Ấn Công Đức

Chương 386 : Chương 386CHIM MẸ



Sức mạnh khí huyết trong đá Tâm Tinh đã bị Tô Lâm An hút sạch vào cơ thể.

Nàng cảm nhận được cơ thể đang rất nóng, trong cơ thể như có dòng dung nham tuôn trào, ăn mòn tạo ra vô số khe rãnh trong cơ thể nàng. Tuy rằng quá trình này hơi đau đớn, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của nàng, bởi vậy thần thức của Tô Lâm An vẫn tỉnh táo. Nàng chú ý thấy rõ ràng rằng, cơ thể củ cải này đã dần xuất hiện một vài đường kinh mạch màu đỏ sậm.

Kinh mạch chạy từ đầu đến chân, trải rộng khắp cả người nàng từng chút một. Sức mạnh khí huyết trào vào kinh mạch tạo thành vòng tuần hoàn trong cơ thể. Mà theo sự chuyển động của vòng tuần hoàn đó, nhiệt độ cơ thể của nàng cũng dần giảm xuống, từ từ trở về bình thường.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Lâm An cũng tỉnh lại.

Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy lá cây của Tiểu Lục bỗng vươn tới trước mặt mình, còn lắc qua lắc lại mấy lần, “Không sao chứ? Ngươi đã không có động tĩnh gì ba ngày rồi.”

“Không sao.” Tô Lâm An mở miệng đáp, nhận ra giọng nói của mình có hơi khàn. Kết quả Tiểu Lục lại dùng lá cây bưng ít linh tuyền tới rồi nói: “Ngươi uống ngụm nước đi.”

“Sau khi hấp thụ sức mạnh khí huyết sẽ khát nước.” Tiểu Lục giải thích, “Phía bên kia còn có linh quả tươi, ngươi cũng ăn mấy miếng đi.”

Nói xong, hắn dùng dây leo cuốn một quả tới. Sau khi nhận lấy, Tô Lâm An bèn đưa luôn lên miệng gặm một miếng. Lúc này đúng là nàng đang khô miệng rát lưỡi, ăn ít hoa quả là vừa hợp.

Một tay nàng cầm lấy trái cây, gặm phát ra tiếng răng rắc.

Khi nhai, gò má nàng phồng ra. Dáng vẻ ấy khiến Tiểu Lục nghĩ đến mấy con sóc nhỏ thường trốn ở trên cây gặm quả thông. Hắn nghĩ như vậy rồi cũng lên tiếng ví von luôn, nào ngờ Tô Lâm An vốn đang cười híp mắt bỗng cứng đờ lại, cũng không thèm ăn quả nữa mà hỏi: “Ta giống sóc á?”

“Hả?” Tiểu Lục sững ra, đáp: “Ừ, rất đáng yêu mà.”

“Răng cửa của ta lớn như của sóc sao?” Sóc đáng yêu sao? Tô lâm An không thấy vậy. Nàng chẳng thích cái răng cửa to đùng của đám sóc chút nào...

Là một người yêu thích cái đẹp, nàng không thể chấp nhận được cách ví von như vậy.

Mà thôi, nàng liếc xéo Tiểu Lục. Tuy rằng ánh mắt của cái cây xanh này không ổn lắm, cũng chẳng biết khen người, nhưng lòng dạ lại rất chân thật, nàng không so đo với hắn nữa.

“Giờ có phải ta đã có tu vi Chân Huyết rồi không?” Tô Lâm An không rõ lắm về trạng thái của mình. Cơ thể của nàng rõ ràng là Yên La bạch ngọc của giới tu chân, tại sao lại xuất hiện kinh mạch huyết khí như tu sĩ ngoại vực. Hay là kinh mạch này không phải thứ chỉ riêng tu sĩ ngoại vực mới có, mà chỉ cần hấp thụ khí huyết ở nơi này là có thể thay đổi thể chất của chính mình?

Nàng chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể hỏi Tiểu Lục.

Tiểu Lục thì lại lắc đầu, “Với tu sĩ nhân loại mà nói, phải có được sự chúc phúc của tượng đá, phải thức tỉnh huyết mạch thì mới được coi là cảnh giới Chân Huyết.”

