Ấn Công Đức

Chương 399 : Chương 399THỨC TỈNH



Trấn Mãng Sơn cũng có một pho tượng đá, hằng năm đều được mở ra, hơn nữa gần như mỗi năm đều có gần trăm người thức tỉnh sức mạnh huyết mạch thành công.

Tất cả mọi người đều cho rằng, thần niệm lưu lại trong tượng đá càng nhiều thì xác suất có được sự chúc phúc của tượng đá càng lớn. Nói cách khác, lần này có thể nói là thôn Cổ Mộc trong cái rủi có cái may. Lúc này ngay cả Diệp Kiêm Gia cũng thôi không khóc lóc gây sự nữa, quay đầu đi mất.

Mục tiêu của nàng ta rất rõ ràng, về nhà thu dọn đồ đạc rồi lập tức tới trấn Mãng Sơn.

A…

Giờ Bàng Binh còn đang cảm ngộ viên tinh thạch khí huyết kia trong nhà thờ tổ, căn bản là không ra ngay được. Trấn Mãng Sơn lại cách thôn Cổ Mộc khá xa, có nhanh cũng phải đi mất tròn một ngày một đêm, Bàng Binh không thể nắm bắt được cơ hội này nữa.

Sau này rốt cuộc ai mạnh ai yếu, giờ còn chưa thể nói chắc được, nàng ta còn chưa thua. Nghĩ vậy, Diệp Kiêm Gia hăng máu, tràn ngập ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy tâm tình cũng rộng mở thông suốt, không còn âm u lúc trước nữa.

Trưởng thôn vẫn đang nói chuyện. Lần này điều kiện trấn Mãng Sơn đưa ra khá rộng rãi, chỉ cần tuổi dưới một trăm đều có thể tham gia thức tỉnh huyết mạch. Bởi vậy có không ít người trong thôn đều rục rịch, ngay cả cha Bàng cũng lộ ra ánh mắt mong ngóng.

“Trong thời gian một nén hương, thu dọn đồ đạc xong thì tập hợp tại quảng trường!” Trưởng thôn nói to, “Chúng ta sẽ khởi hành ngay trong đêm!”

Lão nói xong thì nhìn về phía Tô Lâm An, “Tiền bối, chẳng hay tiền bối có muốn đi cùng chúng ta đến trấn Mãng Sơn hay không?”

Lúc này, trưởng thôn còn không biết quan hệ của Tô Lâm An với linh mộc bảo vệ trấn Mãng Sơn. Lão chỉ nghĩ tu vi của Tô Lâm An rất mạnh, có nàng đi cùng thì trên đường sẽ an toàn hơn rất nhiều. Bọn họ đông người như vậy, lão chỉ là một tu sĩ cảnh giới Chân Huyết, quả thực không dám chắc sẽ bảo vệ chu toàn được hết. Nếu như họ gặp phải mãnh thú thì phiền phức to.

Tô Lâm An lắc đầu, “Ta còn muốn chờ Bàng Binh.”

Dù thôn Cổ Mộc không lớn, nhưng tất cả người dưới trăm tuổi tụ tập lại thì cũng có tới mấy trăm người. Cả đám người đông như vậy nhốn nháo ồn ào, nàng cũng không muốn đi cùng họ. Huống chi, nàng vốn đã định chờ Bàng Binh.

Xem chừng đứa nhỏ Bàng Binh này không tệ, đáng giá bồi dưỡng.

Trạng thái lúc này của nàng quả thật cần một vài tay chân, tránh đến lúc bị người khác chọc tức mà mình lại không ra tay được, trong lòng bực bội nghẹn tức tới chừng nào chứ.

Nàng không muốn đi, đương nhiên trưởng thôn chẳng làm gì được, chỉ có thể dẫn theo những dân làng khác rời đi. Lão Tuân canh giữ trong thôn quanh năm, lần này cũng không thể không đi cùng. Chờ đám người đi rồi, thôn mới yên ắng trở lại.

