Ấn Công Đức

Chương 367 : Chương 367GIẰNG CO



Chương 367GIẰNG CO

Trong khi Tô Lâm An bị kéo vào hố đen ở kẽ nứt, chìm sâu vào bóng tối, thì dưới vực Cửu Cực vạn thú đang sục sôi.

Vô số tiếng gầm giận dữ của cự thú vang lên khiến cho Đồ Trọng Sơn đang canh giữ ở ngoài tầng tám cũng phải giật mí mắt. Gã luôn cảm thấy ở trong đó có gì đó không hay đang xảy ra.

Lẽ nào tên điên họ Lý kia đã vào sâu trong tầng tám, giao chiến với hung thú ở trong đó?

Vì Đồ Trọng Sơn canh giữ trước cửa hứng gió ở tầng tám này, cơ thể lâu không động đậy nên đã hệt như một bức tượng. Làn da của gã đã hóa đá, nhưng máu và linh khí trong cơ thể lại vận chuyển nhanh chóng không ngừng nghỉ. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, khí huyết trong cơ thể gã hừng hực như những cơn sóng mãnh liệt. Lúc này gã hơi cử động, một chỗ hóa đá trên gương mặt đã có vài viên đá lả tả rơi xuống, để lộ ra làn da thật sự. Trông mặt mày gã hồng hào, tinh thần sung mãn.

Gã chậm rãi đứng dậy, bước tới bia đá ở cạnh lối vào tầng tám.

Vào khoảnh khắc gã đứng dậy, gió mạnh ở cửa mất đi vật cản thì lập tức ập vào, phát ra những âm thanh rít gào mãnh liệt như tiếng huýt sáo trong tầng tám.

Âm thanh ấy, đã rất nhiều năm chưa từng vang lên.

Đồ Trọng Sơn đặt tay lên bia đá. Bàn tay gã ấn xuống, theo đó tấm bia đá bình thường không có gì đặc sắc bắt đầu lóe sáng. Một vài hình ảnh mờ nhạt dần hiện ra trên bia đá. Đó chính là quang cảnh bên trong tầng tám.

Kẻ điên họ Lý kia có tư chất xuất chúng, còn trẻ mà đã có thực lực phi phàm. Gã ta là một tiểu chiến thần của Thu Hoang, đã từng lập bao công lao hiển hách cho Thu Hoang. Nếu như gã ta chết yểu ngay trong bí cảnh vực Cửu Cực nhà mình thì tổn thất sẽ cực kỳ lớn.

Sau khi Đồ Trọng Sơn đưa niệm lực vào bia đá, cảnh tượng hiện lên trên bia đá cũng rõ ràng hơn đôi phần. Gã tìm kỹ một hồi lại không hề phát hiện ra tung tích của tên điên họ Lý kia. Không chỉ là gã ta, đến ngay cả thằng nhóc của Lạc gia cũng chẳng thấy, lẽ nào...

Niệm lực tiếp tục tìm kiếm về phía trước. Nhưng vừa lại gần cấm vực ở sâu bên trong, gã đã cảm nhận được một tiếng gầm giận dữ tưởng chừng vô biên bô tận, ngay sau đó trên bia đá đã xuất hiện vết nứt. Đồ Trọng Sơn không dám tiếp tục tìm kiếm vào sâu hơn nữa, chỉ có thể rút niệm lực về tấm bia đá. Gã đứng trước tấm bia một hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Không thấy gã ta ở bên ngoài, bên trong lại có tiếng gầm rống liên tục, điều này chứng tỏ tên điên họ Lý kia đã vào cấm vực ở sâu bên trong. Hung thú ở nơi đó cực kỳ nguy hiểm. Đừng nói là gã, cứ cho là những người cảnh giới Thiên Tiên của Thu Hoang hiện giờ cùng đi vào cũng rất khó để an toàn rời khỏi. Phải biết rằng năm ấy khi phong ấn nơi này thành công, số người có cảnh giới Thiên Tiên của Thu Hoang nhiều gấp đôi hiện giờ. Hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua, hung thú ở trong đó cũng hung tàn hơn trước.

Khi gã ta đi vào, Đồ Trọng Sơn đã nghiêm túc nhắc nhở rằng không được vào cấm vực. Hiện giờ...

