Ấn Công Đức

Chương 381 : Chương 381TRỪNG TRỊ CÁI ÁC



Không đợi Tô Lâm An ra lệnh, Khoa Đẩu Hỏa đã tự xông ra ngoài. Ngọn lửa bay vọt lên lao thẳng vào lửa của thú Hổ Dực, dùng lửa tấn công lửa.

Không bao lâu sau, Khoa Đẩu Hỏa đã chiếm được ưu thế, nuốt trọn ngọn lửa của thú Hổ Dực xong thì đậu lên người nó. Tuy rằng Khoa Đẩu Hỏa không thể đốt luôn thú Hổ Dực thành tro tàn như đốt mọi vật thể có linh khí như hồi trước, nhưng cũng chui vào người nó, nướng nó đến mức chảy mỡ xèo xèo, còn có mùi thịt bay ra...

Khoa Đẩu Hỏa vốn dựa vào việc đốt cháy những linh vật khác để có được sức mạnh. Lúc này nó thở phì phò hăng say thiêu đốt, vừa đốt còn vừa nói: “Con thú Hổ Dực này hơi khó đốt. Muốn đốt sạch tất cả linh khí của nó phải tốn chút sức lực.”

Nó còn hỏi: “Hay là ta dừng lại chút, ngươi có muốn thử ít thịt không?” Nói đoạn, nó lại tự bổ sung: “Tiếc rằng không có gia vị. Nếu như có đám Trữ Tần ở đây thì tốt rồi.”

Trước kia trong pháp bảo trữ vật của Tô Lâm An cũng có rất nhiều đồ ăn và gia vị, có điều khi nàng ngủ một giấc trong gió bão kẽ nứt thì những thứ đó đã mất sạch cả, hiện giờ muốn rắc chút muối lên cũng không được.

Chẳng qua thịt kia được nướng chảy mỡ xèo xèo còn tỏa hương thơm phức, trái lại nàng cũng thấy muốn nếm thử. Phải biết rằng người nơi đây bổ sung sức mạnh khí huyết bằng cách ăn thịt, có lẽ thịt của con thú Hổ Dực cấp mười này cũng là vật đại bổ.

Nàng nhảy từ trên cây xuống, đi đến bên cạnh thú Hổ Dực. Nàng vốn muốn xé ít thịt ở trên đùi nó, nghĩ lại thấy vừa rồi móng nó bẩn như vậy, hơn nữa còn có xác của con người ở phía dưới bị đốt chung thì lập tức nàng chẳng còn thèm ăn nữa.

Đang lúc do dự, nàng bỗng nhìn thấy mấy đường sáng bạc phóng từ xa tới, đáp thẳng xuống phía trước cách nàng không đến mười trượng.

Người đàn ông dẫn đầu cao lớn khôi ngô, dáng vóc cực kỳ cường tráng, tóc rất ngắn nhưng lại nuôi một bộ râu quai nón khá dài, nhìn cực kỳ hung hãn. Gã cầm một cây rìu lớn trong tay. Không biết đầu rìu được luyện chế từ chất liệu gì mà trông xám xịt, lưỡi rìu thì tanh nồng mùi máu. Máu bẩn đọng lại ở trên lưỡi rìu lâu ngày không tan, khiến cho lưỡi rìu có một màu đỏ sậm quái dị tỏa ra ánh đỏ u ám. Trông ánh đỏ ấy hơi khiếp người. Dưới ánh sáng yếu ớt u ám, thân rìu và cán rìu giống như bị giấu trong bóng tối, chỉ còn lại một vệt sáng đỏ hình vòng cung biến thành lưỡi hái gặt lấy mạng sống.

Có một nam một nữ đi cùng gã, tuổi tác đều còn hơi nhỏ. Sắc mặt của chàng trai rất tệ, hẳn là bị nội thương. Cô gái để tóc ngắn ngang vai, mặc váy da thú, eo có thắt một sợi đai, nhìn kỹ thì đó lại là một con rắn bạc. Dường như cảm nhận được ánh nhìn mang tính đánh giá của Tô Lâm An, con rắn kia bỗng ngẩng đầu, xì xì thè lưỡi với nàng.

Phía sau ba người đó còn có mười mấy người nữa, cách họ chừng mấy mét. Lúc này có mấy người trong đó đã nhìn xác thú Hổ Dực được nướng chín với đôi mắt lóe sáng, dáng vẻ như hận không thể xông lên gặm ngay một miếng.

“Có chuyện gì sao?” Tô Lâm An bước lên phía trước, chợt thấy ánh đỏ trên đầu rìu kia lóe lên phía trước người nàng. Nàng cúi đầu nhìn, chỗ mặt đất ngay trước mũi chân nàng đã có một khe nứt cực sâu, là do cái rìu kia bổ ra.

Nếu như ánh rìu đó chỉ cần tiến lên trước một chút, chân của nàng đã bị chém đứt rồi.

Ái chà, vừa ra tay đã thể hiện bản lĩnh thật sao?

“Cút!” Gã râu quai nón lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi ngươi nên đến.”

Tô Lâm An làm ra vẻ bừng tỉnh. Nàng thờ ơ liếc nhìn gã râu quai nón rồi nói: “Cho nên, các ngươi muốn cướp thịt do ta nướng?”

“Ăn nói linh tinh! Chỉ dựa vào ngươi mà cũng có thể giết chết được thú Hổ Dực?” Chàng trai trẻ tuổi bên cạnh gã râu quai nón tức giận quát lên: “Thú Hổ Dực này bị chúng ta đánh trọng thương rồi trốn mất, rõ là đã gặp phải thiên hỏa bị thiêu đốt mới thành ra như vậy, ngươi lại có mặt mũi mà nói đây là thịt do ngươi nướng?”

