Ấn Công Đức

Chương 401 : Chương 401HUYẾT MẠCH TỬ ĐÀN



Đợi thêm nửa canh giờ nữa, bên trong nhà thờ tổ đã có động tĩnh.

Bàng Binh mình trần đi ra, vừa ra khỏi cửa bèn cất cao giọng: “Quế thúc, đến lượt thúc.”

Bây giờ tu vi của cậu là cảnh giới Man Huyết tột đỉnh. Cậu chưa đột phá lên cảnh giới Chân Huyết ngay, bởi vì một khi đột phá tức là cậu đã đi trên con đường võ đạo của tên sát thủ kia. Như vậy, sức mạnh huyết mạch sẽ theo cùng một mạch với gã, hơn nữa sau này thực lực bị hạn chế, rất khó có thể đột phá được hơn.

Cậu cảm thấy bản thân vẫn còn hy vọng, muốn chờ đợi thêm. Cậu còn nhỏ, còn có thể tới bên trấn Mãng Sơn để giành lấy cơ hội thức tỉnh. Năm nay không được thì còn có năm sau, năm sau nữa, không cần nôn nóng nhất thời.

Bởi cậu chưa đột phá cảnh giới Chân Huyết nên cũng không hấp thu nhiều sức mạnh khí huyết trong tinh thạch khí huyết, Quế thúc xếp phía sau cậu còn có hy vọng thức tỉnh, vì thế cậu vừa ra ngoài thì đã gọi ông ấy luôn. Nào ngờ, tuy Quế thúc vẫn ở đó nhưng lại ngồi yên không nhúc nhích. Ông ấy và những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào một đám sương đỏ ở trước cửa nhà thờ tổ, không hề chớp mắt, giống như sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nào đó.

Họ đang nhìn gì vậy?

Bàng Binh cũng nhìn đám sương đỏ kia, tức thì cảm thấy đám sương đó nom thật kỳ quái, còn tạo cho người ta cảm giác bị uy hiếp, khiến cậu không dám lại gần cho lắm.

Cậu đi nhanh tới trước mặt Tô Lâm An, hỏi nhỏ: “Tiền bối, đó là gì vậy?”

Tô Lâm An liếc Bàng Binh.

Đứa nhỏ này trông càng vạm vỡ hơn rồi, mái tóc ngắn ngủn, dựng thẳng như một con nhím. Chiếc áo ngắn tay trên người thằng bé đã rách hết cả, phần cánh tay lộ ra ngoài phủ đầy cơ bắp. Trên cánh tay rõ ràng còn có vết thương ngoài da nhưng thằng bé hoàn toàn không để ý đến. Lúc hỏi chuyện, mặt mày nó rất phấn chấn, khóe miệng cong cong, trên gương mặt rám nắng cũng hiện lên nụ cười ngại ngùng.

Tô Lâm An bèn đáp: “Đó là cha ngươi.”

Bàng Binh sững sờ, mặt đầy vẻ hoang mang. Có ý gì?

Cậu đang định hỏi lại thì chợt nghe thấy một tiếng thét dài phát ra từ trong đám sương đỏ kia, sau đó, đám sương nổ tung. Làn sương không còn dày đặc như trước, cũng không ngừng lan rộng ra bên ngoài, bốc thẳng tới tận trời cao.

Ngay sau đó, một bóng người khổng lồ xuất hiện. Người đó cao tới ba trượng, bước một bước đã khiến mặt đất hơi rung chuyển. Cùng lúc đó một giọng nói quen thuộc quát lên: “Ta là cha con!”

Giờ phút này màn sương đỏ đã tan bớt, có thể nhìn rõ người bên trong. Bàng Binh vừa nhìn đã nhận ra võ giả vừa thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, tu vi đột phá cảnh giới Chân Huyết là cha ruột của mình. Không ngờ, cậu còn đang ở cảnh giới Man Huyết tột đỉnh mà cha cậu lại đã thức tỉnh?

Sao cha thức tỉnh được?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Vậy là đã thức tỉnh tự nhiên thành công thật rồi! Lão Bàng, huyết mạch của ông là gì?”

Bàng Kiện cười sang sảng, “Tử Đàn, ông đây thức tỉnh huyết mạch Tử Đàn, ha ha ha!”

Lúc trước Tô Lâm An thuận miệng nói ít nhất cũng là Tử Đàn, kết quả đúng là Tử Đàn. Nàng vô thức sờ khóe miệng của mình, cứ có cảm giác rằng sau này bản thân cũng cần phải nói năng cẩn thận hơn mới được.

Điều này cũng nói rõ, tư chất vốn có của Bàng Kiện thật sự rất tệ. Cho dù một lời thành sấm nhưng ông ta lại chỉ đạt được tiêu chuẩn thấp nhất trong lời phán của nàng, cũng xem như một lời khó nói hết.

Mà thật sự thì nàng còn chưa từng nhận thuộc hạ nào dáng dấp xấu xí, tư chất lại kém như vậy!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên ông lại thức tỉnh. Nói cho chúng ta nghe với!” Hai dân làng kia cũng không buồn vào nhà thờ tổ mà bám lấy Bàng Kiện hỏi đủ thứ.

Bản thân Bàng Kiện cũng mơ hồ không rõ. Nhưng bây giờ ông đang vô cùng vui vẻ, định nói mấy câu thì đột nhiên vỗ gáy rồi nói: “Toi rồi!”

