Ấn Công Đức

Chương 349 : Chương 349SỢ BẨN



Không có sông, cũng chẳng thấy cầu.

Nhưng chắc chắn là chúng ở đây. Nàng không nhìn thấy, chứng tỏ cường độ thần thức của nàng không đủ, hoặc, niệm lực không đủ.

Dọc đường đi, Tô Lâm An đã nhìn thấy không biết bao nhiêu hài cốt. Hơn nữa nàng phát hiện, những hài cốt ở gần miếu thần nom còn ổn một chút, còn những nơi cách miếu thần càng xa thì hài cốt đều khô đét đen thui, cứ như bị hút sạch nước trong cơ thể.

Xem ra, thứ gây nên tất cả những chuyện này còn hơi kiêng kỵ niệm lực. Bởi vậy khi những người phàm kia rơi vào bước đường cùng, chỉ có thể tụ lại ở trong miếu thần, mong rằng những vị được cho là thần tiên có thể hiển linh, diệt sạch yêu ma, cứu lấy mạng sống của họ.

Nàng đi về phía xác chết có màu đậm nhất. Xem ra, đó hẳn là nơi bắt nguồn của mọi thứ.

Tìm một lúc, Tô Lâm An phát hiện ra một đàn thờ giữa đống đổ nát.

Đàn thờ này là một cái sân hình tròn, quanh sân cắm rất nhiều cọc gỗ, trên mỗi cọc gỗ đều trói một đôi đồng nam đồng nữ. Bé trai và bé gái bị trói quay lưng vào nhau trên cọc, quấn dây đỏ quanh người, hai tay chắp lại trước ngực. Giờ chúng chỉ còn là bộ xương khô, nhưng cũng có thể nhìn thấy, trong tay chúng còn đang nắm chặt lấy một viên đá cuội màu đỏ sậm.

Những đồng nam đồng nữ này có thể được coi là những xác chết đen nhất. Chúng chính là tế phẩm đầu tiên.

Người phàm cung thần kính quỷ. Khi gặp phải chuyện gì không thể giải thích, nếu “tiên nhân” mà họ thờ phụng không giúp đỡ thì chính họ sẽ nghĩ ra vài cách linh tinh để khẩn cầu sự khoan dung.

Nhưng trên thực tế, thần tiên trong mắt họ chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ trong giới tu chân. Còn cái được gọi là quỷ, đơn giản chính là tàn hồn của những tu sĩ đã chết, hoặc căn bản là đám tà tu xấu xa đen tối.

Mười tám đôi đồng nam đồng nữ bị coi là đồ tế, bị đóng đinh trên cọc gỗ. Một đống người giả thần giả quỷ ở đây, vừa hát vừa múa. Tô Lâm An chuyển tầm mắt thì nhìn thấy một bàn thờ, trên bàn còn có một cái xác đang cầm một thanh kiếm gỗ trong tay.

Kiếm được làm từ gỗ đào, vốn không có linh khí, mà đương nhiên cây gỗ khô cũng không có sức sống. Lúc này nom thanh kiếm gỗ kia cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn, chỉ hơi bẩn thỉu đen đúa. Nhưng cũng có thể nhìn ra được, người cầm lấy thanh kiếm gỗ đào này, hẳn là người mà họ mời đến để cúng tế trừ tà.

Trước hết Tô Lâm An dùng thần thức quét qua một vòng, không thấy có gì bất thường. Sau đó nàng lại dùng niệm lực xem thêm lần nữa, nhìn vào viên cuội nhỏ trong tay đám trẻ.

Loại đá này có lẽ là nhặt được trong con sông lớn kia. Vậy tìm theo viên đá này, có phải sẽ tìm được vị trí của con sông kia hay không?

Tô Lâm An nhẹ nhàng lấy viên đá ra khỏi tay của một đứa bé.

Sau đó nàng nói: “Đốt.”

Nơi đây không có đèn dầu, cơ thể này của nàng khi làm phép cũng hơi cổ quái. Những pháp quyết chỉ cần dùng chút linh khí là có thể thi triển như Thanh Phong Quyết thì nàng có thể làm được dễ dàng, nhưng những pháp quyết cao sâu hơn, cần phải vận chuyển linh khí trong cơ thể thì phiền hà hơn rất nhiều. Nàng có thể cảm nhận được cơ thể của mình vẫn luôn hấp thu linh khí, nhưng lại chẳng biết nó chứa linh khí ở đâu, cũng không cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể này. Bởi vậy việc nàng làm phép khó hơn rất nhiều, cứ dùng nhục thân đánh người còn thoải mái hơn.

