Ấn Công Đức

Chương 406 : Chương 406BÍCH LAM



“Người thôn Cổ Mộc. Thôn này số đỏ thế nào mà lại có thể tới trấn Mãng Sơn để thức tỉnh?”

“Nghe nói tượng đá trong thôn đã bị vỡ.” Xung quanh có không ít người nói khẽ.

“Lần này những người dưới một trăm tuổi trong thôn họ đều có thể tới đây, ngay cả chúng ta còn chẳng có cơ hội ấy.” Người vừa nói là một thành viên trong đội cận vệ của thủ trấn. Mấy năm trước con trai ông ta đã tham gia thức tỉnh nhưng không thành công, hiện giờ vẫn chưa đến trăm tuổi nhưng tiếc rằng, con ông ta không có cơ hội thức tỉnh lần thứ hai.

Lúc này nhìn thấy người dân thôn Cổ Mộc tiến lên, trong lòng ông ta bèn thấy hơi khó chịu.

“Cái thôn đó mười năm không có nổi hai người đạt đến cảnh giới Chân Huyết, cho họ cơ hội đúng là quá lãng phí!”

“Trông khí huyết của đứa nhỏ này rất dồi dào, có vẻ có cơ hội đấy.” Một người khác nói.

Xung quanh bàn tán sôi nổi, Tô Lâm An cũng muốn nói vài câu. Vừa định mở miệng thì nàng lại thoáng do dự, sau mới nói: “Hẳn là Bàng Binh không có vấn đề gì, tư chất của cậu nhóc không tồi, giờ cũng đã là Man Huyết tột đỉnh.”

Lời này không chắc chắn lắm, nhưng cũng coi như đã nhận xét về thực lực của Bàng Binh, hẳn là sẽ không tiêu tốn bao nhiêu sức mạnh khí huyết của nàng đâu nhỉ?

Sau khi nói xong thì nàng quay đầu nhìn Bàng Kiện đang ngồi cạnh, chỉ thấy Bàng Kiện nói: “Chắc chắn là không vấn đề gì!”

“Chắc chắn thằng nhóc nhà ta sẽ thức tỉnh được!” Ông nói với giọng chắc nịch, hai mắt như đang tỏa sáng.

“Sao lại không tin? Cha nó đây còn thức tỉnh tự nhiên được, chẳng lẽ nó lại không thức tỉnh được chắc?” Bàng Kiện ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, lúc này vỗ mạnh một cái lên đùi mình, “Huyết mạch Bích Lam!”

Bản thân ông đã thức tỉnh được huyết mạch Tử Đàn, con trai ông hậu sinh khả úy, chắc chắn phải là huyết mạch Bích Lam.

Vừa rồi Bàng Kiện nói đứa trẻ kia có thể thức tỉnh, mọi người cũng không phản bác gì. Nhưng hiện giờ ông ta lại nói gì vậy hả, huyết mạch Bích Lam? Có huyết mạch Bích Lam cũng tức là có thể vào hoàng thành. Nếu thật sự là huyết mạch Bích Lam, chỉ e người ở trong tòa tháp bên kia sẽ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Tuy rằng những người có huyết mạch Bích Lam không so được với thức tỉnh tự nhiên, nhưng phần lớn là trước năm tuổi đã tu luyện được đến cảnh giới Man Huyết tột đỉnh, thức tỉnh sức mạnh huyết mạch rồi, còn đợi đến tận giờ hay sao?

Người trẻ tuổi ở trên đài kia cao to vạm vỡ như thế, ngươi đừng có nói với ta là nó năm tuổi!

Những lời mỉa mai của người xung quanh, Bàng Kiện đều coi như không nghe không thấy. Ông rất có lòng tin với con trai của mình. Cũng vào đúng lúc này, đã có không ít ánh sáng chui vào cơ thể Bàng Binh đang quỳ trên đài. Cậu bèn ngồi ngay sang một bên, bắt đầu cảm ngộ thức tỉnh.

Sau Bàng Binh chính là Diệp Kiêm Gia.

Diệp Kiêm Gia rất tự tin vào bản thân, nàng ta quỳ xuống xong thì đợi đốm sáng nhập vào cơ thể.

Tô Lâm An nhớ mình đã từng nói, Diệp Kiêm Gia chắc chắn không thể thức tỉnh được. Lúc này nàng cũng có chút hứng thú, chăm chú nhìn lên đài.

Đám người bên cạnh nàng lại bắt đầu bàn tán, “Người này có vẻ ổn đấy. Tuổi không lớn, tư chất cũng khá, hẳn là có thể thức tỉnh được.”

“Lần này thôn Cổ Mộc lợi hại thật, có nhiều hạt giống tốt đến vậy.”

Thế nhưng một nén hương đã cháy hết mà vẫn không có đốm sáng nào chui vào người Diệp Kiêm Gia. Thủ trấn nhìn nén hương đã cháy hết trong tay mình, bèn nói: “Được rồi, thức tỉnh thất bại, xuống đi!”

