Ấn Công Đức

Chương 387 : Chương 387BÀ NGOẠI



Chú chim nhỏ giờ có màu trắng thuần, lông vũ trên người còn là lông tơ nhỏ xíu. Khi nó vừa ngó đầu ra thì cả người còn ẩm ướt, nhưng sau khi nó cử động vài lần thì lông tơ đã được hong khô tự nhiên, nhìn qua lông xù bông lên như một chú gà con vậy.

Sau khi nó gọi nương một hồi, thấy nương không thèm để ý đến mình thì tủi thân khóc thút thít. Nó khóc tới khóc lui rồi đói bụng, thế là vừa gặm vỏ trứng vừa khóc tiếp, trông đau lòng biết bao.

Khoa Đẩu Hỏa còn chưa bỏ ý định nướng chim ăn. Nó bay vèo một cái xuống, ngọn lửa bỗng phình lớn. Tô Lâm An thầm nói không ổn, lập tức gọi Khoa Đẩu Hỏa về. Nhưng lại chẳng ngờ, vào khoảnh khắc ngọn lửa của nó bao trọn lấy gà con, lông tơ khắp người gà con đều dựng đứng, hơn nữa, đám lông tơ vốn là màu trắng cũng biến thành màu đỏ như bị ngọn lửa nhuộm màu. Lông vũ trắng dần chuyển thành màu đỏ rực, hệt như ráng chiều dần nhuộm đỏ chân trời.

Tuy rằng hơi đau, nhưng gà con lại cảm thấy ấm áp. Tiếng kêu của nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tốc độ gặm vỏ trứng cũng nhanh hơn, âm thanh răng rắc vang lên như đang tấu nhạc.

Tiểu Lục nói lời thấm thía: “Cửu Thiên Hỏa Diên này, bẩm sinh đã thích lửa. Ngươi đốt nó như vậy, nó lại càng gọi ngươi là nương đấy.”

“Nghe nói khi chúng vừa nở, chim mái sẽ phun ra một luồng lửa, chào mừng chúng tắm lửa sinh ra.”

Cho nên, chuyện mà Khoa Đẩu Hỏa đang làm hiện giờ giống hệt như chim mái vậy. Trong mắt của chú chim nhỏ, khắp người Khoa Đẩu Hỏa đều tỏa ra ánh sáng chói lòa của tình mẹ.

Khoa Đẩu Hỏa quay sang nhìn ánh mắt như mẹ hiền của Tô Lâm An, lập tức mắng ầm lên: “Mợ nó chứ!”

Nó không muốn ở bên ngoài thêm một giây phút nào nữa, bay về ngay biển ý thức của Tô Lâm An. Đợi đến khi con chim kia không tìm thấy nó, xem nàng giải quyết thế nào, còn có thể khoanh tay đứng một bên cười hì hì hóng chuyện hay không.

Sau khi Khoa Đẩu Hỏa biến mất, chim nhỏ tức thì quay đầu nhìn Tô Lâm An.

Nó cảm nhận được, nương nó đã chui vào cơ thể của Tô Lâm An. Một chú chim chỉ lớn chừng lòng bàn tay, ánh mắt khi nhìn người khác còn rất hung dữ. Trong đôi mắt kia lóe lên tia sáng, cực kỳ có sức uy hiếp. Nhưng vì nó vừa trừng mắt vừa gặm vỏ trứng, cảm giác hung hãn kia đã bị phá bỏ hoàn toàn, khiến cho nó có vẻ vừa hung dữ lại vừa dễ thương, quả đúng là không thể ghét nổi.

Vẻ ngoài đáng yêu có ưu thế như vậy đó, bị nó lườm mà Tô Lâm An chẳng thấy tức giận.

Sau khi chú chim nhỏ nhanh chóng gặm xong miếng vỏ trứng cuối cùng, nó nhảy bộp một cái xuống, giống như một cục lông màu đỏ lao về phía Tô Lâm An, mở cái mỏ rồi phun ra một đốm lửa nhỏ!

