Ấn Công Đức

Chương 420 : Chương 420BÌNH THƯỜNG



Quân doanh của Đồng Mộc Quân còn cách thành chủ Kim Đồng một khoảng.

Đầu tiên, Mộc Tường Vi đưa những người khác tới quân doanh. Đợi sắp xếp xong xuôi cho đám Bàng Binh thì nàng ta mới đưa Tô Lâm An vào trong thành.

Nàng ta muốn tiến cử Tô Lâm An tới Linh Mộc Đường. Tuy rằng Linh Mộc Đường có phân bộ đóng ở trong quân doanh, nhưng phần đông dược sư vẫn ở trong thành. Mà điều kiện nàng ta đưa ra lần này, vẫn cần đường chủ Linh Mộc Đường đồng ý mới được.

“Đường chủ của Linh Mộc Đường là Liễu Diệp Thanh. Nhìn ông ấy có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng trên thực tế không hề khó sống chung đâu.”

Mộc Tường Vi khẽ giới thiệu với Tô Lâm An, “Đợi lát nữa gặp ông ấy, ngươi đừng căng thẳng quá. Ổng hỏi gì thì ngươi cứ đáp nấy là được.”

“Ừ.”

Linh Mộc Đường nằm giữa một mảnh ruộng thuốc trong thành.

Vị trí của ruộng thuốc hứng sáng khá tốt, ở giữa có một gốc cổ thụ khổng lồ. Trên cây cổ thụ đó có rất nhiều nhà, còn có vô vàn dây leo thõng xuống, chúng cũng có treo từng gian phòng nhỏ. Đây chính là nơi ở của dược sư thuộc Linh Mộc Đường.

“Có điều dược sư thường không ở trong phòng, họ dành phần lớn thời gian để luyện dược.” Mộc Tường Vi chĩa mũi chân xuống mặt đất, “Phòng luyện dược ở dưới địa cung. Ở nơi đó của chúng ta có Địa Tâm Hỏa.”

Thảo nào chẳng thấy có mấy người, hóa ra là họ ở cả dưới lòng đất.

Tô Lâm An chưa dùng thần thức để thăm dò xung quanh. Vừa đến một nơi xa lạ, nàng chưa muốn chọc đến người khác, bởi vậy vừa rồi cũng không hề nhận ra bọn họ ở cả dưới lòng đất.

Không bao lâu sau, bọn họ đã đi tới dưới gốc đại thụ.

Dưới cây có hai thủ vệ. Họ đều mang vẻ ngoài lạnh lùng cứng nhắc, mặt không biểu cảm. Sau khi Mộc Tường Vi đưa lệnh thông hành ra rồi gọi Tô Lâm An đi lên, hai người kia lập tức rút đao cản lại. Hai lưỡi đao chạm nhau, phát ra một tiếng keng. Sát khí dường như ngưng tụ lại thành thực thể, biến thành ánh sáng lạnh lẽo bức người.

“Nàng ta không được vào.”

“Chưa có tư cách chính thức, không được vào trong.”

Mộc Tường Vi chỉ có thể để Tô Lâm An đợi ở bên ngoài, một mình vào trong Linh Mộc Đường trước.

Tô Lâm An cũng không thấy tủi thân. Nàng nhìn quanh bốn phía, nhận ra trên đại thụ có mấy sợi dây leo thõng xuống rất thấp. Nàng bèn bện dây leo lại với nhau tạo thành một bàn đu đơn giản, rất tự nhiên mà ngồi lên đó đợi.

Khi nàng bện cái bàn đu này, hai thủ vệ kia thi thoảng lại liếc nàng, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi. Tô Lâm An bèn hỏi: “Không được ngồi sao?”

Không được ngồi, nàng đứng dậy là xong. Nàng vừa mới đến đây, cũng không nhất thiết phải va chạm với người khác vì chuyện nhỏ này.

Nàng cảm thấy tính nết của mình càng lúc lại càng tốt. Chỉ cần người khác đừng chọc giận nàng, nàng cũng sẽ thường xuyên trưng ra gương mặt tươi cười. Ai bảo giờ cơ thể nàng đã nhỏ nhắn lại còn yếu ớt chứ.

Hai thủ vệ kia cũng không đáp lời, đều xoay đầu lại không nhìn nàng nữa, có điều hai người họ lại thấp giọng nói chuyện với nhau.