Lúc này nàng hô đốt, tất nhiên không phải chính nàng động tay mà là đang sai khiến Khoa Đẩu Hỏa.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Khoa Đẩu Hỏa bất đắc dĩ bay ra ngoài, “Ta cũng kén ăn mà.”

Nó thích đốt đồ, nhưng những thứ này chẳng có chút linh khí nào, nhìn còn đen sì bẩn thỉu, thật sự rất ảnh hưởng đến khẩu vị. Có điều dù nó không tình nguyện nhưng vẫn thò ra đốt. Một đốm lửa nhỏ đã đốt sạch nơi đây. Chỉ là sau khi đốt, nó bỗng kinh ngạc hô lên, “Ta cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang hút lấy linh khí của ta!”

Nói đoạn, ngọn lửa nhỏ chui lại cơ thể Tô Lâm An ngay lập tức, còn bị cản lại một chút. Tô Lâm An phản ứng cực nhanh, giơ tay ra bắt lấy ngọn lửa rồi thu về trong biển ý thức.

Tất cả những thứ có linh khí đều bị thứ đang ẩn mình trong bóng tối kia hút lấy.

Trừ nàng.

Theo lý mà nói linh khí của nàng là nồng nhất, tại sao thứ kia lại không xuống tay với nàng?

Nàng cầm lấy hòn đá trong tay, nhíu mày đánh giá kỹ càng. Niệm lực tỏa ra như tia như sợi, bọc lấy cả viên đá rồi cảm nhận hơi thở trong đó. Còn phần niệm lực kia lại hóa thành tia mảnh, dò xét trong không trung, rồi không ngờ nó lại chỉ lên bầu trời.

Nhưng vào khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên nhìn, một tiếng rắc vang lên, viên đá cuội nhỏ trong tay bỗng vỡ nát thành bột, còn tia niệm lực kia của nàng cũng bị một luồng sức mạnh trào ra từ viên đá cưỡng chế cắt đứt.

Giống như đòn tấn công bằng thần thức bị đối phương cản lại, niệm lực của nàng cũng bị đánh tan.

May là nàng không dùng nhiều niệm lực, hơn nữa đối phương không tấn công vào nguyên thần của nàng qua tia niệm lực kia, bởi vậy nàng không hề bị thương.

Lẽ nào, con sông đó ở trên trời.

Tô Lâm An suy nghĩ một hồi thì nảy ra một ý, chiếc váy đỏ trên người đã biến ngay thành pháp bảo phi hành, chở nàng bay luôn lên trời.

Bầu trời xám xịt như đang bị một cái lồng bụi bặm chụp xuống. Đợi đến khi lên đến nơi, Tô Lâm An nhận ra những thứ màu xám kia giống như từng cục bông, tựa như mây nhưng lại chẳng phải. Nàng cũng không biết rốt cuộc nó là thứ gì, nhưng dù sao cũng đã rõ là không tìm thấy nơi có con sông kia.

Nàng hơi lớn mật, ỷ vào cơ thể đặc biệt mà ngay cả thú Phệ Căn còn chẳng tiêu hóa nổi này nên bèn giơ tay ra, thò vào một áng mây xám, còn khuấy mấy cái. Nàng chỉ thấy sau khi thò vào đó thì bàn tay cực kỳ lạnh, có cảm giác cả bàn tay đã ướt đẫm nước, giống như, nàng đang nhúng tay vào một dòng sông?

Hơn nữa, trong sông còn có cá, dường như chúng đang hôn lên mu bàn tay nàng?

Tô Lâm An rụt mạnh tay lại. Nàng nhìn lòng và mu bàn tay của mình, không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

Bởi vậy nàng đến một chỗ khác, vươn tay ra rồi lại rụt tay về. Sau vài lần làm như vậy, Tô Lâm An nói: “Thôi, chẳng có gì cả, đi về trước đã.”

