Ấn Công Đức

Chương 397 : Chương 397SỨC MẠNH HUYẾT MẠCH



Chỉ tiếc ngắm cảnh chưa được bao lâu, Mục Cẩm Vân bèn phát hiện hình ảnh càng lúc càng mờ nhạt. Hắn kìm lòng không đặng mà vươn tay chạm vào, kết quả trong khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm đến thì hình ảnh đã tiêu tan mất.

Mục Cẩm Vân: “...”

Hắn ủ rũ ra mặt, có vẻ vô cùng thất vọng.

Tuy rằng không nhìn thấy nàng nữa, nhưng rốt cuộc trong lòng hắn vẫn giữ được chút nhớ nhung và hy vọng, nghe chừng việc đột phá kế tiếp cũng không khó khăn đến vậy.

Hắn còn thầm nghĩ, không biết lần sau gặp mặt thì nàng đang làm gì nhỉ?

Còn Tô Lâm An ở ngoại vực xa xôi lúc này cũng đã tắm xong, mặc lại quần áo và lên bờ. Tiên Sứ Lệnh vẫn được nàng đeo trên cổ, cất giữ cận kề.

Hiện tại Tiểu Lục không có gì đáng ngại, nàng cũng đã đột phá thuận lợi, lúc này bèn dự định quay về thôn xem thử. Nàng mới vừa cất bước đã thấy Tiểu Lục chạy tới, phe phẩy lá cây hỏi nàng: “Tô Tô, ngươi thức tỉnh loại sức mạnh huyết mạch nào vậy?”

Sức mạnh huyết mạch nào ư? Nàng cũng đâu rõ ràng cho lắm.

Tô Lâm An còn đang mờ mịt thì Tiểu Lục đã chủ động giảng giải sơ qua về việc thức tỉnh huyết mạch.

Khái quát một cách thông tục đơn giản thì là, người nơi này đều là con cháu của Thần tộc. Chẳng qua thời gian đã càng lúc càng lâu, dòng máu thần trong cơ thể mọi người cũng ngày càng loãng đi, người có thể thức tỉnh được thần lực thượng cổ ngày càng ít.

Tượng đá trong thôn là tượng thần, có chứa thần niệm do thần lưu lại năm xưa. Sau khi mở tượng thần ra, người nhận được sự chúc phúc của tượng thần là người thuộc nhóm có sức mạnh huyết mạch tương đối tinh thuần, có thể tiến hành việc thức tỉnh huyết mạch, có được truyền thừa của Thần tộc thượng cổ.

Chiến sĩ vốn chỉ có tu vi cảnh giới Man Huyết, sẽ có thể thăng cấp lên đến cảnh giới Chân Huyết.

Song sức mạnh huyết mạch thượng cổ cũng chia ra cao thấp. Bởi có quá nhiều chủng loại nên những sức mạnh huyết mạch này được tạm chia làm bốn cấp, Hoàng Kim, Bích Lam, Tử Đàn, Thu Chanh. Trong đó Hoàng Kim là mạnh nhất, Thu Chanh là thấp nhất.

Sau khi nói xong, Tiểu Lục hỏi với vẻ mặt hồi hộp: “Ngươi thức tỉnh màu gì?”

Tô Lâm An cảm thấy rất kỳ lạ, “Thức tỉnh những huyết mạch này, lẽ nào màu máu cũng thay đổi theo ư?”

Máu màu vàng kim lóng lánh thì cũng thôi, một số thể tu trong giới tu chân cũng có thể luyện máu thành màu vàng kim. Nhưng còn máu màu lam, màu tím? Nghĩ tới đã thấy quái lạ. Sức mạnh khí huyết trong người nàng không yếu, dùng thần thức lướt qua là có thể thấy máu trong kinh mạch khí huyết của mình vẫn có bình thường, không hề thay đổi màu sắc.

“Không phải, đầu nguồn khí huyết có một viên ngọc khí huyết, chúng ta gọi nó là nguyên châu. Châu của ngươi là màu gì?”

À, cái này thì đúng.

Sau khi thức tỉnh, nàng có một viên huyết châu, nhưng nó vẫn có màu đỏ chứ không hề biến thành màu sắc khác. Sau khi Tô Lâm An nói ra thì Tiểu Lục cũng chẳng hiểu ra sao, cuối cùng cả tán lá đều ỉu xìu cả xuống. Hắn nói: “Ờm, ta cũng không biết rõ lắm.”