“Sao nàng ta có thể dùng dây leo làm ghế chứ?” Cây này là một nhánh chiết từ Kim Đồng Mộc. Bản thể của Kim Đồng Mộc rốt cuộc ở đâu, e rằng chỉ có mình thành chủ mới biết. Trong mắt những người khác, cái cây này tương đương với Kim Đồng Mộc, bởi ý chí của Kim Đồng Mộc có thể giáng xuống cây này.

Người còn chưa gia nhập vào Linh Mộc Đường căn bản không thể chạm vào nó. Mà những người này, cho dù chạm vào thì cũng đều rất khách sáo, nào giống như nàng ta, đã bện dây leo lại, còn ngồi luôn lên đó chứ?

“Không vi phạm quy định thì đừng để ý đến.” Kim Đồng Mộc còn chẳng thèm ý kiến, bọn họ có thể nói gì được đây? Nhắm mắt cho qua là được.

“Ừ.”

Hai người họ bàn bạc xong thì không nói chuyện nữa, Tô Lâm An vẫn ngồi đợi trên xích đu tự chế. Ánh nắng vào giữa trưa vốn gắt nhất, được từng tầng lá cây che chắn cắt vỡ, khi chiếu xuống người nàng chỉ còn vài đốm sáng tựa như ánh sao. Gió mát lướt nhẹ qua mặt. Nàng híp mắt lại, nghiêng đầu dựa vào dây leo nhắm mắt dưỡng thần.

Còn ở căn nhà lớn nhất trên tán cây, Mộc Tường Vi đã quỳ một gối xuống, đồng thời dùng hai tay dâng một cành mận gai lên.

Liễu Diệp Thanh thật ra rất dễ sống chung mà nàng ta vừa nói, giờ đang ngồi trên cao đầy vẻ lạnh lùng. Còn ông lão đứng bên cạnh ông ta thì đang dựng râu trừng mắt với Mộc Tường Vi.

“Suất vào bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, ngươi lấy cái gì ra để đảm bảo chắc chắn có thể cho nàng ta được?”

“Bao nhiêu người trẻ tuổi tài cao ở thành Thất Tinh cùng cạnh tranh, ai mà biết được cái suất đó sẽ rơi vào tay ai! Tường Vi ơi là Tường Vi, bảo ngươi đi chiêu nạp người mới, sao ngươi lại đưa ra điều kiện không biết chừng mực như thế chứ!”

Mộc Tưởng Vi không ngẩng đầu, buồn bực nói: “Thực lực của nàng ấy rất mạnh. Chỉ dựa vào thực lực của chính nàng ấy để đoạt lấy suất đi kia cũng có hy vọng rất lớn. Chúng ta chỉ cần cố hết sức tạo ra những điều kiện có lợi cho nàng ấy là được.”

Khi so đấu trong thí luyện, chỉ cần không để nàng đối mặt với người mạnh nhất của thành khác rồi bị loại thẳng thì tất nhiên sẽ có hy vọng rất lớn.

Ông lão râu bạc lại nói: “Được thôi, không nhắc đến chuyện này nữa, vậy mười giọt tinh hoa sinh mệnh, MƯỜI GIỌT! Lúc ấy ta đã nói rồi, gặp được thiên tài đích thực thì có thể hứa hẹn thưởng chút tinh hoa sinh mệnh, nhiều nhất cũng không quá ba giọt. Kết quả ngươi thì sao, vừa ra tay đã cho ngay mười giọt, còn cho một mình nàng ta. Còn cái người huyết mạch Bích Lam kia thì ngươi không cho!”

“Là đứa bé gái đang ngủ gật ở dưới tàng cây kia đúng không. Cái bộ dạng gầy như que củi của con bé ấy mà cũng đáng mười giọt tinh hoa sinh mệnh sao? Ngươi dám nói là ngươi không có lòng tư lợi không?”

Mộc Tường Vi chẳng hề thay đổi sắc mặt, nói: “Tự đưa ra điều kiện ưu việt, là hạ quan làm trái với quân quy, hạ quan cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng nàng ấy xứng đáng nhận được những phần thưởng này, mong đường chủ minh giám!”

Mộc Tường Vi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Liễu Diệp Thanh đang ngồi trên cao, “Tô Tô và hoa linh Tường Vi có quan hệ cực tốt. Linh mộc bảo vệ rất hiếm khi chủ động thân thiết với con người, hạ quan cảm thấy nàng ấy đáng để bồi dưỡng!”

“Có quan hệ tốt với hoa linh Tường Vi, vậy thì bảo hoa linh Tường Vi cho nàng ta tinh hoa sinh mệnh đi...” Ông lão râu bạc tức giận nói.

