Ấn Công Đức

Chương 405 : Chương 405NGHI THỨC



“Người đầu tiên nhận khảo nghiệm thức tỉnh này là ai vậy? Thấy thế nào cũng chẳng có tí khí huyết gì cả!” Đám người ở bên dưới bàn tán vô cùng sôi nổi, đều cảm thấy cực kỳ tò mò.

“Ngươi cũng không nhìn ra được sức mạnh khí huyết? Ta còn tưởng là do cảnh giới của ta thấp nên không thấy được!” Một võ giả cảnh giới Man Huyết nhìn cao thủ cảnh giới Chân Huyết bên cạnh, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Trên tháp bảy tầng cũng có khá nhiều người tò mò về Tô Lâm An.

Một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, trên cổ còn đeo mấy khúc xương ngón tay út cầm tờ danh sách, nói: “Vốn dĩ người đầu tiên là Trừ Thuần có cảnh giới Man Huyết tuyệt đỉnh. Cậu ta mới mười bốn tuổi đã đạt tới cảnh giới hiện tại, hơn nữa đã từng vượt cấp chiến thắng cảnh giới Chân Huyết. Ở độ tuổi này, khí huyết của cậu ta được xem là vô cùng dồi dào, là một hạt giống tốt. Bây giờ cô nhóc gầy gò này đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ còn lợi hại hơn Thuần Phong?”

“Vóc dáng thấp bé, tứ chi gầy yếu, thật ra lại không hơn kém gì với kẻ ở lầu dưới đâu.” Người đàn ông bên cạnh nở nụ cười, “Chưa biết chừng con khỉ nhỏ đó lại vừa mắt con nhóc lùn này, sau đó kết hợp thành...”

Gã ta đảo mắt, cười nói: “Người lùn song sát!”

Giọng gã ta lớn lại chẳng hề kiêng nể, cô gái hơi thấp ở lầu dưới cũng nghe thấy, tức khắc đập bàn “uỳnh” một tiếng.

Chiếc bàn vỡ vụn chỉ trong chớp mắt, cô gái đứng bật dậy tính bước lên lầu thì bị người bạn đi cùng giữ chặt lại, “Miêu tỷ, đừng kích động. Bây giờ không phải là lúc làm ầm ĩ. Chúng ta còn phải tuyển chọn người mới!”

Cô gái vừa đập bàn có nước da ngăm đen, đậm hơn so với làn da màu mật ong của rất nhiều người. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đám khốn kiếp, ngày nào cũng nhìn chòng chọc vào vóc dáng của ta mà xỉa xói, có gan thì một đấu một xem ta có đập chết bọn chúng không!” Nói xong cô vung tay cắm thẳng một thanh kiếm với lưỡi kiếm to bản và chiều dài còn cao hơn cả người mình xuống đất, lưỡi kiếm phát ra một tiếng “keng”.

Tuy cô không đi lên nhưng đã hét về phía lầu trên, “Một đám hèn nhát! Nếu còn để ta nghe thấy một câu rác rưởi nữa, ta sẽ quyết sống chết với các ngươi!” Lúc cô bị chọc giận thì giống như một con báo nổi điên, hung hãn xông lên nhe răng múa vuốt.

Lần này đám người ở lầu trên im re. Bọn họ đều hiểu, giờ không phải lúc để quyết đấu sống chết. Thế nhưng con khỉ kia mà nổi điên lên thì chẳng phân biệt được tình huống, tạm thời không nên xung đột với cô ta.

“Hô Đồ, ngươi lại trêu chọc cô ta làm gì?” Một người phụ nữ lười biếng híp mắt nằm dựa vào lan can sát cửa sổ tầng trên, ngáp một cái rồi nói: “Nghi thức bắt đầu rồi.”

Hô Đồ còn muốn nói kháy vài câu thì bỗng ngửi thấy chút mùi thơm, ngay sau đó có một cánh hoa đột ngột lướt qua mặt gã ta. Gã ta tức thì cảm thấy mặt đau rát giống như vừa ăn một cái bạt tai.