“Bàng Kiện, sao ông không đi?” Có người hỏi cha Bàng, ông đáp: “Con ta còn ở bên trong kìa!”

“Không phải đã có Tô tiền bối để mắt tới rồi sao, ông còn sợ cái gì. Không dưng lại lãng phí cơ hội tốt như vậy.”

Bàng Kiện vẫn lắc đầu. Trong tay ông còn cầm cây chổi, lúc này ông đặt mạnh xuống đất, nói như đinh đóng cột: “Cái mạng này của ta do Tô tiền bối cứu lấy. Tô tiền bối ở đâu, ta sẽ ở đó.”

Bày tỏ lòng trung thành của mình xong, Bàng Kiện lại lo cho con trai, bèn chạy tới bên ngoài nhà thờ tổ để trông chừng. Tô Lâm An thì nói chuyện một lúc với dây leo ở ngoài cửa thôn.

Dây leo đó, cũng là một nhánh của Tiểu Lục.

Bọn người đi rồi, Tiểu Lục mới lén vặn vẹo cành lá, đưa hoa tươi cho Tô Lâm An.

“Tô Tô, ngươi không đi hả?” Tiểu Lục hỏi.

Ở sâu trong lòng, thật sự nó không hề muốn Tô Lâm An rời đi. Nàng đến trấn Mãng Sơn, rồi thành Thất Tinh, sau nữa có thể đến hoàng thành. Nàng đi càng ngày càng xa, mà nó, lại chỉ có thể cắm rễ ở thôn Cổ Mộc này.

Nhưng nó cũng biết, ý nghĩ này rất ích kỷ, không thể nói ra miệng. Lúc đặt câu hỏi, Tiểu Lục còn bất giác liếc con gà con trong túi Tô Lâm An, trong lòng âm thầm hâm mộ không thôi. Nếu nó mà là con chim nhỏ kia thì tốt, có thể cùng Tô Tô đi khắp nơi.

“Đi chứ.” Tô Lâm An không có khả năng ở mãi trong thôn.

Nàng phải tìm được cây cầu gãy năm xưa, xem có thể tìm được đường trở về hay không. Tiểu Bạch, Vũ Thương của nàng cũng vẫn còn ở giới tu chân, còn cả người thân, bạn bè, và một đống bí ẩn lớn chưa giải được ở nơi đó.

Đúng vậy, Tô Lâm An tất nhiên phải rời đi, sẽ không dừng chân ở thôn nhỏ này quá lâu.

“À.” Tiểu Lục là dây leo, chưa lộ mặt ra, lúc này dù tâm tình hắn không tốt thì cũng không hề biểu lộ gì ra ngoài, vẫn rung rinh lá cây như trước, còn nói: “Vậy đợi lát nữa ta đưa ngươi đi.”

Nói đoạn hắn lại tiếp: “Ta đã nói chuyện ở đây cho Tường Vi tỷ.”

“Tường Vi tỷ nói, sát thủ kia chắc tám chín phần là do Hoàng Lâm Hiên phái đến.”

Hoàng Lâm Hiên chính là người đàn ông trẻ tuổi muốn cướp thịt thú Hổ Dực của Tô Lâm An lúc trước, tu vi cảnh giới Man Huyết tột đỉnh, gần đột phá lên cảnh giới Chân Huyết.

Cha Hoàng Lâm Hiên đã rời khỏi trấn Mãng Sơn từ lâu, ra ngoài bôn ba khắp nơi, gửi gắm con trai cho thủ trấn trông nom. Mấy hôm trước tu vi của y đã thăng cấp, nghe nói còn vào được hoàng thành, thực lực không thể khinh thường.

Ngay hai hôm trước y đã phái một số cao thủ tới đón Hoàng Lâm Hiên đi, rời khỏi trấn Mãng Sơn.

Ở trấn Mãng Sơn, người có tu vi cảnh giới Chân Huyết vốn không nhiều, thình lình xuất hiện tại thôn Cổ Mộc này thì hiển nhiên là có liên quan tới nhóm người do cha Hoàng Lâm Hiên phái tới. Chẳng qua giờ đám người đó đã đi mất, Tô Lâm An muốn báo thù thì cũng chỉ có thể đợi sau này.