“Đại khái là trong một ngàn người thì mới có một người đột phá được.” Hắn dừng lại một lát rồi nói: “Thôn Cổ Mộc của chúng ta là nơi xa xôi hẻo lánh nhất, thường thì trong một thôn này, có được ba đến năm người đột phá đã là khá ổn rồi.”

“Ta không nhìn thấu được thực lực của ngươi. Có điều ngươi lợi hại đến vậy, ta cảm thấy chỉ cần ngươi đi đến chỗ tượng đá thức tỉnh một chút là có thể tăng lên cảnh giới Chân Huyết thôi.”

Linh thú cấp chín cấp mười mà nàng cũng có thể thỏa thuê đánh đấm. Thực lực mạnh như vậy chắc chắn là có thể nhận được sự công nhận của tượng đá, kích hoạt sức mạnh huyết mạch. Tiểu Lục không hề nghi ngờ gì về điều này, hắn rất tin tưởng Tô Tô.

Ồ, vậy à.

Tô Lâm An lại hỏi, “Mấy năm nay, có sinh linh bên ngoài nào từng xuất hiện chưa?”

Không ngờ nàng vừa nói xong, Tiểu Lục lập tức nổi trận lôi đình, “Sao mà không có được! Đám xâm nhập đáng chết kia khiến cho chúng ta phải chịu thiệt thòi lớn, đến ngay cả nữ vương Thương Lam trong hoàng thành Thất Tinh cũng bị mất tích!”

“Nữ vương mất tích?”

“Ừ.” Nói đến đây, lá của Tiểu Lục đã cụp xuống, “Sau khi nữ vương mất tích, thành Thất Tinh ngày càng hỗn loạn, có rất nhiều tu sĩ bị trùng Huyết Duyên khống chế càng lúc càng điên cuồng. Bọn họ lại còn muốn lôi kéo tất cả mọi người cùng đắm chìm trong đó, không ngừng tấn công linh mộc bảo vệ ở khắp mọi nơi.”

“Cũng có rất nhiều người muốn sửa lại cây cầu gãy đó, tới thế giới bên ngoài để tìm nữ vương.”

“Vậy chỗ chúng ta còn có sinh linh ngoại giới không?”

Tiểu Lục lạnh lùng nói: “Trên lãnh thổ của chúng ta, không được để cho bất cứ sinh linh ngoại giới nào sinh sống. Sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ xuyên qua hư không, san bằng vùng đất kia, báo thù rửa hận cho những người vô tội bị chết oan.”

“Lần trước chúng ta đã phải chịu thiệt quá lớn.” Chiếc lá xanh lật mặt lại. Rõ ràng trên đó không có mắt, giờ Tô Lâm An lại như bị một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm.

Nàng nghe thấy Tô Tiểu Lục hỏi: “Sao ngươi lại hỏi điều này?”

Tô Lâm An chợt căng thẳng trong lòng.

“Có rất nhiều chuyện ta không thể nhớ nổi. Khi ngươi nói đến chuyện thức tỉnh huyết mạch, không biết vì sao trong đầu ta bỗng xuất hiện suy nghĩ về người ngoại lai.”

Tiểu Lục thở dài, “Đừng lo, thực lực của những kẻ ngoại lai chẳng hề mạnh, chẳng qua bọn họ quá gian hiểm xảo trá thôi. Hơn nữa hơi thở của họ không giống với chúng ta, vừa vào là bị phát hiện ngay.” Nói đến đây, chiếc lá xanh xoa đầu Tô Lâm An, nhẹ nhàng vỗ về mấy cái.

Tiểu Lục nói với giọng điệu nặng trĩu: “Trời sập xuống, cũng có mấy người cao như chúng ta chống lấy mà.”

Giọng hắn trầm thấp, trong lòng lại cực kỳ vui sướng, dây leo không tự chủ được mà uốn mấy cái, khó nén lại được niềm phấn khởi trong lòng.

Hắn, cuối cùng đã xoa được đầu Tô Tô rồi! Vui quá đi mất.

Tô Lâm An nghe đến đây thì cũng yên tâm hẳn. Có thể là do hơi thở của nàng nên trước giờ Tiểu Lục không hề nghi ngờ nàng.