Đây là do linh mộc bảo vệ trấn Mãng Sơn, hoa linh Tường Vi ra tay.

“Linh mộc bảo vệ!” Người đàn ông cầm danh sách lúc ban đầu chính là người đứng đầu của đám người này, chiến sĩ khí huyết của thành Thiên Trúc, Trúc U. Hắn ta thấy Hô Đồ bị vả một cái còn muốn mắng chửi bèn lên tiếng ngăn cản.

“Nghi thức bắt đầu rồi, còn dám ồn ào nữa thì lập tức cút ra ngoài cho ta!” Hoa linh Tường Vi chưa hiện thân nhưng giọng nói lạnh lùng của nàng đột nhiên vang lên khiến cho toàn thân Hô Đồ rét lạnh, giống như toàn bộ khí huyết trên người đã bị đóng băng chỉ trong chớp mắt.

Trúc U vội vàng đứng dậy hành lễ, “Đại nhân dạy phải.”

Linh mộc bảo vệ trấn Mãng Sơn có thực lực mạnh mẽ, bây giờ họ lại đang ở trên địa bàn của người ta, đương nhiên phải tuân theo quy củ.

Đợi tới khi luồng uy áp vô hình kia biến mất, Trúc U mới lên tiếng: “Linh mộc bảo vệ sẽ không tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, sao hôm nay lại...”

Sao lại ra tay dạy dỗ, còn tát Hô Đồ một cái? Trúc U nhìn mặt Hô Đồ. Cái tát kia không hề nhẹ, nửa bên mặt gã sưng vù lên giống như bánh bao dính máu.

Lúc này, người phụ nữ dựa bên lan can nói với giọng đầy hàm ý: “Cô gái đang bước tới trước tượng đá là do hoa linh Tường Vi đưa tới. Các ngươi còn ồn ào nữa, cẩn thận ai cũng được ăn một vả đấy.”

Cô là võ giả của thành Liên.

Thành Liên chỉ có một mình cô tới, cô bèn ngồi chung với đám người thành Thiên Trúc. Dù sao quan hệ giữa hai thành cũng khá tốt, còn mối quan hệ giữa cô với đám võ giả thành Thiên Trúc tuy không đặc biệt thân thiết nhưng cũng có thể nói chuyện qua lại.

Linh mộc bảo vệ thành Liên là Thụy Liên(*). Không biết có phải vì lý do này không mà rất nhiều võ giả của thành Liên luôn mang dáng vẻ mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng, người như không xương lúc nào cũng có thể dựa dẫm vào bất cứ thứ gì bên cạnh. Lúc này cô đang nằm nhoài trên ghế, lưng dựa vào lan can, khuôn mặt nghiêng đi bị đè đến biến dạng cũng không ngẩng đầu lên, khóe miệng còn có sợi chỉ bạc, chỉ sợ là nước dãi chảy ra lúc ngủ.

(*) Thụy: ngủ.

Cô chủ động nhắc nhở đám người kia không phải vì sợ hoa linh Tường Vi sẽ đến đánh bọn họ tiếp, mà do cô buồn ngủ lắm rồi mà đám người này cứ lải nhải ồn ào mãi. Giờ cô vừa nói vậy, đám người ngồi đây đều yên tĩnh hết lại.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên Tô Lâm An vừa mới bước lên trên đài.

“Tu vi của nàng ta, các ngươi...” Mới nói được nửa câu thì đã bị Thanh Thủy Liên đang nằm nhoài kia liếc qua, Trúc U tức thì ngậm miệng, chỉ đành nhìn chằm chằm vào người trên đài.

Rõ ràng là người được linh mộc bảo vệ Tường Vi tự mình đưa tới, sao hắn ta lại không nhìn ra được sức mạnh khí huyết và thực lực thật sự của đối phương? Cũng vì quá mức nghi hoặc nên hắn ta cực kỳ nghiêm túc.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Tô Lâm An bước lên đài, cũng chính là vị trí ngay trước chân tượng đá. Bàn chân rất to ấy đang phát sáng trông như được làm từ ngọc, và cũng vì quá to lớn nên không khác gì một chiếc giường bằng ngọc rộng rãi, mười mấy người nằm cũng chẳng thành vấn đề.