“Vậy ngươi nhìn nguyên châu xem, có thể học được gì từ nó không?”

Không cần Tiểu Lục nói, Tô Lâm An đã tập trung chú ý vào hạt châu trông có vẻ rất bình thường kia.

Huyết châu ở trong đầu nàng, phía dưới ấn đường, nơi vô số đường kinh mạch khí huyết hội tụ lại.

Mà viên huyết châu này cũng xuất hiện trong không gian biển ý thức của nàng, lơ lửng trên biển ý thức, như một vầng mặt trời nhỏ mọc ra giữa không trung. Nó rất nhỏ, kích cỡ chỉ bằng một hạt đậu tương, nhưng lại đỏ au tựa nét chu sa điểm giữa chân mày.

Sau khi thức thần nàng tiến vào, thình lình nhìn thấy một người phụ nữ giơ tay lên nhấn một cái, kẻ địch trước mặt nháy mắt đã già nua, binh khí trong tay cũng đầy gỉ sét. Đó, là hình ảnh nàng đã từng nhìn thấy trong ảo cảnh lúc trước. Hàng vạn cảnh tượng kỳ dị hiện ra trước mặt nàng, vô số đại năng đều đang phô diễn phép thần thông, song đến cuối cùng, chính sức mạnh huyết mạch của người phụ nữ này đã thức tỉnh trong cơ thể nàng sao?

Cũng vào lúc này, Khoa Đẩu Hỏa ló đầu ra, kinh ngạc hỏi: “Thời Quang Lưu Thệ (Thời gian trôi đi)?”

“Hả?”

Tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên trong giới tu chân đều có cơ hội lĩnh ngộ phép thần thông của chính mình. Trong đó có một vị đại năng, phép thần thông của y mang tên Thời Quang Lưu Thệ. Trong lãnh vực do linh khí của y dựng lên, thời gian có thể bị khống chế tùy theo ý muốn. Điều đó tương đương với việc chỉ cần có đủ linh khí thì y có thể dựng lên một thế giới nhỏ như trong lá Ngưng Băng, hơn nữa y còn có thể khống chế tốc độ của dòng chảy thời gian.

Lãnh vực của phép thần thông Thời Quang Lưu Thệ ấy cực kỳ đáng sợ.

Tu luyện tới cực hạn, y có thể kéo kẻ khác vào lãnh vực làm kẻ đó hao hết tuổi thọ. Người vừa đi vào, trong nháy mắt đã già nua đi hàng ngàn hàng vạn tuổi, tiên khí trong tay cũng bị thời gian bào mòn, vậy đánh thế nào nữa?

Có điều, vị đại năng đó chưa tu luyện được tới cảnh giới Thiên Tiên tột đỉnh thì hình như đã bị mấy vị đại năng khác liên thủ giết chết. Từ đó, phép thần thông ấy không còn xuất hiện trên đời nữa.

Tô Lâm An cũng biết, nếu có khả năng nắm giữ thời gian thì sẽ mạnh thế nào.

Nàng hết sức tò mò về loại sức mạnh huyết mạch này, bèn điều động sức mạnh khí huyết trong cơ thể, đưa cả thần thức cùng đắm chìm vào trong đó. Không bao lâu, Tô Lâm An đã đi ra với vẻ mặt chấn động.

Dưới chân nàng có một cây cỏ nhỏ, vừa nhú lên một chút khỏi mặt đất.

Một chút sương đỏ hiện lên trên đầu ngón tay Tô Lâm An, đây chính là sức mạnh khí huyết trong cơ thể nàng. Sức mạnh khí huyết ấy quấn quanh ngọn cỏ, tức thì đã thấy cây cỏ nhanh chóng đâm chồi, lớn lên, nở hoa. Tu sĩ dùng linh khí để thi triển pháp thuật cũng có thể làm cây khô bừng tỉnh như gặp mùa xuân, nụ hoa nở rộ. Nhưng Tô Lâm An biết, phép thần thông này khác hẳn với pháp thuật linh khí.

