Ấn Công Đức

Chương 350 : Chương 350ÁC MỘNG



Tô Lâm An quay lại nhà tổ.

Nàng vừa vào nhà tổ đã nhận ra mấy tu sĩ chịu trách nhiệm hộ vệ đang tản bộ bên ngoài có gì đó không ổn lắm. Ai nấy nom cũng cực kỳ mệt mỏi, mắt cũng đã có quầng thâm.

Không phải tất cả mọi người trong nhà tổ đều bế quan tu luyện cùng một lúc. Thường sẽ có một trăm tu sĩ có tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở lên ở lại để canh giác, đóng ở những vị trí cố định, còn có một trăm tu sĩ tuần tra. Mà hiện giờ, có vẻ những tu sĩ này hơi không ổn.

Tô Lâm An tiện tay túm lấy một người đang đi thẳng tới từ phía đối diện để hỏi, thì nghe đối phương đáp: “Ta vẫn chưa đến giờ đổi ca. Vừa rồi khi tu luyện chẳng biết vì sao mà ta càng lúc càng buồn ngủ, cứ vậy ngủ thiếp đi, còn gặp ác mộng.”

Sau khi hắn giật mình tỉnh giấc thì tim còn đập loạn thình thịch. Hắn cũng không còn lòng dạ nào mà tu luyện nữa, cho nên tới đây tuần tra luôn.

“Ngươi không thấy mệt hả?” Nếu như nguyên thần của tu sĩ có vấn đề gì, chắc chắn tự người đó sẽ nhận ra được. Nhưng nom dáng vẻ hiện giờ của hắn thì hoàn toàn không ý thức được mình đang có vấn đề.

“Cái đó thì không.” Hắn cũng chưa nói khi mình giật thót tỉnh dậy còn cực kỳ căng thẳng. Đường đường là một tu sĩ, sao có thể không biết ngượng mà nói mình gặp ác mộng rồi bị dọa tỉnh chứ.

Đặc biệt là, còn trước mặt một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy nữa.

Cũng không phải mọi tu sĩ của châu Vân Lai đều đã từng nhìn thấy dung mạo thật sự của Tô Lâm An, còn những người đã từng gặp thì cũng không buôn chuyện truyền bá rằng nàng xinh đẹp đến nhường nào. Bởi vậy, giờ tu sĩ này gặp được một nữ tu xinh đẹp, hơi thở quanh người cũng không hề mạnh thì cũng cố tình bước tới. Hắn cũng chẳng định làm gì, chỉ muốn chào hỏi làm quen, nói một câu thôi cũng được.

Được mỹ nữ quan tâm, tim hắn lại loạn nhịp, nhưng không phải là cảm giác căng thẳng như vừa rồi mà như có chú nai nhỏ đang húc loạn xạ trong lòng.

Đang muốn giao lưu thêm mấy câu, nếu như có thể trao đổi phù truyền âm là tốt nhất, thì hắn thấy nàng bỗng quay đầu lại hỏi những tu sĩ đang canh phòng ở bên kia: “Các ngươi cũng gặp ác mộng sao?”

Vốn những tu sĩ này đều đang yên lặng làm mấy cọc gỗ. Vị trí của mỗi người trong số họ đều là cố định, một khi có người ngoài xâm nhập là có thể kết trận ngay tức khắc. Đây cũng chính là trận pháp mà Tô Lâm An cố ý bố trí kết hợp với trận ngũ hành của nhà tổ lúc đầu.

Một trăm tu sĩ đều đứng ở vị trí cố định của mình, cách nhau khá xa, bởi vậy cũng không nói chuyện gì với nhau. Có điều Tô Lâm An vừa hỏi, những người đó đều giật thót trong lòng, nhao nhao đáp: “Vâng!”

Ngay lập tức, họ ồn ào như ong vỡ tổ, “Ngươi cũng gặp ác mộng sao?”

“Ta cũng vậy, ngươi mơ thấy gì đó?”