Diệp Kiêm Gia đã thấp thỏm vì mãi mà không cảm nhận được trong cơ thể mình có biến hóa gì, lúc này nghe thấy lời của thủ trấn thì lập tức khó tin ngẩng phắt đầu lên, “Sao có thể, ta chưa thức tỉnh thành công?”

“Đúng thế!” Thủ trấn đã nhìn thấy nhiều người thức tỉnh không thành công nên thất hồn lạc phách, bởi vậy khi đối diện với đứa nhóc này thì cũng không nhẫn nại được là bao. Ông ta đã đứng ở đây từ trưa đến tối, tuy rằng không mệt nhưng cũng thấy bực bội, bèn quát khẽ: “Mau xuống đi!”

Diệp Kiêm Gia bị quát, khí huyết lập tức sôi trào. Nàng ta sững lại một chốc sau đó lã chã nước mắt, không chỉ không xuống mà còn bổ về phía trước, ôm lấy một đầu ngón chân của tượng đá, “Không đâu, chắc chắn ta có thể thức tỉnh được, sao có thể không thức tỉnh nổi chứ!”

“Xin Thần tộc ban phúc! Ta ưu tú như vậy, đến ngay cả Bàng Binh cũng thức tỉnh được, sao ta lại thất bại! Không thể, không thể nào!” Nàng ta ôm lấy đầu ngón chân của tượng thần, đã sắp vùi cả mặt vào đó đến nơi.

Tượng thần: “...”

Thật ra trong tượng thần có đến ngàn vạn tàn niệm. Lúc này, những ý thức ở trong đó đã ầm ĩ đến rối tinh rối mù.

“Cô gái này đã đắc tội người ta, ai mà dám nhận cơ chứ.”

“Còn chạy tới ôm chân chúng ra. Trời đất ơi, cả người toàn xúi quẩy!”

“Không dây vào nổi, không dây vào nổi.”

“Làm sao đây, con nhóc còn quệt hết nước mắt nước mũi lên ngón chân chúng ta. Ta muốn đạp cho nó một cái quá!”

“Có đạp được không?”

Bao nhiêu năm nay, những tượng thần như họ chỉ tỏa sáng chứ chưa cử động bao giờ, bỗng nhiên nhấc chân đạp người, e là sẽ gây ra ảnh hưởng không hay cho lắm.

“Mau nhìn đi, nàng ấy nhìn qua chỗ chúng ta rồi!” Một giọng nói kinh hãi hô lên.

“Chắc chắn thần nữ cảm thấy chúng ta làm việc không ổn, đến ngay cả cái chuyện nhỏ tí này cũng chẳng làm ra hồn.”

“Trước đó nàng ấy còn định quỳ trước chúng ta nữa, làm ta sợ đến nhũn cả chân.”

“Vậy giờ phải làm sao đây!”

“Còn làm gì được nữa, đạp đi!”

Những người khác đều không nghe thấy cuộc trò chuyện này. Tuy nhiên, ngay khi thủ trấn giận dữ định quăng người xuống đài thì một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Tượng đá bỗng nhấc chân lên, đạp bay cô gái đáng bám lấy mình ra ngoài, hơn nữa còn khiến nàng ta bay cực kỳ xa mà không hề va vào những người đang vây xem ở dưới.

Tượng đá cử động?

Mấy vạn năm qua, chưa ai từng thấy tượng đá cử động bao giờ. Kết quả ngày hôm nay, tượng đá không chỉ cử động, mà còn đạp bay một người? Tất cả người trong trấn Mãng Sơn đều sững sờ, còn tượng đá thu chân lại xong thì đứng về chỗ cũ, đồng thời phát ra một giọng nói đinh tai nhức óc, “Người tiếp theo!”

Lề mề cái gì, mở thần niệm không tốn khí huyết chắc. Tàn niệm của họ đã sắp tan biến rồi, còn không mau lên đây thức tỉnh!

Tiếp sau đó, người dân của thôn Cổ Mộc mới lần lượt lên đài. Cuối cùng trong đám người này, tính cả Bàng Binh thì tổng cộng có bốn người thức tỉnh. Kết quả này khiến cho trưởng thôn Cổ Mộc Thiết Mộc Lẫm cực kỳ hài lòng, mặt mày tươi roi rói.

Còn về Diệp Kiêm Gia bị đá bay ra ngoài, giờ trừ cha nương của nàng ta thì không còn ai hỏi đến nữa.

Không thể thức tỉnh thì không thể nào đột phá cảnh giới Chân Huyết. Mà nàng ta còn bị tượng thần đạp đi, điều đó chứng tỏ nàng ta đã bị ghét bỏ, sau này không thể có cơ hội thức tỉnh nữa. Cả đời nàng ta sẽ chỉ như vậy thôi, tương lai cứ ngoan ngoãn ở trong thôn đi.

Tuy rằng nghi lễ thức tỉnh đã hoàn tất, nhưng đoàn người vẫn chưa hề tản đi. Bọn họ còn phải xem, rốt cuộc những người kia đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch gì.