Sao thế! Chẳng lẽ thức tỉnh tự nhiên còn phải trả qua khảo nghiệm gì đó sao? Giữa lúc mọi người đang căng thẳng ra mặt thì thấy người khổng lồ nhảy vọt một bước, bay thẳng từ chính giữa thôn tới một góc, “Bé con bị đánh thức rồi!”

Nhà họ Bàng còn có một đứa trẻ nhỏ. Nó vốn đang ngủ say, nhưng cha nó vừa thức tỉnh xong đã hét dài rồi lại cười như điên, âm thanh giống như sét đánh ấy đương nhiên đã đánh thức đứa bé dậy. Kết quả là…

Gã khổng lồ này về nhà đút cháo thịt cho con ông ta luôn rồi. Có điều, ông ta vẫn còn nhớ tới hai dân làng tốt bụng kia bèn gân cổ hô lên, “Ta cũng không biết tại sao mình lại thức tỉnh tự nhiên nữa... Ôi ôi, con ngoan, đừng khóc đừng khóc...”

Quế thúc lộ ra vẻ mặt cam chịu, thở dài nói: “Có lẽ là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.”

Lúc dỗ đứa nhỏ, Bàng Kiện mới chú ý tới đứa con lớn cũng đã đến cảnh giới Man Huyết tột đỉnh. Tiếp đó ông cũng nhớ tới cuộc thức tỉnh huyết mạch ở trấn Mãng Sơn vào ngày mai, vội nói: “Giờ chúng ta lập tức đi tới trấn Mãng Sơn, có lẽ vẫn còn kịp!”

Đám trưởng thôn đã đi từ ba canh giờ trước, lúc này trời đã sắp sáng. Nếu chỉ có một ngày thì có lẽ họ còn hơi vất vả.

Nhưng trấn Mãng Sơn có rất nhiều người cần thức tỉnh, có khả năng xếp hàng cả buổi tối cũng không xong, không chừng cha con họ còn có thể đến kịp. Dù thế nào đi nữa thì cũng phải thử xem.

Bàng Kiện nói: “Cha sẽ biến hình rồi vác các con đi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút!”

“Chỉ cần may mắn không gặp phải mãnh thú cấp cao trên đường đi thì chắc chắn có thể đến kịp. Mau lên, lập tức lên đường!” Nói xong ông đặt đứa nhỏ vào túi rồi muốn túm lấy đứa lớn.

Bàng Binh hơi không tình nguyện, nói: “Con tự đi được.”

“Con tự đi sao nhanh bằng ta được?” Giờ ông đã có tu vi cảnh giới Chân Huyết, có thể biến hình rồi!

“Thằng nhóc ương bướng này, nhanh lên đừng có mè nheo...”

Hai cha con còn đang tranh cãi thì thấy Tô Lâm An đã tiến đến trên cái kiệu được đan bởi dây leo. Nàng nằm nghiêng trên ghế, trong tay còn cầm một chùm nho, vừa ăn vừa hỏi: “Hai ngươi còn tính lèo nhèo đến bao giờ hả?”

Bàng Binh: “...”

Bàng Kiện: “...”

Tiểu Lục cũng lên tiếng: “Đằng sau còn hai chỗ, hai ngươi lên luôn đi.”

Đằng sau cũng chính là phía sau cỗ kiệu của Tô Lâm An, dây leo của Tiểu Lục miễn cưỡng cuộn lại thành hai cái ghế đẩu nhỏ. Lúc này dây leo trên hai chiếc ghế nhỏ vung vẩy, còn gào to: “Mau lên!”

Bàng Binh chẳng nói tiếng nào mà đi qua, ngồi lên ghế.

Bàng Kiện chỉ đành thu nhỏ người về kích thước bình thường rồi ôm đứa nhỏ ngồi lên cái ghế còn lại. Hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ cứ thế khoanh tay bó gối ngồi xuống, nhìn đúng là có vẻ hơi đáng thương.

Nhưng mà lúc này họ chẳng để ý được nhiều đến vậy.

Dù bọn họ chạy nhanh đến mấy thì có thể nhanh hơn tốc độ của linh mộc bảo vệ sao? Hơn nữa, bọn họ xông bừa trong rừng núi như vậy, nhất định sẽ gặp phải linh thú, nhưng nếu có linh mộc bảo vệ dẫn đường thì khác. Các linh mộc bảo vệ đều có quan hệ với nhau, cho dù Tiểu Lục rời khỏi thôn Cổ Mộc tiến vào địa phận trấn Mãng Sơn thì đám linh thú bên kia cũng không dám làm bậy. Như thế, chắc chắn bọn họ có thể bắt kịp buổi nghi thức thức tỉnh huyết mạch ở trấn Mãng Sơn. So sánh ra thì chút ấm ức khi ngồi ở ghế nhỏ cũng chẳng tính là gì.

Đánh tiếng với những dân làng còn ở lại xong, đám người Tô Lâm An bèn lên đường. Có linh mộc bảo vệ mở đường, linh thú có linh trí trong rừng đều rối rít tránh đi, suốt dọc đường họ không gặp trở ngại gì cả.

Mà lúc này, tình cảnh của nhóm người trưởng thôn lại gian khổ hơn nhiều. Người dân thôn Cổ Mộc căn bản chẳng có được mấy món pháp khí, pháp bảo, càng đừng nói tới pháp bảo phi hành. Cả nhóm bọn họ đều phải đi bộ tới trấn Mãng Sơn.

Đi suốt một đêm, tất cả mọi người mới tiến vào địa giới của trấn Mãng Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status