Ấn Công Đức

Chương 382 : Chương 382BIẾN THÂN



Đến khi cây rìu lớn lại được vung lên lần nữa, Tô Lâm An không né tránh mà dùng một tay đỡ lấy lưỡi rìu! Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của nàng phá vỡ phòng ngự huyết khí trên người Cuồng Phủ, nhanh chóng vươn ra theo góc độ cực kỳ gian xảo rồi túm lấy bộ râu được cắt tỉa chỉnh tề của gã. Ngọn lửa trong lòng bàn tay nàng lập tức bùng lên, đốt mất một nửa bộ râu của gã trong nháy mắt!

Cuồng Phủ cảm nhận được rằng ngọn lửa này không tầm thường, trong lòng chợt kinh hãi. Vào lúc khuôn mặt sung huyết đến mức đỏ bừng, gã nhổ ra một ngụm máu tươi giống như tên bắn. Sau khi mũi tên máu đánh về phía ngọn lửa thì “oành” một tiếng hóa thành một làn sương đỏ, khiến cho ánh lửa chợt giảm bớt đôi phần.

Khoa Đẩu Hỏa vừa nướng thú Hổ Dực vẫn chưa tiêu hóa, lúc này bị phun như vậy thì trái lại khí thế yếu đi mấy phần. Nó thấy tình thế không ổn bèn chuồn đi cực nhanh, chớp mắt đã nhảy về biển ý thức của Tô Lâm An.

Quả nhiên, đối phó với tu sĩ cảnh giới Chân Huyết phiền phức hơn rất nhiều.

Sau khi tên Cuồng Phủ kia đốt một chút khí huyết thì cơ thể bỗng nhiên phình lớn, biến thành một người khổng lồ ngay trước mặt nàng. Tuy rằng gã vẫn nhỏ hơn Thiên Ma ngoại vực rất nhiều, nhưng lúc này cũng đã cao gần hai trượng, cây rìu trong tay gã cũng lớn hơn. Gã giậm châm một cái đã khiến cho mặt đất phải rung lên mấy hồi.

Lưỡi rìu lóe ánh đỏ, hệt như một tia chớp bổ xuống từ trên cao khiến cho Tô Lâm An hơi khiếp đảm. Sau khi biến thân, thực lực của kẻ này tăng vọt lên cực nhiều, còn khiến người ta kinh hãi hơn cả sức bùng nổ khi tu sĩ trong giới tu chân thiêu đốt thọ nguyên để cưỡng chế đột phá!

Lần này Tô Lâm An không dám khinh thường dùng một tay đỡ đòn nữa, chỉ có thể tạm thời trốn đi.

Mặt đất bị chém thành mấy đường rãnh sâu hoắm. Sau mấy lần Tô Lâm An tránh được ánh rìu, đôi mắt của Cuồng Phủ đã đỏ ngầu. Huyết khí quanh người gã cuộn trào mãnh liệt, ánh rìu đan vào nhau dày đặc tạo thành một tấm lưới, bao phủ toàn bộ khe núi này.

Tô Lâm An đã tăng tốc nhưng vẫn bị ánh rìu ảnh hưởng đến. Thật ra nàng bị thương chẳng nặng, trên làn da trắng nõn hiện lên vài vết đỏ mảnh nhỏ. Chẳng qua tuy rằng không đau nhưng có một vết đỏ lại ở trên mặt nàng. Lần này, thực sự đã chọc nàng nổi trận lôi đình!

Sự giận dữ khiến cho cả gương mặt nàng đỏ thấu, trong cơ thể đã có thay đổi nho nhỏ. Sức mạnh khí huyết yếu ớt bỗng nhiên bừng lên giống như một ngọn núi lửa phun trào. Một luồng sức mạnh thô bạo hội tụ trong nắm đấm, theo cú đấm thật mạnh của nàng, “Uỳnh” một tiếng đã va vào đầu rìu mà Cuồng Phủ vung đến. Sau khi va chạm nàng bị lui lại mấy bước, đầu ngón tay vang lên tiếng răng rắc.

Cuồng Phủ cũng chẳng tốt đẹp gì. Gã kinh hãi nhận ra, lưỡi rìu của mình đã bị thủng một lỗ. Chẳng ngờ người phụ nữ nhìn qua yếu ớt gầy gò kia lại có thực lực như vậy, giờ gã đã hơi tin rằng, thú Hổ Dực chính do nàng ta giết.

Nhưng dù là như vậy, gã cũng sẽ không chắp tay nhường thú Hổ Dực cho nàng ta! Sức mạnh máu thịt của con thú Hổ Dực đang lên cấp này có thể giúp cho Hoàng thiếu đột phá cảnh giới Chân Huyết một cách thuận lợi.

Khi gã híp mắt lại, đang muốn đánh tiếp thì một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên: “Cuồng thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Một cô gái đeo trường kiếm trên lưng, mặc bộ đồ gọn gàng màu đen, tóc buộc đuôi ngựa đột nhiên xuất hiện. Nàng ta nhíu mày quan sát những người ở đây, bất mãn lên tiếng.

“Đại tiểu thư!” Cuồng Phủ nhìn thấy người vừa tới thì trên mặt lại lộ ra một nụ cười khẽ.

Người đó chính là con gái của thủ trấn, Mộc Tường Vi. Nàng ta có thiên phú xuất sắc, tuổi còn trẻ mà đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, đột phá cảnh giới Chân Huyết. Đầu xuân năm sau nàng ta có thể vào thẳng Phá Vân Tông dưới thành Thất Tinh để tu hành, đã được định trước là tiền đồ thênh thang.

