Ấn Công Đức

Chương 412 : Chương 412BẠN BÈ



Lá cây xào xạc, cánh hoa nhảy múa theo gió.

“Lên đường bình an.” Bốn chữ này bay tới theo gió, khẽ nỉ non bên tai khiến đôi mắt nàng cười cong cong, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.

Nàng nói: “Các ngươi cũng bảo trọng.”

“Giới tu chân nhắc đến ngoại vực, nhắc tới Thiên Ma ngoại vực thì đều nghiến răng cắn lợi, thế mà ngươi lại có được bạn bè ở đây.” Khoa Đẩu Hỏa tấm tắc lấy làm lạ.

Tô Lâm An: “...”

Đợi đến khi không thể nhìn thấy Tiểu Lục và hoa linh Tường Vi nữa, nàng mới quay lại giường, lười biếng ngồi xuống, “Rất nhiều năm về trước, đám người kia cũng nói ta giết người như ma, xấu xí vô cùng.”

“Vả lại ta đâu có kết bạn với con người. Tiểu Lục và Tường Vi đều là linh thực, có khác gì thiên hỏa như ngươi đâu?”

“Vậy nếu giới tu chân và ngoại vực lại đánh nhau lần nữa thì sao?”

Khoa Đẩu Hỏa còn muốn nói nữa nhưng đã bị Tô Lâm An đập bụp một cái, “Đừng có nghĩ ngợi lung tung. Giờ mục tiêu của chúng ta là về nhà, những chuyện khác đâu cần chúng ta phải nhọc lòng? Ngươi tưởng rằng giờ vẫn như khi ở châu Vân Lai, ta vẫn là đại năng đứng đầu kia chắc?”

Sau khi phi thăng thượng giới, nàng đã thành một nhân vật nhỏ bé chẳng hề quan trọng. Chuyện lớn trong thiên hạ thì có liên quan gì đến nàng kia chứ. Trời sập xuống thì đã có người cao chống đỡ mà.

Nàng ngừng một lát rồi nói: “Lẽ nào ngươi không nhớ Tiểu Bạch sao?”

Khoa Đẩu Hỏa đang định nói tiếp, nghe thấy câu này thì bỗng nhiên bùng cháy, ngọn lửa bắn tung lên, trông như tức đến nổ phổi, “Ai nhớ Tiểu Bạch chứ! Ăn nói linh tinh, còn lâu ta mới nhớ cái thứ nịnh hót đó!”

Tô Lâm An cười hề hề, không thèm để ý đến nó. Hành trình còn mười ngày, nàng vẫn phải tu luyện. Nghĩ vậy, Tô Lâm An bèn ngồi khoanh chân, tu luyện phép thần thông Nhật Nguyệt Tinh Thần theo sự chỉ dẫn trong huyết mạch.

Tuy bẩm sinh đã biết, nhưng cũng cần tu luyện liên tục mới có thể nâng cao cảnh giới, không ngừng nâng cao sức mạnh khí huyết của bản thân thì phép thần thông thi triển ra mới mạnh hơn được.

Cả chặng đường sóng yên biển lặng, không gặp phải bất cứ nguy hiểm từ bên ngoài, chỉ có tấm Tiên Sứ Lệnh của nàng bỗng nhiên nóng bừng lên khiến nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nàng lấy Tiên Sứ Lệnh ra quan sát một hồi.

Tiên Sứ Lệnh đã có sự thay đổi rất lớn, gần như không còn giống với trước nữa. Trước kia nó chỉ là một tấm lệnh bài màu xanh biếc, hiện giờ đã trở thành màu đỏ sậm hơn nữa càng lúc lại càng mỏng và trong suốt hơn, giống như nàng đang đeo một chiếc lá đỏ vậy.

Tại sao nó bỗng dưng lại nóng lên chứ?

Nàng nhẹ nhàng nắm lấy Tiên Sứ Lệnh, dùng thần thức quan sát tỉ mỉ, cũng chẳng nhìn ra là nguyên cớ gì.

Cuối cùng nàng nghĩ, lẽ nào vì lần này nàng không dùng linh dịch để tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh, cho nên nó làm mình làm mẩy?

Về cơ bản thì linh dịch của Tô Lâm An đều được dùng để tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh. Nàng cũng đặt thời gian cố định, cứ sau khi tích được một tháng thì sẽ dùng linh dịch để ngâm ngọc bài. Có điều lần này nàng đã tặng linh dịch cho Tiểu Lục và Tường Vi, bởi vậy Tiên Sứ Lệnh phải đợi một tháng nữa mới được tẩm bổ tiếp.

Dù sao thì linh dịch này không khác với tinh hoa sinh mệnh của linh mộc bảo vệ là mấy, cũng không phải là bất tận. Khoảng thời gian này dùng hết rồi thì phải đợi lần sau.

Giờ đã đến ngày mà không có linh dịch để tẩm bổ, ngọc bài còn nổi cáu được!

Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Lâm An thử điều động sức mạnh khí huyết trong cơ thể. Giờ nàng có thể cảm nhận được kinh mạch khí huyết trong cơ thể, cũng đã nắm giữ khá chắc chắn sức mạnh khí huyết. Sau khi vận chuyển đã có luồng sức mạnh khí huyết mỏng manh tản ra, khá giống với những người khác. Tuy rằng đó không phải là từng giọt máu thực sự nhưng cũng là khí huyết trong cơ thể nàng, hẳn có thể cho Tiên Sứ Lệnh được ít ích lợi?