Chỉ mong rằng tên họ Lý điên kia may mắn, có thể sống sót ra khỏi nơi đó.

Đồ Trọng Sơn không giúp được gì. Gã đứng trước bia đá một lúc rồi lại về ngồi ở cửa hứng gió. Gió mạnh rít gào, vì quanh năm suốt tháng đương đầu với gió lạnh nên quần áo sau lưng hắn đã rách nát từ lâu. Cơ bắp sau lưng gã cứng chắc như thép, còn có vô số lớp hoa văn màu nâu ở trên. Đó là những vết sẹo hình thành từ vết thương bị gió mạnh cào xé ra vào mấy năm đầu. Giờ làn da của chính gã đã được tôi luyện thành một lớp giáp dày, còn mạnh hơn nhiều pháp bảo phòng ngự cao cấp khác.

Gã hơi nhắm mắt lại.

Chỉ cần tĩnh tâm lại, chịu được nỗi cô đơn, chịu được khổ cực, thì gã sẽ sớm đột phá thôi.

Lúc này, sâu trong vùng cấm của vực Cửu Cực.

“Lạc Hiên” đã bị thương, một cánh tay buông thõng xuống, tay còn lại cũng đầy máu tươi. Máu chảy dọc theo khuỷu tay xuống, chảy qua bàn tay đang cầm chặt kiếm của hắn, tiếp tục chảy dọc xuống theo phi kiếm rồi tụ lại thành giọt máu ở mũi kiếm, nhỏ tí tách xuống đất.

“Tên điên họ Lý” mà Đồ Trọng Sơn nhắc đến đang đi sau “Lạc Hiên”. Gã không thể đứng vững, khi đứng yên một chỗ thì cơ thể cũng cong vẹo một cách quái dị. Một bên vai thõng xuống, chân cứ luôn run lên, tay cũng lắc trái lắc phải, gã giống như kẻ đần độn loạn trí ở nhân gian.

Gã liên tục nghiêng đầu nhìn về phía “Lạc Hiên”, muốn học theo dáng đứng của hắn, nào ngờ căn bản là không đứng vững nổi. Gã muốn hỏi mấy câu, vừa mở miệng thì nước bọt lẫn máu đã chảy đầy ra ngoài, xem chừng cũng bị thương không hề nhẹ.

Phía sau hai người có vài con hung thú đang nằm la liệt đen sì cả một khoảng đất, sống có mà chết cũng có.

Mà phía trước họ có một rãnh sâu do kiếm bổ ra, phía bên kia của rãnh sâu đó lại có một đàn hung thú lớn. Lấy đường kiếm ở giữa làm ranh giới, hung thú hai bên giằng co lẫn nhau, giống như hai đội quân đang đối chọi, trận chiến đang hết sức căng thẳng.

“Grào!” Hung thú dẫn đầu của phía đối diện là một con nhện đen có một chiếc gai nhọn hoắt mọc trên đầu. Cơ thể nó to bằng cái cối xay. Nó vốn có tám cái chân mà nay chỉ còn lại bảy. So với đám hung thú đối diện thì hình thể của nó có thể coi là cực kỳ nhỏ gọn, nhưng thế lực của nó là mạnh nhất, có thể khống chế cả đàn thú. Đồng thời nó có thể dùng huyết khí để cổ vũ sĩ khí của đàn, khiến cho đàn thú phát huy được thực lực vượt xa tu vi của chính chúng.

Hơn nữa sau khi nó bị chặt đứt một chân thì đã ẩn mình trong đàn thú, được đàn thú bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Kế hoạch muốn bắt giặc thì bắt vua trước cũng khó mà làm được.

“Grào grào grào!” Nó phẫn nộ gầm thét, muốn gọi những hung thú đối diện quay lại.

Đến lúc này nó vẫn không hiểu, tại sao mấy con hung thú kia lại nghe theo hiệu lệnh của hai tên tu sĩ nhân loại đó. Mấy năm nay nó đã giết mấy tu sĩ nhân loại nhưng số lượng quá ít, dù sao thì trong này cũng không gặp được nhiều người. Mà những hung thú biến dị như chúng, trong dòng máu cũng chẳng có truyền thừa gì. Bởi vậy tuy rằng nó rất mạnh nhưng linh trí lại không bằng được linh thú bên ngoài, cũng không thể nói chuyện một cách rành mạch chính xác với tu sĩ nhân loại được, chỉ có thể phát ra từng tiếng gào giận giữ.