Tô Lâm An nhíu mày, trong lòng quả thực hơi không vui.

Trong mắt người ở ngoại vực, có lẽ nàng cực kỳ xấu xí, cho nên khi đám người này hung dữ với nàng thì trên mặt quả thực đầy vẻ hung ác và căm ghét. Trước kia nàng chưa từng trải qua điều này.

“Ta...” Tô Lâm An đang định nói thì gã râu quai nón đã giận dữ quát lên: “Còn không mau cút!”

Gã lại vung cây rìu lớn trong tay lên. Lần này, gã ta đã có ý định đả thương người. Lưỡi rìu đã sắp bổ đến phía trước người Tô Lâm An, chợt thấy nàng thình lình duỗi tay ra. Cánh tay của nàng lướt qua lưỡi rìu, khẽ xoay cổ tay, chẳng ngờ lại đẩy cây rìu kia ra. Sức mạnh ấy tựa như dời núi lấp biển khiến cho gã râu quai nón vung rìu vốn chẳng có chút đề phòng nào bị tuột tay. Cho nên cây rìu vốn nên bổ vào người Tô Lâm An lại bị lệch hướng, chém vào hai người trẻ tuổi đi theo gã.

Chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Cô gái trẻ tuổi kia còn ổn, trong khoảnh khắc xảy ra biến cố thì con rắn bạc ở eo đã có cảnh giác, thân rắn bỗng biến lớn rồi cuốn nàng ta sang một bên. Còn chàng trai kia thì không may mắn như vậy. Y vốn đã bị nội thương, căn bản không phản ứng kịp nên bị bổ thẳng vào giữa ngực, cả người bay ngược ra ngoài. Người ở phía sau dồn dập kêu lên đầy kinh hãi: “Hoàng thiếu!”

“Lâm Hiên!”

Hoàng Lâm Hiên là cháu ruột của một vị cường giả cảnh giới Chân Huyết ở trấn Mãng Sơn. Cường giả cảnh giới Chân Huyết kia cũng chẳng xây dựng thế lực gì, chỉ vùi đầu vào tu hành. Trước khi đi cũng không đưa mấy người thân đi cùng mà gửi gắm cho gia đình người bảo vệ trấn Mãng Sơn. Vị thủ trấn đó thấy tư chất của Hoàng Lâm Hiên không tồi nên tất nhiên là cực kỳ quan tâm chăm sóc y, bình thường cũng cho mấy chục người hầu đi theo. Nếu như ra ngoài thí luyện thì người bảo vệ được sắp xếp bên cạnh y còn nhiều hơn thế.

Gã râu quai nón là một vị tướng dũng mãnh dưới trướng của thủ trấn, cũng có tu vi cảnh giới Chân Huyết. Nhờ dùng một cây rìu Phách Thiên chém địch vượt cấp mà tiếng tăm lừng lẫy, gã được người ta phong cho tước hiệu là Cuồng Phủ. Bình thường gã rất ít khi ra tay, hôm nay uống đến say khướt rồi bị Hoàng thiếu mượn mất rìu. Lúc ấy tuy rằng gã say nhưng cũng rõ cây rìu do ai cầm đi, tất nhiên là gã làm bộ như không nhìn thấy. Dù sao trên rìu có sức mạnh khí huyết của gã, Hoàng thiếu cầm đi thì chẳng qua cũng tùy ý dùng một chút, đợi y dùng xong thì vẫn phải trả lại thôi.

Kết quả, lưỡi rìu này của gã lại cứu mạng Hoàng thiếu.

Ai ngờ lá gan của y lại to đến vậy, dám cầm rìu Phách Thiên đi trêu chọc thú Hổ Dực cấp mười.

Thịt của thú Hổ Dực quả thật rất tốt, huống chi còn là một con thú Hổ Dực đang tiến hóa. Sau khi nhận được tin thì Cuồng Phủ tự mình lên núi, chính là để mang thú Hổ Dực về. Không ngờ khi bọn họ tìm thấy thì thú Hổ Dực đã bị nướng chín, mà hiện giờ ở đây chỉ là một người phụ nữ có thực lực yếu kém. Gã chưa giết người đã là nhân từ rồi. Nào ngờ, nàng ta lại dám nói thú Hổ Dực này là do nàng ta nướng.

Cuồng Phủ vốn định dạy cho người phụ nữ cần của không cần mạng này một bài học, nhưng nàng ta không những đã dễ dàng hóa giải sức mạnh của một nhát rìu mà còn khiến cổ tay gã bị rung lên, ánh rìu bổ về phía Hoàng thiếu. Cuồng Phủ lập tức sa sầm mặt, cũng hiểu được rằng không thể xem thường người phụ nữ trước mặt này.

May là khi ấy gã không định giết người thật, khi vung rìu không tung toàn bộ sức lực. Nếu không thì, giờ e là Hoàng thiếu lành ít dữ nhiều. Tới lúc đó ông nội y tìm đến thì gã rất khó giải thích rõ ràng xem vì sao Hoàng thiếu lại bị rìu Phách Thiên của gã chém chết.

Lúc này thấy tính mạng của Hoàng thiếu tạm thời không có gì nguy hiểm, Cuồng Phủ râu quai nón đã nảy lên ý giết người.

“Nếu ngươi không muốn đi, vậy thì để mạng lại.”

“Giết người cướp của?” Tô Lâm An cười lạnh, “Nếu vậy, hôm nay ta cũng trừng trị cái ác một phen!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status