Dùng linh khí thi triển pháp thuật là tăng thêm sức mạnh từ bên ngoài, dùng linh khí tẩm bổ để làm nụ hoa nở sớm, hoặc rót sức sống vào cây khô làm nó sinh trưởng một lần nữa. Nhưng phép thần thông này không giống thế. Nàng không rót linh khí hay tẩm bổ gì vào cây cỏ này, thứ nàng điều chỉnh là thời gian của nó.

Người ngoài thì thấy mới chỉ qua một chớp mắt.

Nhưng với cây cỏ đó mà nói, nó đã trải qua hơn phân nửa cuộc đời.

Chẳng qua, đó cũng không phải thứ làm Tô Lâm An kinh hãi nhất. Nàng dừng lại trong chốc lát rồi lại giơ tay về phía một cây non đã mọc lên rất cao ở bên cạnh. Khi huyết khí tràn ra, chỉ thấy cái cây thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, biến thành một hạt giống màu xám xịt.

Phép thần thông này vừa được thi triển ra, ngay cả Tiểu Lục cũng sửng sốt.

“Nghịch chuyển thời gian?”

Trời có thể vá, biển có thể lấp, núi Nam có thể dời. Nhưng những năm tháng đã qua thì không bao giờ truy tìm lại được.

Đây là đạo lý mà người đời đều biết.

Nói cách khác là thời gian không thể nghịch chuyển, đây là quy tắc thiên đạo, khó mà thay đổi. Sinh linh luôn trôi theo dòng thời gian, chỉ có thể xuôi theo về trước, mà không cách nào trở lại quá khứ. Mà bây giờ, cái cây này đã trở về trạng thái lúc ban đầu của nó, thật giống như thoáng chốc đã trở về mấy chục ngày trước, nó còn là một hạt giống được vùi dưới đất, chỉ chờ đến lúc mọc lên.

“Loại sức mạnh huyết mạch này của ngươi, tên là gì?”

Tô Lâm An lẩm bẩm: “Nhật Nguyệt Tinh Thần.”

Đây là cái tên mà nàng đã nghe được khi vừa tiến vào huyết nguyên châu, do chính miệng người phụ nữ dùng một ngón tay giết địch kia nói ra. Còn công pháp này, lại là thứ đi kèm với sức mạnh huyết mạch. Nói cách khác là Tô Lâm An không cần tu luyện, mà trời sinh đã biết dùng!

Nàng cảm thấy mình hơi giống mấy loài linh thú trong giới tu chân.

Rất nhiều linh thú đều có truyền thừa huyết mạch, trời sinh đã có được những kỹ năng do tổ tông truyền lại. Bây giờ nàng thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, sao lại thấy hơi giống với những loài linh thú đó chứ.

Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, dù sao thì sức mạnh huyết mạch này quả thực mạnh mẽ phi thường.

Tuy rằng hiện tại thực lực của nàng rất yếu, uy lực phát huy ra được còn có hạn, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng với mấy loại cây cỏ nhỏ chứ chưa thể sử dụng trên sinh linh có linh trí. Nhưng khi thực lực của nàng dần mạnh lên thì nàng sẽ có thể dùng nó ngay trong lúc chiến đấu, để thời gian vô tình đè ép kẻ địch.

Đợi tới khi nàng phong thần rồi, thậm chí nàng có thể đảo ngược cả thời gian, để tất cả làm lại từ đầu.

“Lợi hại thật.”

Tiểu Lục, Khoa Đẩu Hỏa, cả Tô Lâm An đều đồng thời cảm thán.

Tương lai tràn ngập những khả năng vô tận, nhưng giờ nàng chỉ có thể chơi đùa với cái cây nhỏ. Hơn nữa vừa thí nghiệm với nó một lát, Tô Lâm An đã cảm thấy sức mạnh khí huyết trong người gần như bị tiêu hao hết. Xem ra phép thần thông này đòi hỏi cực kỳ nhiều sức mạnh khí huyết.

Cũng không biết rốt cuộc tu vi của người phụ nữ trong ảo cảnh kia đã tới cảnh giới nào.

Đã biết rõ sức mạnh huyết mạch là gì, Tô Lâm An bèn trở lại thôn sắc thuốc giúp những người bị thương. Đến tận lúc trời gần sáng, trưởng thôn của thôn Cổ Mộc mới vội vã trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status