Lúc này, trong số những người thức tỉnh, đã có người thành công tỉnh lại. Về cơ bản họ đều có huyết mạch Thu Tranh thấp kém nhất, chỉ có một Tử Đàn, chính là Trừ Thuần Phong mười bốn tuổi vốn được sắp xếp cho thức tỉnh đầu tiên kia.

Huyết mạch Tử Đàn đã rất tốt rồi, trên tháp cũng có mấy người mang huyết mạch Tử Đàn. Lúc này, Trúc U của thành Thiên Trúc nói: “Cũng có thể thu nạp Trừ Thuần Phong kia. Trừ cậu nhóc đó ra...”

Hắn ta nhìn về phía Bàng Binh, “Bàng Binh ở thôn Cổ Mộc cũng không tồi. Nếu như nó có thể thức tỉnh đến huyết mạch Tử Đàn thì cũng chiêu nạp luôn đi.”

Hô Đồ nói: “Thành Mẫu Đơn không có ai tới, có kẻ nào dám cướp người với chúng ta.”

Thanh Thủy Liên của thành Liên lại nghiêng đầu, “E là thành Kim Đồng sẽ không thả người.”

“Với điều kiện mà chúng ta đưa ra, ngay cả thành Kim Đồng cũng không thể bì được.” Hô Đồ nói với vẻ mặt đầy tự hào.

Thanh Thủy Liên nghĩ tới điều gì đó, con ngươi chợt lóe lên, cũng không nói thêm gì nữa.

Nàng nhìn tới nhìn lui về phía quảng trường, chẳng muốn chiêu nạp người nào. Thu nhận rồi còn phải đưa về, rồi còn phải chăm sóc trên chặng đường về, mệt cỡ nào chứ. Nhưng nếu không mang nổi một người về thì khó tránh khỏi sẽ bị dạy dỗ một trận. Tuy rằng nhìn sư phụ nàng dạy dỗ người khác thì giống hệt như đang niệm chú, cực kỳ gây buồn ngủ, nhưng Thanh Thủy Liên vẫn thấy hơi đau đầu, chỉ sợ nếu mình thật sự ngủ thiếp đi thì sẽ bị ăn đòn. Lúc này nàng không thể không ngẩng đầu lên quan sát, nhìn xem đưa ai về là tốt nhất.

Thật ra nàng đánh giá cao Tô Tô đi cửa sau kia. Cho dù có vẻ chưa thức tỉnh thành công, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy trên người đối phương có điều cổ quái, không thể nhìn thấu.

Không cần nói đến những thứ khác, chỉ cần xem quan hệ giữa nàng ấy và linh mộc bảo vệ thì cũng đáng để ra tay bồi dưỡng.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Tô Tô kia gầy đét, khi bay có xách theo cũng chẳng tốn sức, có thể tiết kiệm được không ít sức lực.

Tuy nhiên, nàng cũng biết khả năng mình kéo được Tô Tô đi là không lớn, dù sao thì đó cũng là người được linh mộc bảo vệ kia thương yêu cực kỳ, có đến chín mươi chín phần trăm là nàng ấy sẽ ở lại thành Kim Đồng.

Tu sĩ trên đài lần lượt thức tỉnh. Qua thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đã có một người mang huyết mạch Bích Lam, đó là người của thủ trấn. Sau khi kiểm tra chính xác huyết mạch của người kia, đội cận vệ của thủ trấn đều hoan hô, xem ra là hậu bối của họ. Mấy người trên tháp khó tránh được cảm giác thất vọng. Người kiểu này, bọn họ khó mà lôi kéo đi được.

Đợi một mạch cho đến khi chạng vạng, làn sương máu bao phủ trên người Bàng Binh mới dần tiêu tan. Sau khi cậu đứng dậy thì nom tinh thần đã thay đổi lớn, ánh mắt sáng ngời có thần, trong đôi con ngươi có ẩn giấu ánh lam thăm thẳm khiến cho người ta phải khẽ kinh ngạc.

Sau khi đứng dậy, đầu tiên Bàng Binh nhìn về phía Tô Lâm An và Bàng Kiện ở cách đó không xa, gật đầu nhẹ với hai người, sau đó mới sải bước đến trước đá kiểm tra rồi nói: “Ta thức tỉnh rồi.”

“Huyết mạch gì?” Huyết mạch có cấp bậc càng cao thì càng khó nhìn thấu. Thủ trấn mơ hồ thấy rằng sức mạnh huyết mạch của cậu không hề tầm thường, khiến cho ngay cả ông ta cũng cảm nhận được một áp lực vô hình. Bàng Binh không trả lời thẳng mà tỏa khí huyết quanh người ra, làn sương đỏ bay về phía đá kiểm tra.

Sau đó, khối đá vốn trong suốt kia tỏa ra ánh lam thăm thẳm. Những người vây xem ở xung quanh kinh ngạc hô lên: “Huyết mạch Bích Lam!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status