Vào đúng lúc này, một giọt nước mưa rơi xuống từ tầng mây kia, rơi thẳng lên mu bàn tay của Tô Lâm An.

Nàng sững lại một chút rồi nói: “Mưa rồi. Chắc chắn nước mưa ở đây sẽ hơi bẩn.”



Nàng nói xong, đang muốn bay về thì bỗng có một tia chớp rạch ngang trời, từ giữa tầng mây xám lại có một bóng người hiện ra. Bóng người ấy thoáng hiện lên trong khoảnh khắc chớp lóe, rồi chui vào sâu trong tầng mây.

“Ta hơi mệt, để mai lại tới vậy. Dù sao cũng chẳng gấp một chốc một lát.”

Tô Lâm An tiếp tục nói.

Dứt lời nàng bèn bay về phía nhà tổ, nhưng nàng vừa bay chưa được bao xa thì lại có một tia chớp rạch ngang trời. Mà trên không trung, có một cây cầu đá u ám hiện ra.

Cây cầu đó vắt qua ngang trời, hơn nữa điều khiến người ta thấy kinh tởm là, có vô số người đang đứng đông nghịt trên cầu, tất cả đều nhìn chằm về phía nàng. Sau khi chớp lóe xong, cây cầu cũng biến mất theo. Tô Lâm An để lộ ra vẻ mặt căng thẳng, lấy tay vỗ ngực, nói với giọng điệu như lòng còn sợ hãi: “Ghê quá đi mất. Ta cứ về trước đã.”

Sau đó, nàng chạy một mạch không hề quay đầu lại.

Dưới trụ cầu ở góc trái, một tiếng mắng chửi vang lên: “Đồ chó chết! Tiện nhân!”

Cả người của kẻ vừa lên tiếng được bao bọc trong một cái áo choàng đen như mực, chỉ để lộ ra đôi mắt. Con ngươi của kẻ ấy có màu xanh thăm thẳm, như hai đốm ma trơi bay phất phơ giữa nghĩa địa. Y là tà tu Quỷ Khiếu, sau khi bị người đánh trọng thương thì chạy trối chết một mạch. Khi không thể chạy nổi nữa, y đã dùng thuật quy tức bí truyền để trốn sâu trong lòng đất. Vì linh khí ít ỏi nên y vẫn luôn ngủ say không tỉnh, nguyên thần vốn yếu ớt cũng dần bị tan đi. Vào lúc y đã sắp tan thành tro bụi, những người phàm ở nơi đây lại xây một cây cầu, đồng thời lấy người làm vật tế, làm cọc người sống.

Y dùng những người sống ấy làm đồ tế, chậm rãi tỉnh dậy, nhưng chút sức mạnh máu thịt ít ỏi này vẫn chẳng thể giúp được gì.

Cho tới ngày cây cầu được nối liền, y cảm nhận được ở bên kia bờ sông, có khí huyết sát mỏng manh.

Khí huyết sát ấy chính là thứ y cần để tu luyện! Y quyết đập nồi dìm thuyền, dùng sức mạnh thần hồn cuối cùng tạo ra mấy tai nạn, đồng thời lợi dụng hài cốt của những người bị dùng để tế cầu đầu tiên, hù dọa đám người phàm kia, khiến cho họ phải cúng tế lần nữa. Đợi khi đã có đủ đồ tế, lượng máu thịt mà y hấp thụ cũng miễn cưỡng đủ để tạo thành một trận pháp. Nó giúp y kết nối được với khí huyết sát ở bên kia bờ, cũng coi như dựng một cây cầu hồn với thứ ở phía đối diện.

Kể từ ngày đó, y có thể hấp thụ khí huyết sát ở bờ bên kia một cách thuận lợi, khôi phục càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh.

Đợi đến khi có tu sĩ xuất hiện thì người phàm ở nơi đây đã chết gần hết, còn tu sĩ kia nhận ra có điều bất thường thì cũng đã tự bỏ đi. Quỷ Khiếu vốn tưởng rằng kẻ đó sẽ đi tìm viện binh, không ngờ đợi đến mấy năm sau, tuy có người tới phía ngoài nhưng lại chẳng có ai vào trong, đã vậy họ còn dựng lên một tầng phong ấn ở nơi đây.