“Con thú Hổ Dực này do Hoàng thiếu và thuộc hạ của cậu ấy dùng tính mạng để đổi lấy. Sau khi chúng ta đánh cho nó bị thương nặng thì bị con nhóc này chiếm lợi. Giờ con nhóc này lại muốn độc chiếm lấy thú Hổ Dực, ta không nhìn nổi nên qua đây để đòi lẽ phải.”

Cuồng Phủ nói đến đây, còn chỉ vào vết thương trên cổ thú Hổ Dực, “Kia là chứng cứ tốt nhất. Vết thương trí mạng này, chính là từ rìu Phách Thiên của ta mà ra.”

“Hoàng Lâm Hiên có gan đi giết thú Hổ Dực?” Mộc Tường Vi lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Lâm Hiên đang nằm ỉu xìu ở đằng xa, nói với vẻ mặt mỉa mai.

Nàng ta không thích Hoàng Lâm Hiên. Thật ra tư chất của y không tồi nhưng không bao giờ chịu làm việc đàng hoàng, khi thí luyện còn dắt theo mấy chục đến hơn trăm người bảo vệ bên mình, đúng là đồ nhát chết. Nhưng cha lại thương y, đối xử với y còn tốt hơn với nàng ta, con trai nhà người ta còn quan trọng hơn con gái ruột. Hơn nữa bên người Hoàng Lâm Hiên có cực nhiều phụ nữ, y còn ba lần bảy lượt tới trêu chọc nàng ta, điều này khiến nàng ta rất ngứa mắt với Hoàng Lâm Hiên. Thấy bộ dạng sống dở chết dở của y thì khó mà không đâm chọc mấy câu.

“Đại tiểu thư, cậu ấy mượn rìu Phách Thiên của ta, tất nhiên là có gan.” Cuồng Phủ cười hề hề giải thích.

.

Đám người này nói chuyện như bên cạnh không có người, hoàn toàn không thèm coi Tô Lâm An ra gì.

Có điều lúc này Tô Lâm An cũng chẳng rỗi hơi đi quan tâm đến họ, vì nàng cũng đang an ủi Tiểu Lục đây.

Tiểu Lục có mấy lần muốn ra tay giúp đỡ đều bị nàng cản lại, lúc này thấy trên mặt nàng có một vết đỏ thì đau lòng không thôi. Hắn vốn đã muốn xoa một chút, giờ lại càng muốn hơn.

Hắn còn muốn chọn lấy một chiếc lá xanh mềm mại nhất để vuốt ve gương mặt nàng, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”

Nhưng là một gốc cây rụt rè, hắn vẫn không dám vuốt. Hắn chỉ hỏi đến mấy lần rằng nàng có đau không, còn nói muốn gọi tỷ tỷ Tường Vi tới để đánh người.

Tô Lâm An vốn cảm thấy chỉ cần một mình nàng đã có thể đối phó với gã to con biến thân này. Có điều hiện giờ, phía bên kia có thêm một người phụ nữ trông tu vi cũng rất khá. Nàng muốn thuận lợi thoát thân, e là lại càng khó hơn.

Chẳng trách Tiểu Lục nói sau khi tu vi đạt đến cảnh giới Chân Huyết thì thực lực sẽ tăng vọt, hóa ra những người này đều biến thân được! Vèo một cái, kẻ vốn đã to con tức khắc biến thành người khổng lồ! Việc biến thân này lại còn chẳng có hạn chế gì về thời gian, nếu không thì gã đã chẳng thể nhàn nhã tán dóc với đại tiểu thư gì đó như vậy.

“Không đau.” Mấy vết đỏ kia chỉ giống như khi ngủ không cẩn thận đè lên gối, giờ đã sắp tan hết rồi.

“Vậy để ta gọi tỷ Tường Vi tới trút giận cho chúng ta!” Trên thực tế, Tiểu Lục luôn cảm thấy Tường Vi đã biết chuyện ở nơi này. Dù sao lửa cháy lớn đến vậy, động tĩnh khi họ đánh nhau cũng không nhỏ. Không biết vì sao nàng chưa lộ mặt, lại bình tĩnh nhẫn nhịn được đến thế.

Nếu như nàng nhìn thấy Tô Tô bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ tức đến xoăn cả lá, lửa giận ngút trời!

Trái lại Tô Lâm An có phần hiểu được vì sao hoa tường vi không tới. Theo sức hấp dẫn của cơ thể này đối với thực vật, nói không chừng hoa tường vi đang nhìn lén ở quanh đây, đợi nàng tự mình đi mời, sau đó mới xuất hiện với vẻ mặt mất tự nhiên ấy chứ. Dù sao thì lúc gần đi, hoa tường vi kia còn cực kỳ kiêu ngạo.

Cũng vào lúc này, đại tiểu thư Mộc Tường Vi kia liếc qua Tô Lâm An, chậm rãi nói: “Cô nhóc, người thì không cao, mà gan chẳng nhỏ.”

Tô Lâm An: “...”

Trong giới tu chân thì dáng người này của nàng có thể được coi là cao gầy, nhưng ở ngoại vực này, lại biến thành một kẻ nhỏ yếu ai ai cũng có thể giẫm đạp lên.

Nàng muốn mắng người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status