Nàng là một người tới từ bên ngoài, lại không bị họ phát hiện ra điều gì bất thường, đúng là mạng lớn. Xem ra là bởi cơ thể củ cải này của nàng. Nếu như là cơ thể của tu sĩ giới tu chân, chỉ e là vừa tới đã bị phát hiện, đã bị chém thành muôn mảnh từ lâu.



Nếu không phải bởi nàng đổi được cơ thể củ cải này sau khi tích công đức thì nàng đã sắp nghi ngờ rằng mình có liên quan gì đó với ngoại vực.

Một người một cây đang nói chuyện, bỗng nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa cách đó không xa kinh ngạc hô lên.

Tô Lâm An xoay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa đang phồng lên. Lửa đã vọt lên tận trần hang, suýt chút nữa đã lan đến những đóa hoa lồng đèn ở trên trần.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tô Lâm An hỏi.

Kết quả, nàng nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa gào lên hai tiếng, “Trứng, trứng!”

Quả trứng mà nó nướng mất ba ngày, đã nứt vỏ, còn phát ra tiếng kêu lách cách.

“Nướng xong rồi hả?” Tô Lâm An hỏi một câu theo bản năng, sau đó chợt nhận ra có điều không đúng. Trong quả trứng kia, rõ ràng còn có một vật sống.

Cũng vào đúng lúc này, vỏ trứng vỡ ra vang lên tiếng răng rắc, một cái đầu màu trắng nhô ra từ trong vỏ. Nó ngẩng đầu nhìn lên phía trên, cái miệng mở lớn, ồn ào kêu chiêm chiếp.

Bảo Khoa Đẩu Hỏa nướng quả trứng, nó lại có thể ấp được ra cả chim ư?

Khoa Đẩu Hỏa cũng sững sờ. Ngọn lửa vừa bay xuống vừa nói: “Nếu như không được ăn trứng nướng, vậy thì ăn chim nhỏ nướng đi.”

Kết quả ngọn lửa vừa đậu lên vỏ trứng, đã thấy con chim nhỏ kia thò một bên cánh ra, chạm ngay vào ngọn lửa. Nó đau đến mức hơi rụt cánh lại, nhưng vẫn không dịch ra mà kiên trì liên tục dùng cánh chạm vào ngọn lửa, vừa chạm vừa kêu lên: “Chiêm chiếp, nương!”

“Phụt...”

Tô Lâm An phì cười ra tiếng.

Khoa Đẩu Hỏa đã xanh lét cả lửa.

Ai là nương ngươi chứ, đừng có gọi linh tinh! Tuy rằng ngọn lửa không hề có giới tính, nhưng Khoa Đẩu Hỏa vẫn luôn cho mình là đàn ông chân chính. Nương cái rắm ấy mà nương!

Còn Tiểu Lục ở bên kia lại lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nói: “Đây là, Cửu Thiên Hỏa Diên.”

“Bẩm sinh đã có linh trí, huyết thống cao quý, sau khi trưởng thành thân dài trăm dặm, bay lượn như mây.” Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: “Trước mắt, cũng chỉ có vị đại năng ở thành Thất Tinh là có thể thu phục được một con Cửu Thiên Hỏa Diên này làm tọa kỵ.”

“Khó thu phục lắm sao?”

Tiểu Lục gật đầu. Lúc này bản thể của hắn ở eo núi phía xa đã cứng đờ cả mặt mày, vẻ mặt đã chết lặng hoàn toàn.

Sao từ khi gặp được Tô Tô, mọi chuyện xảy ra đều khiến cho cây kinh hãi đến vậy đây?

Chim Hỏa Diên khó thu phục như vậy, hiện giờ lại bám lấy một đốm lửa rồi gọi nương?

“Ta thấy nó thích Khoa Đẩu Hỏa lắm đó.” Tô Lâm An nhìn Khoa Đẩu Hỏa, mỉm cười.

Trong mắt Khoa Đẩu Hỏa, nụ cười kia rõ ràng cực kỳ xấu xa. Nó tức giận nói: “Đừng có ý đồ vớ vẩn, ta không làm mẹ nó đâu. Ngươi tưởng rằng ta giống như cái đồ ngốc Sơn Hà Long Linh kia chắc?” Tóm được ai cũng ôm vào lòng nuôi dưỡng, cứ như giấu con vậy.

Hừ, bảo nó làm chim mẹ, không có cửa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status