“À đúng rồi, giọng nói vừa rồi nghe quen lắm!” Có người bất chợt nói: “Là tiên linh đó!”

Tức khắc, Tô Lâm An nhận ra vẻ kinh ngạc vì cái đẹp trong ánh mắt của thanh niên đối diện đã biến mất, mà thay vào đó là sự cung kính và tôn sùng. Dáng vẻ hắn như hận không thể quỳ xuống ngay lập tức.

Sau đó, hắn quỳ xuống thật.

“Hóa ra là tiên linh! Đa tạ ơn cứu mạng của tiên linh!”

Tô Lâm An: “...”

Mọi người vừa nói chuyện là biết tất cả đều gặp phải ác mộng. Về cơ bản thì giấc mơ đó na ná như nhau, đều bị một thứ rất hung dữ truy sát. Bọn họ liều mạng chạy trốn, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng thì cũng có thể thoát ra được.

Mới đầu mọi người đều chỉ cho rằng đó là một giấc mơ mà thôi, cũng không cảm nhận được cơ thể có gì bất ổn. Giờ biết những người bên cạnh đều gặp ác mộng như vậy, tất nhiên họ phải xem xét một cách nghiêm túc.

Có điều nghe tiên linh nói vẻ mặt bọn họ đều mệt mỏi, dưới mắt còn có quầng thâm thì mọi người đều thấy khó tin. Vì trong mắt họ, tất cả mọi người đều cực kỳ bình thường, căn bản không hề có vẻ mệt mỏi gì hết.

Tô Lâm An đoán, đây chính là tác dụng của niệm lực.

Trước kia, khi hung vật trên cây cầu đối phó với người bình thường, hù dọa họ, tất nhiên sẽ dùng cách giả quỷ giả thần này để khiến họ gặp ác mộng, để họ phải sợ hãi, ép khô sức sống của họ trong cơn mơ.

Không ngờ, nó cũng dùng cách ấy để đối phó với tu sĩ.

Tô Lâm An sai bảo đám Nam Ly Nguyệt đi sắc thuốc an thần. Tuy ở đây rất đông người, nhưng giờ trong đó cũng có không ít luyện đan sư. Hơn nữa những lò đan đó có thể biến hóa muôn vàn, lò lớn nhất có thể chứa được nước của cả một cái hồ, vậy nên sắc cho mỗi tu sĩ một bát thuốc cũng không hề khó. Chẳng qua bọn họ đều không hay, trong khi thuốc được sắc, Tô Lâm An đã lén nhỏ một chút nước bọt vào, mong rằng như vậy thì hiệu quả có thể rõ rệt hơn đôi phần.

Tu sĩ của trấn Thanh Thủy cũng được chia thuốc.

Bọn họ còn được thiên vị hơn...

Tô Lâm An, đã ngâm mình trong nước thuốc đó...

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Nó rất bứt rứt nhưng không dám nói.

Đợi đến khi chia sạch thuốc, Tô Lâm An nhận ra quả thực tình hình của mọi người đã chuyển biến tốt hơn. Nàng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ xem nên đối phó với hung vật trên cầu ra sao.

Khoa Đẩu Hỏa: “Vừa rồi ta đã muốn hỏi ngươi. Rõ ràng ngươi đã nhìn thấy con sông lớn và cây cầu đá đó, còn có bóng người lóe lên nữa, sao ngươi không qua đó xem thế nào?”

“Lại còn hức hức hức ôm ngực kêu sợ nữa!” Giờ nghĩ lại cảnh đó, Khoa Đẩu Hỏa cảm thấy chẳng biết có phải đầu Tô Lâm An bị làm sao rồi không.

“Đó rõ ràng là đối phương cố tình dẫn dụ ta tới.” Tô Lâm An thờ ơ đáp.

“Nó rất muốn ăn ta.” Tô Lâm An lấy một tay chống cằm, “Khi ta thò tay vào đám mây, ta cảm nhận được một luồng sức mạnh thần hồn âm u lạnh lẽo.”