Ở chân tượng đá có một tấm đệm hương bồ. Võ giả tới thức tỉnh phải quỳ trên đệm hương bồ, dập đầu trước tượng đá.

Tô Lâm An rất biết thời thế, nếu phải quỳ trước tượng đá thì nàng cũng sẽ quỳ.

Nhưng không biết tại sao, nàng muốn quỳ nhưng đầu gối lại không nhúc nhích được, giống như đã bị đông cứng lại. Thấy nàng mãi vẫn chưa quỳ xuống, thủ trấn chủ trì cảm thấy không vui, khó chịu giục giã: “Còn rất nhiều người chờ được thức tỉnh, đừng có kéo dài thời gian.”

Trong lòng Mộc Tường Vi hơi hoảng sợ, không ngừng nháy mắt ra dấu với cha nàng ta.

Rõ ràng nàng ta từng nói về việc hoa linh Tường Vi vô cùng cưng chiều cô nhóc này, cũng che chở rất cẩn thận. Thế mà cha nàng ta còn dám tỏ thái độ khó chịu với cô nhóc, không sợ hoa linh trở mặt sao.

Thế nhưng thủ trấn không hề phát hiện ra, thấy Tô Lâm An vẫn chưa quỳ thì bèn nói: “Thế này là sao? Chẳng nhẽ ngươi không quỳ nổi trước mặt tượng thần trấn Mãng Sơn chúng ta!” Đối với một người ngoài chạy tới nhận sự chúc phúc của tượng đá đầu tiên, trong lòng thủ trấn cũng là có đôi phần bất mãn.



Tô Lâm An nghiêng đầu nhìn thủ trấn. Quả thật không phải nàng không muốn quỳ, nhưng mà lúc này cơ thể nàng rất kỳ lạ. Huyết dịch trong cơ thể đã sắp nghịch chuyển, giống như không bằng lòng để nàng quỳ vậy.

Nàng đang muốn giải thích thì thấy một cánh hoa tường vi rơi xuống chóp mũi thủ trấn. Đây vốn là một cảnh tượng đầy phong nhã, ấy vậy mà thủ trấn lại tái nhợt mặt mày, trên trán lấm tấm mồ hôi. Ông ta như vừa ngẫm nghĩ điều gì đó xong, bèn sửa lời: “Nếu ngươi muốn đứng để cảm ngộ thì cũng được.”

Lời nói vừa dứt, áp lực trên người thủ trấn thình lình biến mất, cả người ông ta đã ướt đẫm mồ hôi giống như vừa được vớt từ trong nước ra. Ông ta thật sự không ngờ linh mộc bảo vệ lại coi trọng con nhóc này như vậy, ngay cả...

Ngay cả quy tắc cũng mặc kệ.

Tô Lâm An không muốn tỏ ra quá phách lối, quan trọng nhất là nàng hy vọng có thể sử dụng sức mạnh huyết mạch trong cơ thể, chứ không phải để nó cản trở mình. Vì thế, khi nàng cảm thấy sự dị thường trong cơ thể mình rồi, nàng càng muốn thử xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, khăng khăng muốn quỳ xuống. Có lẽ là sự kiên trì của nàng đã có hiệu quả, cuối cùng nàng cũng cảm thấy đầu gối thoáng thả lỏng, đã có thể gập lại. Nàng vừa mới thở phào, tính quỳ xuống. Nào ngờ bức tượng đá vốn đang sáng rực trước mặt bỗng bắt đầu lấp lóe. Chẳng hiểu vì sao Tô Lâm An có cảm giác bức tượng đang nơm nớp lo sợ. Nàng để ý thấy hình như đầu ngón chân của tượng đá co quắp lại trong thoáng chốc.

Nàng còn chưa quỳ mà...

Lời khẩn cầu của thủ trấn còn chưa kịp đọc, hương trong tay còn chưa đốt lên thì vô số điểm sáng đã ào ào bốc ra từ trong tượng đá, lao về phía Tô Lâm An.