Thực ra uy lực của đốm lửa đó không hề kém, có điều cơ thể củ cải này của Tô Lâm An há lại có thể bị chút lửa đó đốt hỏng. Nàng giơ một tay ra tóm lấy cục lông xù nhỏ, đồng thời chỉ vào mình rồi nói: “Gọi bà ngoại đi.”

Cục lông lập tức ngây ra.

Cửu Thiên Hỏa Diên bẩm sinh đã có linh trí. Nó nghĩ thật kỹ, hiểu ra ngay bà ngoại là có ý gì. Sau đó đôi mắt long lanh nước kia quan sát Tô Lâm An một hồi, đầu cũng rướn qua ngửi thật kỹ, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhưng lại không dám phủ nhận hoàn toàn. Nó chỉ nghiêng cổ nghĩ, “Rốt cuộc có phải là thật không nhỉ?”

Lẽ nào không phải nương bị ăn mất?

Mà là quay về trong lòng bà ngoại?

Đang lúc nghi hoặc, nó thấy Tô Lâm An giơ ngón tay ra. Trên đầu ngón tay nàng bốc lên một đốm lửa nhỏ, nó lập tức hưng phấn kêu lên chiêm chiếp: “Nương!”

Khoa Đẩu Hỏa: “Con mẹ nhà ngươi!”

Tô Lâm An là chủ nhân. Tuy rằng nó đã chui về, nhưng chủ nhân muốn nó ra ngoài thì nó không thể phản kháng. Lúc này nó bị ép ngoi đầu ra, vừa mới để lộ chút lửa thì đã bị con chim nhỏ kia kêu chiêm chiếp mổ cho một cái.

“Ra ngoài, chăm con cho tốt đi.” Tô Lâm An nói.

Khoa Đẩu Hỏa thà chết không theo.

“Ngươi cứ tạm thời nuôi nó, sau này về thì bảo Tiểu Bạch trông nó cho ngươi.” Tô Lâm An lại nói.

Bảo Tiểu Bạch trông hả? Khoa Đẩu Hỏa lộ vẻ trầm tư, màu sắc của ngọn lửa đã đậm hơn mấy phần.

“Nuôi lớn con chim này, dù với ta hay ngươi thì đều có lợi.”

Sức chiến đấu mạnh, bay cực nhanh, còn có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, nó là một trợ lực lớn đối với nàng. Hơn nữa bẩm sinh nó cũng điều khiển được lửa, còn có thể tẩm bổ và nương tựa lẫn nhau với Khoa Đẩu Hỏa.

“Không thì, vĩnh viễn đừng có ra ngoài nữa.” Giờ nàng đã có quyền khống chế Khoa Đẩu Hỏa tuyệt đối. Nếu nàng không cho nó ra ngoài, nó thật sự không thể ra ngoài được.

“Vậy, vậy thì nuôi.” Nó bị ép phải thỏa hiệp. Ngọn lửa nhỏ bay ra ngoài, uốn thành con rắn nhỏ, chơi đùa với chú chim đầy vẻ miễn cưỡng.

Tô Lâm An lấy ít thịt thú Hổ Dực còn sót lại lúc trước đút cho chim non. Nó cũng ăn đầy vẻ vui sướng, đồng thời vui vẻ gọi Tô Lâm An: “Bà ngoại!”

Điều này có nghĩa nó đã thừa nhận thân phận của Tô Lâm An.

Khoa Đẩu Hỏa lập tức bất mãn. Cái quái gì vậy, lẽ nào nó còn phải gọi Tô Lâm An là nương hả?

Khi ngọn lửa nó đang bùng lên chuẩn bị nổi cơn, chú chim nhỏ lại gọi một tiếng, “Nương!”