Nghĩ vậy, Tô Lâm An bèn dùng sức mạnh khí huyết bao bọc lấy ngọc bài. Nào ngờ tấm ngọc bài vốn chỉ hơi tỏa nhiệt giờ bỗng trở nên nóng bỏng, giống như một que hàn bị nung nóng, hơn nữa nó còn không ngừng rung lên như muốn giãy ra khỏi tay nàng!

Tô Lâm An: “...”

Nếu như không phải cơ thể củ cải này của nàng da dày thịt chắc, e rằng đã bị ngọc bài này làm bỏng chín cả lòng bàn tay. Cũng vậy, nếu không phải tay nàng khỏe nắm chắc được thì giờ sợ là Tiên Sứ Lệnh đã nhảy xuống đất rồi. Miếng ngọc mỏng như vậy, nếu như rơi vỡ thì thảm biết bao.

“Làm mình làm mẩy cái gì hả?” Nàng bực bội quát một câu.

Khi nàng đang định dùng sức mạnh khí huyết để tẩm bổ cho ngọc bài tiếp thì chợt nghe thấy mấy tiếng ầm ầm vang lên.

“Sắp tiến vào khu vực nguy hiểm, mọi người hãy dừng tu luyện, cấm giải phóng sức mạnh khí huyết, đóng chặt cửa sổ lại!”

Tô Lâm An nghe thấy lời nhắc nhở này thì không giải phóng sức mạnh khí huyết tiếp nữa. Nàng đặt Tiên Sứ Lệnh lên giường, mình thì nhảy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Lính giáp đồng không hề bay lên cao, mà đạp lên mặt nước để vượt biển.

Vùng biển này được gọi là biển chết, trên mặt biển sóng yên gió lặng, chẳng cảm nhận được chút hơi thở của sinh linh nào. Thỉnh thoảng có cây cỏ héo khô hoặc những cái xác không toàn vẹn trôi nổi trên mặt biển, bị cơn sóng do lính giáp đồng gây ra đẩy dạt về nơi xa, không bao lâu sau lại dần tụ lại.

Khung cảnh bên ngoài, trong phạm vi có thể thấy được bằng mắt thường thì cơ bản không hề có sinh linh nào tồn tại. Ánh mặt trời chói chang trên đầu chiếu xuống, thiêu đốt mặt biển và vùng đất cách đó không xa. Đất đai cháy vàng, hệt như đã từng bị thiêu đốt.

Một nơi như thế này, đúng là linh mộc bảo vệ khó mà sinh tồn được. Cho dù có thực vật chịu hạn sống sót được thì cũng rất gian nan, chưa kể ở một nơi linh khí mỏng manh này, muốn sinh ra linh trí thì còn khó hơn nhiều. Còn những linh mộc bảo vệ giống như hoa linh Tường Vi, muốn mở rộng lãnh địa của chính mình đến nơi đây e là cực kỳ khó khăn.

Chính vì vậy mà khu vực này mới không hề có linh mộc bảo vệ, có khả năng gặp phải trùng Huyết Duyên.

Cũng chẳng biết rốt cuộc trùng Huyết Duyên trông thế nào.

Trong khi Tô Lâm An đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, thương tích của Mục Cẩm Vân đã khôi phục hoàn toàn, cơ thể Lạc Hiên mà hắn khống chế cũng đã đột phá được cảnh giới Thiên Tiên.

Vốn hắn còn muốn ở lại trong cấm địa một khoảng thời gian, bởi trong cấm địa có rất nhiều hung thú, mà máu thịt của những hung thú này lại có thể giúp cho Mục Cẩm Vân trở nên mạnh mẽ hơn.

Trong ký ức của Lạc Hiên, ở bên ngoài không có nhiều hung thú như vậy, nếu không thì hắn đã chẳng chọn vào đây để thí luyện, tìm đường đột phá.

Nhưng hiện giờ, hắn không thể ngồi đợi thêm được nữa.

Hắn đã tìm ra được quy luật tẩm bổ thần hồn, mỗi tháng sẽ có một lần nguyên thần của hắn cực kỳ thoải mái đồng thời được tăng mạnh rất nhiều. Tuy nhiên tháng này, đợt tẩm bổ thần hồn kia không hề tới. Trái lại, hắn còn cảm nhận được một luồng khí huyết. Tuy rằng khí huyết cũng là vật đại bổ với hắn, nhưng kể từ sau khi biết được Tiên Sứ Lệnh ở chỗ của Tô Lâm An và nhìn thấy được nàng, hắn hiểu ra ngay rằng những thứ đó là do Tô Lâm An cung cấp.

Khí huyết kia, chắc chắn cũng là máu của Tô Lâm An!

Nàng bị thương rồi sao?



Mấy ngày trước hắn mới xem qua tình hình của nàng, giờ lại muốn kết nối với Tiên Sứ Lệnh để thấy được hình ảnh bên phía nàng sẽ cực kỳ khó khăn. Hắn dùng thần thức cưỡng chế liên kết, không bao lâu sau đã cảm thấy nguyên thần đau nhói, cơ thể hơi chao đảo, chân mày không nhịn được mà nhíu chặt lại.

Hiện giờ, tình hình phía nàng thế nào, hắn nhất định phải nhìn thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status