Tô Lâm Ăn lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Điều này chứng tỏ, nàng có thể học được rất nhiều phép thần thông khác, dù chúng không hoàn chỉnh nhưng cũng rất có ý nghĩa. Tổng hợp lại những sức mạnh huyết mạch này rồi thấu hiểu, với ngộ tính của nàng, chưa biết chừng còn có thể sáng tạo ra một phép thần thông mới!

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì cảm thấy trong cơ thể bùng lên một chút sức mạnh khí huyết...

Sau đó...

Những đốm sáng kia yếu đi chỉ trong chớp mắt, sau đó lại bay về bên trong tượng đá.

Tô Lâm An: “… ”

Nàng nhớ lại phép ví von lúc trước của bản thân.

Giống như một đám ông già bà cả thấy một mầm non rất có tư chất, rối rít lao tới muốn chỉ bảo mấy câu, nào ngờ bà nội của đứa nhỏ đi ra quát một tiếng, “Cút!”

Vì thế bọn họ cũng chỉ có thể cút mà thôi.

Bởi vì tình huống trên đài hết sức quỷ dị, lại chưa từng xuất hiện trong những lần thức tỉnh trước đây, cộng thêm bầu không khí nghiêm túc xung quanh, cho nên lúc Tô Lâm An ở trên đài thì xung quanh lặng ngắt như tờ. Đến khi nàng đi xuống mới có người lên tiếng: “Thế này là không thức tỉnh thành công đúng không?”

“Người đầu tiên, trông nghênh ngang là thế, còn tưởng lợi hại lắm. Kết quả chẳng có đốm sáng nào tiến vào cơ thể, cứ thể đi xuống?”

“Hừ, lãng phí cơ hội tốt như vậy, đúng là nực cười.” Diệp Kiêm Gia chen trong đám người, tức giận bất bình nói.

Không ít người mở miệng châm chọc, nhưng không biết vì sao vừa mới nói được mấy câu thì mấy người đó chợt cảm thấy quanh người xuất hiện áp lực vô hình. Mọi người cũng chẳng phải kẻ ngu, sau khi ý thức được điều bất thường thì không dám nhiều lời nữa. Diệp Kiêm Gia còn muốn nói thêm nữa nhưng tiếc là miệng cũng chẳng mở nổi, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.

Sau khi Tô Lâm An xuống đài thì đi thẳng tới chỗ cha con Bàng Binh. Vị trí đứng của hai người họ khá thuận tiện, cũng coi là đi cửa sau nên mới được sắp xếp bên phía đội thân vệ của thủ trấn, có tầm nhìn rộng rãi. Họ đều thấy rõ những chuyện xảy ra ban nãy.

“Tô tiền bối, vừa rồi...”

Tô Lâm An không để bụng mà khoát tay, “Không sao.”

Chẳng qua là do sức mạnh huyết mạch của nàng quá mạnh, những tư chất huyết mạch khác dù có muốn vào cũng sẽ bị gạt bỏ, nàng hiểu điều đó. Chưa kể, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể này còn cực kỳ cao ngạo, đâu thèm để mắt đến những thứ xiên xẹo khác.

Tô Lâm An ngồi xuống bên cạnh Bàng Binh, nhìn người thức tỉnh tiếp theo.

Việc thức tỉnh của những người khác rất nhanh, căn bản là người vừa đi lên đài, quỳ xuống cái là xác định được ngay có thành công hay không. Có điều, một khi có đốm sáng đi vào cơ thể thì bọn họ sẽ ngồi sang bên cạnh nhanh nhất có thể, sau đó thức tỉnh tại chỗ. Quá trình này lâu hơn nhiều.

Mấy nghìn người đi lên, cuối cùng cũng chỉ có ba mươi người còn ở lại trên đài. Chờ người trấn Mãng Sơn thức tỉnh xong hết thì tới lượt Bàng Binh.

Cậu được xếp trước những người khác của thôn Cổ Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status