“Bà ngoại, nương, bà ngoại, nương...” Trái một tiếng bà ngoại, phải một tiếng nương, cả hang núi ngập tràn tiếng gọi vui vẻ của chú chim nhỏ, khiến cho Tô Lâm An cũng thích chí mỉm cười. Con chim này hay ho thật.

Nàng dặn dò Khoa Đẩu Hỏa chăm sóc chim, sau đó lại tiếp tục nghe ngóng tình hình từ phía Tiểu Lục.

“Ngày thức tỉnh huyết mạch vốn là rằm tháng Giêng hằng năm.”

“Có điều tượng đá trong thôn Cổ Mộc của chúng ta bị hư hỏng quá nghiêm trọng, sức mạnh huyết mạch hơi yếu, muốn thức tỉnh từ đây khó hơn những nơi khác một chút. Bởi vậy, tượng đá trong thôn Cổ Mộc chúng ta mở cuộc kiểm tra huyết mạch mười năm một lần, năm nay vừa khéo là năm thứ mười.”

“Nếu như có thể tới trấn Mãng Sơn thức tỉnh là tốt nhất.”

“Người thức tỉnh thành công sẽ cùng được đưa tới thành Thất Tinh, bái vào tông môn ở đó. Giả dụ mà đủ ưu tú, còn có thể vào Hoàng thành.”

Chỉ có điều nếu như Tô Tô thức tỉnh rồi rời đi, hắn sẽ không thể nhìn thấy nàng được nữa, vừa nghĩ thế hắn đã thấy hơi đau xót trong lòng. Nhưng hắn cũng không thể cản trở nàng. Nàng rất mạnh, sẽ đi được rất xa. Lúc này, Tiểu Lục còn thấy hơi may mắn rằng nàng đã gặp được một con Cửu Thiên Hỏa Diên.

Con chim ấy, có thể cùng nàng đứng ở đỉnh cao, nhìn xuống chúng sinh.

“Điều đó cũng có nghĩa, nửa tháng sau chính là ngày thức tỉnh huyết mạch?” Nàng cũng phải đi góp vui chút chứ nhỉ. Có ai mà không muốn mình mạnh hơn chút chứ. Phải biết rằng, thực lực hiện giờ của nàng ở ngoại vực chỉ tương đương với Kim Đan kỳ ở giới tu chân, vẫn còn quá yếu.

Đã từng đứng ở nơi cao, thì không muốn lại bị vùi sâu trong vũng bùn bị người chèn ép mọi bề nữa. Không chỉ thế, nàng muốn trở về giới tu chân thì e rằng cũng phải đến chỗ cây cầu gãy kia xem thế nào. Không có sức mạnh tuyệt đối, đến ngay cả chuyện cây cầu gãy đó ở đâu cũng chẳng thể tìm được.

“Ừ.” Tiểu Lục gật đầu.

“Cho nên trước đó dân làng mới không màng điều gì mà vào sâu trong núi săn thú, chẳng qua là muốn săn được linh thú cấp cao để bổ sung khí huyết, có thêm chút khí huyết, có thêm một tia hy vọng.”

.

“Ồ.” Lúc này Tô Lâm An đã hiểu.

Sau khi hiểu rõ, Tô Lâm An không vội tu luyện ngay mà bắt đầu sắp xếp những thứ khác.

Nàng lấy đôi vòng đồng xanh có hoa văn đơn giản kia ra xem trước.

Giờ đã có huyết khí, có thể khiến pháp bảo này nhận chủ thật sự, có điều Tô Lâm An không làm như vậy. Nàng đeo vòng lên tay, sau đó khóe miệng liền méo mó.

Cái vòng này, nàng có thể đeo lên thành vòng cổ luôn ấy chứ.

Vòng đồng xanh có thể biến lớn và thu nhỏ, nhưng dù là kích cỡ nhỏ nhất thì nàng đeo lên cũng không vừa, đeo trên cổ tay căn bản không nhìn nổi.

Hay là, nàng luyện chế lại một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status