“Giống như đang muốn kéo ta vào vậy.”

“Hung vật chỉ có thể dùng sức mạnh thần hồn, nhưng lại không tấn công thẳng vào nguyên thần của ta. Điều này chứng tỏ nguyên thần của nó có chút vấn đề, chỉ có thể chia ra một phần sức mạnh nhỏ để đối phó với ta.” Cho nên nàng thò tay vào rồi lại rụt về, lặp đi lặp lại, còn chơi đùa hung vật kia mấy trận, như đặt đĩa thịt trước mặt nó rồi đùng một cái cầm đi vậy.

“Cơ thể của nó cũng không xuất hiện. Sau khi nhận ra hương vị của ta khá ngon thì nó bắt đầu dẫn dụ ta lên cầu, chủ động để lộ dấu vết. Xem ra nơi đó hơi khó đối phó.” Sào huyệt của hung vật, cho dù nàng cực kỳ tự tin với cơ thể của mình nhưng cũng không dám kích động quá mức mà qua đó.

Cẩn thận thì giữ được thuyền ngàn năm mà.

“Ta vào thì cũng chẳng sao, nhưng nhà tổ vẫn đang ở ngoài. Nếu như ta bị nhốt ở trong đó quá lâu, nó nuốt mất nhà tổ thì hỏng bét.”

“Ngươi xem, nếu không phải ta quay lại ngay lập tức, chắc chắn những tu sĩ ở đây sẽ có vấn đề.”

Phân tích tình hình một hồi, cuối cùng Tô Lâm An nói: “Nó để lộ dấu vết thì ta phải đi chắc? Vậy chẳng phải ta tự chui đầu vào rọ hay sao?”

“Tuy rằng trận pháp của nhà tổ có thể tạm thời khiến nó không hút thẳng linh khí được, nhưng lại không thể cản được nó dùng thần niệm gây ảnh hưởng đến những người khác, vẫn chưa đủ an toàn.”

Giống như hai tỷ muội Hồng Phù Lục Ý trước đó vậy. Nhục thân của hai người họ chưa hề tiến vào, chưa kích thích trận pháp kết giới của nhà tổ, nhưng nguyên thần lại tiến vào rồi dùng đèn câu hồn. Điều này chứng tỏ sức phòng ngự của nhà tổ với đòn tấn công thần hồn cực kỳ có hạn. Đây là một chỗ thiếu sót lớn của nhà tổ.

Nghĩ một hồi, Tô Lâm An nói: “Xem ra, chỉ có thể để Vũ Thương đưa nhà tổ vào phạm vi bảo vệ của nó.”

Nhưng cấp bậc của Vũ Thương không bằng nhà tổ, muốn đưa nhà tổ vào thì có vẻ không dễ dàng cho lắm. Cho dù có chủ nhân của nhà tổ đồng ý thì tỷ lệ thành công cũng không cao.

Đến bao giờ Vũ Thương mới có thể lên cấp thành tiên phẩm đây? Nhà tổ phải an toàn thì nàng mới yên tâm mạnh dạn đi đánh quái vật được!

Tô Lâm An nghĩ tới đây, bỗng thè lưỡi ra liếm môi dưới theo bản năng.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Trong lòng nó hơi lo lắng. Lần sau lúc nó cần lên cấp, có khi nào Tô Lâm An sẽ liếm quanh nó một lượt hay không. Đáng sợ quá!

Chủ nhân biến thái như vậy phải làm sao đây!

Rõ ràng Khoa Đẩu Hỏa không hề lên tiếng, nhưng Tô Lâm An vẫn liếc nó: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Linh dịch ít như vậy, không đến lượt ngươi đâu.

“Sao ngươi biết ta nghĩ gì chứ!”

Tô Lâm An: “Hề hề.”

Màu lửa còn đổi rồi kìa, nàng có thể không biết được hay sao? Vả lại, nàng cũng chưa nói nó nghĩ gì, chỉ nói nó nghĩ nhiều rồi thôi.

Đồ thiểu năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status