tận được.”

Tô Lâm An ngượng ngùng mỉm cười. Cách bôi chất dịch nhầy vụng về này, chẳng phải từ một tay nàng mà ra hay sao.

Hồng Phù căn bản không chú ý đến chuyện ấy. Vừa vào ả ta đã quan sát tỉ mỉ hòn đảo nổi này, phát hiện trận pháp trên hòn đảo được bày bố cực kỳ tài tình, nhưng lại không đủ linh vận bảo quang, giống như hàng lỗi sau khi bảo vật cao cấp bị hư hỏng. Kết giới xung quanh nó cũng không hề cao minh, có thể thuận lợi bay đến giờ chắc chắn là chưa gặp phải gió bão kẽ nứt lớn.

“Uy lực của gió lớn trong hư không quá mạnh, kết giới của hòn đảo nổi này rất khó mà chịu được.” Hồng Phù tiếp tục nói.

Hàm ý chính là, hòn đảo nổi này không thể ở lại trong hư không vô tận quá lâu, lên bờ sớm mới là đúng đắn. Nếu nó thật sự trốn trong hư không vô tận, nói không chừng ngày nào đó gặp phải gió bão thì sẽ bị xoắn nát.

“Tất nhiên hai tỷ muội ta cũng có tích trữ ít linh thạch, sẵn lòng chia đôi phần cho tiền bối. Nhưng chúng ta trốn ở đây tu hành, muốn đột phá thì không thể không có linh thạch, mong tiền bối thông cảm cho. Đợi chúng ta thăng cấp, cũng có thể san sẻ khó khăn với tiền bối.”

“Thật ra với tiền bối mà nói, linh thạch không phải là thứ quan trọng nhất. Mấy năm nay tỷ muội chúng ta đã có được không ít thẻ ngọc của tu sĩ nhân loại, có rất nhiều công pháp tu luyện, kỳ văn dị sự, bản đồ kho báu các loại. Tiền bối có thể cầm lấy hết.”

“Chỉ mong rằng tiền bối có thể cho phép tỷ muội chúng ta trốn trong hư không vô tận, qua được khoảng thời gian này thôi.”

Đã nói đến nước này rồi, Tô Lâm An cũng không thể tiếp tục làm khó các ả. Dù sao thì, hiện giờ thật ra nàng cũng là linh thực, còn là Yên La bạch ngọc gì đó nữa. Nàng đã chiếm cơ thể củ cải, đối xử với những đồng loại của củ cải cũng nhân từ hơn một chút.

Tô Lâm An lấy được chiến lợi phẩm của các ả theo sự chỉ dẫn của Hồng Phù. Khi nàng rời khỏi đá Thiên Vẫn, vừa khéo nhìn thấy Trảm Nhất Đao đang lén lút đi qua đi lại ở bên ngoài. Tô Lâm An thấy làm lạ. Rõ là nguyên thần của Trảm Nhất Đao đã bị thương, giờ gã nên nhập thiền điều hòa hơi thở để khôi phục nguyên thần mới phải. Gã lượn qua lượn lại ở đây làm gì?

Tô Lâm An đi tới hỏi thăm, kết quả Trảm Nhất Đao cứ ấp úng không chịu nói rõ. Nàng hết kiên nhẫn, thầm nhủ trước kia gã là một đại lão gia cực kỳ thẳng thắn, sao giờ lại vòng vo tam quốc như vậy.

Chẳng lẽ giờ sắc đẹp của nàng lan tỏa khắp bốn phương, cho nên gã căng thẳng đến mức không nói nên lời?

Tuy hiện giờ Tô Lâm An cảm thấy mình cực kỳ xinh đẹp, nhưng không phải loại xinh đẹp khiến bốn bề rung động ấy. Nàng vừa hiện thân ở trước mặt Sở Tài Nguyên thì bị Sở Tài Nguyên coi là nữ quỷ. Sau này ở trấn Thanh Thủy, nàng lại nhận được không ít ánh mắt sùng bái, nhưng đó thật sự là súng bái và tôn kính. Tiếp đó nàng gặp phải thú Phệ Căn, bị lăn qua lộn lại đến mức mặt mày lấm lem, khắp người chẳng có chỗ nào sạch sẽ.

Đợi đến khi nàng trở lại đối chiến với hai hoa yêu, hai bông hoa đó cứ như không nhìn thấy mặt nàng, chỉ biết sợ run cầm cập.