Phí công y còn có hơi lo lắng, chủ động thi triển phép thần thông Nhất Thủ Già Thiên (một tay che trời) của mình. Nào ngờ đám người ấy không hề vào, chỉ phong ấn nơi này lại rồi thôi.

Phong ấn thì cũng chẳng sao, bởi Quỷ Khiếu nhận ra, khí huyết sát ở bờ bên kia cuồn cuộn không dứt, có hấp thụ thế nào cũng chẳng hết. Y chỉ cần tiếp tục ở lại đây, đợi đến khi tu vi của y khôi phục lại hoàn toàn thì y có lòng tin phá được kết giới kia, một lần nữa xuất hiện trong thiên hạ.

Phải biết rằng, năm ấy, y đã đạt đến cảnh giới Thiên Ma, vốn y còn có cơ hội làm giới chủ của Ma Giới!

Điều duy nhất khiến y cảm thấy tiếc nuối là, tuy rằng khí huyết sát ở bờ bên kia cuồn cuộn không dứt nhưng mỗi ngày y lại không hấp thụ được bao nhiêu. Nếu có y thể hấp thụ nó một cách thoải mái, có lẽ giờ y đã rời khỏi nơi này từ lâu.

Mà một năm nay, không biết có phải do y đã hấp thu quá nhiều khí huyết sát ở bờ bên kia khiến thứ đang say ngủ ở phía ấy tỉnh dậy hay không. Nguyên thần của y cũng cảm nhận được mối uy hiếp cực lớn, tạo nên cục diện giằng co với bên kia. Nếu không phải là vì vậy, y đã sớm dùng sức mạnh nguyên thần trấn áp người phụ nữ kia ngay khi nàng ta vừa vào rồi.

Hiện giờ nguyên thần của y đang chống lại thứ ở bờ bên kia, không thể vận dụng được quá nhiều.

Nơi đây đã nằm trong lĩnh vực của Quỷ Khiếu. Người phụ nữ kia vừa vào thì y đã cảm nhận được ngay.

Nhưng rõ ràng nàng ta đã ở trong lĩnh vực của y, y lại không thể hút được linh khí và sức sống của nàng ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta lượn lờ ở trong này. Y vốn định tạm thời mặc kệ nàng ta, đợi đến khi hút sạch những người trên hòn đảo nổi kia rồi đối phó với nàng sau. Nào ngờ nàng ta càng lại gần, y lại càng cảm nhận được hơi thở linh vận quanh người nàng ta, cảm thấy khắp nơi trên người nàng ta đều có mùi hương mê người.

Đợi đến khi nàng ta nhúng tay vào sông, y hận không thể cắn đứt từng ngón tay của nàng ta, mút nhẹ lấy nó, nhai kỹ nuốt chậm. Nếu có thể ăn được nàng ta, thì thứ ở bờ bên kia chắc chắn không phải đối thủ của y. Đây là ý nghĩ nhảy ra trong đầu y sau khi cảm nhận được hơi thở trên thân người phụ nữ kia. Ý nghĩ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu y, không thể gạt đi.

Tuy nhiên, mỗi lần y hao hết sức lực, vừa chia ra chút sức mạnh thần hồn quấn lấy ngón tay nàng ta thì đùng một cái, nàng ta lại rụt tay về. Sức lực của nàng ta quá lớn, đến ngay cả sức mạnh nguyên thần của y cũng không thể chống lại được.

Lãng phí hết cả sức mạnh thần hồn của y.

Sau vài lần làm như vậy, y chẳng chiếm được chút lợi ích nào, còn bị hao mất không ít sức mạnh thần hồn. Nếu như không phải giờ cơ thể y không cử động được, lại đang trong lúc giằng co với thứ ở bên kia bờ, thì y nhất định sẽ tự tay bắt lấy nàng ta, ép khô linh khí và sức sống tràn ngập trong cơ thể nàng.

Để dẫn dụ người đến bên cạnh mình, y đã chủ động để lộ dòng sông và cây cầu đá thật sự trong lĩnh vực. Nào ngờ cái người vừa rồi vẫn luôn một mực tìm kiếm chân tướng, lúc này lại chạy một mạch chẳng thèm quay đầu lại?

Chạy rồi chạy rồi chạy thật rồi?

“Sợ mưa? Sợ bẩn?”

Ngươi sợ cái quỷ ấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status