“Chuyện cho người của chúng ta đến trấn Mãng Sơn thức tỉnh cũng là nhờ Tường Vi tỷ giúp một tay.” Tiểu Lục nói tới đây thì còn rất vui. Năng lực của nó thấp, không thể giúp được nhiều việc, nhưng bây giờ Tường Vi tỷ ra tay thì hẳn là những người khác sẽ không trách Tô Tô nữa nhỉ.

“Tiểu Lục giỏi quá.” Tô Lâm An cười tươi khích lệ.



Nàng còn đưa tay ra vuốt ve sợi dây leo xanh biếc trước mặt.

Sợi dây leo ở trước mặt nàng tức thì vặn vẹo, phía trên dây còn có những sợi râu nhỏ uốn xoăn. Lúc này chúng càng xoăn tít, Tiểu Lục lí nhí: “Ta đâu có giỏi, ta…”

Hai sợi râu xoắn lại với nhau như hai ngón tay của nhân loại vậy.

Nó yếu như vậy, quả thực không nhận nổi lời khích lệ này.

“Nếu không phải ngươi nghĩ cách nói cho linh mộc Tường Vi, sao ta có thể biết được nhiều như vậy, bọn họ cũng không có cơ hội được đến trấn Mãng Sơn.”

Tiểu Lục được khen mà nở hoa trong lòng, hận không thể móc hết tinh hoa sinh mệnh lận lưng ra hiến dâng cho nàng. Giữa lúc hắn đang vắt óc nghĩ xem mình có lễ vật gì để tặng nàng được thì chợt nghe thấy cách đó không xa vang lên một tiếng “bịch”. Giờ thần thức của Tô Lâm An đã phóng rộng, vẫn luôn quan sát toàn bộ thôn, bởi vậy lập tức biết có chuyện gì vừa xảy ra. Nàng nhón nhẹ mũi chân một cái, dịch chuyển tức thời đến ngay bên ngoài nhà thờ tổ.

Cha Bàng vốn đang ngồi khoanh chân, canh giữ trước cửa nhà thờ tổ, mà bây giờ sắc mặt ông đỏ lên, cả người ngã xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước nào. Một tiếng động vừa rồi chính là do đầu ông đụng phải con thú đá trước cửa!

Ông ta bị sao đây?

Bên ngoài nhà thờ tổ, ngoài cha Bàng ra còn có hai người, tuổi tác vượt quá một trăm. Nhưng người dân đó được lão Tuân gọi đến cảm ngộ, chờ Bàng Binh ra ngoài thì sẽ vào tiếp tục hấp thu khí huyết. Lúc này hai người cũng vây tới, lo lắng nói: “Chẳng lẽ là bị ám toán?”

“Hay là trúng độc!”

Người còn lại thì nói với giọng kinh sợ: “Chẳng lẽ là bị nhiễm trùng Huyết Duyên!”

Chỉ thấy cha Bàng khó khăn lắm mới mở được mắt, mấp máy môi, miễn cưỡng phát ra tiếng: “Ta, ta, nóng quá…”

Tô Lâm An nhanh chóng kiểm tra qua, sau đó trao đổi thêm vài câu với Tiểu Lục, cuối cùng nói: “Không sao, ông ấy sắp thức tỉnh huyết mạch thôi.”

“À.” Một người trong đó đáp. Thế nhưng y vừa đáp xong, nghĩ lại thấy có gì đó không đúng thì mới thốt lên: “Sao có thể!”

Bàng Kiện đã năm mươi mấy tuổi, tu vi mới tới cảnh giới Man Huyết tầng bảy mà thôi, sao có thể tùy tiện thức tỉnh huyết mạch như thế được? Chưa có được sự chúc phúc của tượng đá, chưa cảm ngộ khí huyết của tu sĩ cảnh giới Chân Huyết, cứ vậy thức tỉnh ư?

Tuyệt đối không có khả năng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status