Những chuyện như vậy khiến nàng bị đả kích liên tiếp, cứ luôn nghĩ sao giờ mắt của đám người này lại lác như vậy chứ!

Giờ gặp Trảm Nhất Đao, Tô Lâm An hỏi: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói thẳng ra đi?”

Nếu Trảm Nhất Đao quả thật là người đầu tiên khen nàng, nàng cũng sẵn lòng cho gã chút xíu đồ tốt từ kho báu của nàng.

Kết quả là Trảm Nhất Đao lắp bắp: “Tiên linh, cô nương Lục Ý vẫn ổn chứ?”

“Có thể, tha cho nàng ấy một mạng hay không?”

“Không sao.” Nụ cười vừa đủ độ trên mặt của Tô Lâm An hơi sững lại. Nàng liếc nhìn Trảm Nhất Đao vẫn đang cúi đầu, nói với giọng điệu hờ hững: “Có điều hai người họ sẽ không tới đồng bằng Cổ Tỉnh cùng chúng ta. Đợi khi nào tới gần kẽ nứt của đồng bằng Cổ Tỉnh, các nàng sẽ rời đi.”

“À.” Trảm Nhất Đao biết tin xong thì lập tức hành đại lễ một cách đầy nho nhã với Tô Lâm An, cực kỳ không hợp với thanh đao lớn được gã đeo sau lưng. Khi gã khom người xuống, mũi đao kia đâm về phía trước, suýt chút nữa đã cắt luôn vào chân nàng.

Trảm Nhất Đao chắp tay thi lễ, nói: “Đa tạ tiên linh.”

Đợi nói xong, Trảm Nhất Đao đứng thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía cây hoa tím trên khối thiên thạch kia rồi mới quay đầu rảo bước rời đi.

Từ đầu đến cuối, gã không hề để ý đến gương mặt của Tô Lâm An. Gã cứ luôn cảm thấy nàng thần bí khó lường, lại nhiều thân phận đến mức khó mà tin nổi, đại sư tỷ, Tô Lâm An, tiên linh gì đó, còn là người trong lòng của Mục Cẩm Vân, nhìn lâu hơn một chút thì giống như không tôn trọng nàng.

Tô Lâm An vốn tưởng rằng Trảm Nhất Đao sẽ đi tìm Lục Ý trò chuyện, nào ngờ gã lại đi luôn như vậy? Lắc lư ở bên ngoài lâu tới vậy mà cũng không vào nhìn một chút sao?

Có điều nàng cũng lười lo chuyện bao đồng. Nàng vừa có được rất nhiều thẻ ngọc, lại biết thêm về Yên La bạch ngọc gì đó, còn cả chiếc váy đỏ kỳ lạ và nhiều thứ khác đều cần phải sắp xếp kỹ càng. Nàng còn phải bổ sung kiến thức về thượng giới.

Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau bọn họ sẽ tới được đồng bằng Cổ Tỉnh.

Tô Lâm An chào hỏi đám Nam Ly Nguyệt rồi quay về trấn Thanh Thủy, ở lại ngôi nhà nhỏ mà Mục Cẩm Vân ở hồi trước. Tất nhiên, nàng cũng chỉ ở trong phòng, sau khi vào nhà thì nàng còn muốn vào thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng, cứ như vậy thì thời gian sẽ dài hơn nhiều.

Nhưng dù là căn nhà nhỏ đó hay là thế giới nhỏ trong lá Ngưng Băng, chỗ nào cũng có dấu vết tồn tại của Mục Cẩm Vân.

Cho tới giờ nàng mới hiểu, thế nào là tức cảnh sinh tình. Rõ ràng miệng nói là không yêu, nhưng những ký ức ấy lại như tơ như sợi, cứ vờn quanh trêu chọc trái tim của nàng.

Nàng ngồi trong thế giới nhỏ của lá Ngưng Băng, nhìn vào tấm Tiên Sứ Lệnh đặc biệt mà Mục Cẩm Vân để lại. Nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt Tô Lâm An chợt trắng bệch.

Nàng có phần không chắc chắn mà hỏi Khoa Đẩu Hỏa, giọng nói còn hơi run rẩy.

“Sao ta lại, không cảm nhận được hơi thở thần thức trên tấm Tiên Sứ Lệnh này nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status