Nhưng dù nó có rít gào thế nào đi chăng nữa, đàn hung thú đối diện vẫn không hề thay đổi.

Nhện đen tức giận không thôi, lại lệnh cho vài con hung thú đi lên phía trước dò xét. Kết quả là kiếm pháp của gã tu sĩ trông như bị thương rất nặng kia vẫn xuất thần nhập hóa, hung thú mà nó phái ra vẫn không thể xông hết qua rãnh sâu. Còn hai con duy nhất sau khi qua được bên đó thì cơ thể lắc qua lắc lại, đồng thời phát ra tiếng gào thét đau đớn, không bao lâu sau đã ngã uỳnh xuống. Đợi đến khi chúng đứng dậy, nhện đen nhận ra, nó đã mất quyền kiểm soát chúng.

Điều đó cũng có nghĩa, hung thú được thả qua đó lại không nghe lời.

Điều này khiến nó cực kỳ kiêng kỵ, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trong khi nhện đen đang do dự không quyết định, Mục Cẩm Vân cũng nhíu chặt mày. Thật ra tình thế hiện giờ khá bất lợi với hắn. Chỉ cần con nhện đen kia dám liều đánh đến cùng, đẩy hết tất cả hung thú phía đối diện lên thì phía bên này của hắn sẽ không có bất cứ phần thắng nào. Chỉ sợ nhục thân mà hắn chọn trúng này sẽ lại bị xé rách và gặm cắn lần nữa.

Hắn có thể khống chế Lạc Hiên, ký sinh trên phần lớn hung thú ở đây, nhưng lại không thể làm gì được con nhện đen ở phía đối diện kia.

Hắn đã phát hiện rằng ở nơi này, huyết khí được lấy làm đầu.

Những con hung thú này đều là sinh linh biến dị. Trên người chúng sẽ có một loại sương đỏ đặc biệt, có thể mê hoặc tâm thần của con người. Làn sương đỏ này cực kỳ giống với khí huyết Thiên Ma mà hắn đã gặp phải ở châu Vân Lai ngày trước. Bởi vậy Mục Cẩm Vân đoán, sinh linh nơi đây đều bị nhiễm phải khí huyết Thiên Ma sau đó bị biến dị. Mà khí huyết Thiên Ma càng nhiều càng mạnh thì địa vị ở nơi đây càng cao, thực lực cũng mạnh hơn. Con nhện đen đó đã là kẻ mạnh nhất nơi đây, sức mạnh của khí huyết Thiên Ma trong người nó cũng vượt xa hắn. Bởi vậy, Mục Cẩm Vân không thể ký sinh rồi khống chế nó.

Thậm chí hắn còn nghi rằng, nếu như hắn cưỡng chế ký sinh vào con nhện đen đó, chính hắn sẽ bị khí huyết cắn nuốt lấy, mất đi thần trí, trở thành một bộ phận của nhện đen. Bởi vậy, Mục Cẩm Vân không dám manh động.

Vốn dĩ hắn muốn đợi khi nào thực lực mạnh hơn thì sẽ đối phó với con nhện đen ấy tiếp. Có điều con nhện đen này cực kỳ có linh tính, lại biết rằng không được để cho hắn trưởng thành. Hiện giờ địch mạnh ta yếu, hắn đang bị vây vào thế khó. Nếu như không phải trước kia hắn dùng thực lực mạnh mẽ chấn nhiếp đối phương khiến chúng tạm thời không dám manh động, thì e là giờ đây phía hắn đã lành ít dữ nhiều.

Không thể kéo dài được nữa.

Nghĩ tới đây, ánh kiếm trong tay Mục Cẩm Vân lóe sáng, khí lạnh vờn quanh thân kiếm, sau khi hòa vào máu ở mũi kiếm thì bốc lên làn sương dày đặc. Sương mù bay lên cao, mơ hồ tạo thành hình rồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status