Tinh hoa sinh mệnh của linh mộc bảo vệ cực kỳ quý giá. Một năm, nhiều nhất thì bọn họ cũng chỉ có được một bình nhỏ. Giờ họ chỉ còn lại chưa tới hai ba mươi giọt, chúng đều có tác dụng cực lớn. Suất thí luyện vào nửa năm sau quan trọng như vậy, những tinh hoa sinh mệnh này còn phải chia cho những đệ tử thí luyện ưu tú khác, sao có thể lấy cùng lúc ra mười giọt cho người mới chứ. Cho như vậy thì người khác sẽ nghĩ thế nào, sao bọn họ còn có thể khiến mọi người tin phục?

Bình thường Mộc Tường Vi xử sự cũng được coi là ổn trọng, đáng tin cậy, sao giờ lại làm ra chuyện thế này vào lúc quan trọng chứ.

Lão còn muốn mắng thêm mấy câu thì nghe thấy Liễu Diệp Thanh nói: “Quất ba mươi roi, lập tức chấp hành.”

Ông vừa dứt lời, cành mận gai trong tay Mộc Tường Vi như sống dậy tức thì, lóe lên ánh đỏ yêu dị.



Mộc Tường Vi nhận được mệnh lệnh thì tự giác cởi giáp lưới trên người xuống. Vào khoảnh khắc nàng ta tháo giáp xuống, cành mận gai bỗng mọc lên chi chít gai nhọn, rồi quất từng roi lên lưng nàng ta.

Nàng ta vẫn quỳ dưới đất, khuôn mặt gồng lên căng cứng nhưng lại nghiến chặt răng, không kêu một tiếng nào.

Sau khi ba mươi roi kết thúc, lưng Mộc Tường Vi bị đánh đến mức máu thịt be bét. Nàng ta không xử lý gì mà rất bình tĩnh mặc giáp lưới vào, sau đó tiếp tục quỳ không cử động.

“Suất thí luyện, có thể cố hết sức đảm bảo cho nàng ta.” Liễu Diệp Thanh giờ mới lên tiếng, “Mười giọt tinh hoa sinh mệnh...”

Ông ngừng một lát mới tiếp lời, “Nếu như ngươi đã nói linh mộc bảo vệ thân thiết với nàng ta, vậy thì bảo nàng ta chứng minh cho chúng ta xem.”

Liễu Diệp Thanh đứng dậy rồi nói: “Đi đi, xuống dưới xem sao. Tiện thể đưa nàng ta đến phòng luyện dược, để xem trình độ luyện dược của nàng ta thế nào.”

“Lão Vân, đợi lát nữa ông kiểm tra kiến thức dược lý của nàng ta.”

Ông lão râu bạc tên là Vân Trung Ưng, lúc này nghe thấy lời của Liễu Diệp Thanh thì mới gật đầu, “Nếu như không đủ trình độ, vậy đừng hòng vào nổi Linh Mộc Đường của chúng ta.”

Ba người vừa xuống dưới tán cây, Tô Lâm An đã mở mắt.

Nàng liếc nhìn sắc mặt của Mộc Tường Vi, trực giác thấy có gì đó dị thường.

Sao trên người Mộc Tường Vi lại có mùi máu tanh? Nhưng áp lực khí huyết của hai người phía trước quá mạnh, nàng không dám tùy tiện dùng thần thức để kiểm tra thương tích của Mộc Tường Vi. Nàng chỉ có thể kìm lại nghi vấn trong lòng, cúi đầu đứng một bên.

“Ngươi là Tô Tô? Mộc Tường Vi nói ngươi có quan hệ rất tốt với linh mộc bảo vệ, có gì chứng minh không?” Vân Trung Ưng vừa nhìn thấy Tô Lâm An đã cất giọng nghiêm nghị.

Lão định dằn mặt người mới này chút đỉnh, bởi vậy nên giải phóng hoàn toàn sức mạnh khí huyết ra, đồng thời gầm lên như sư tử. Áp lực của cảnh giới Thuần Huyết được thi triển ra, ép cho Tô Lâm An phải lui lại mấy bước, lại ngồi bệt xuống xích đu bện bằng dây leo.

Khi nàng đứng dậy thì tay túm lấy dây leo, còn không cẩn thận bứt mất mấy chiếc lá.

Liễu Diệp Thanh hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của Tô Lâm An.

“Đến ngay cả uy áp của ta cũng chẳng chịu nổi, mà cũng xứng với mười giọt tinh hoa sinh mệnh?” Vân Trung Ưng tiếp tục nói. Lão không nhìn thấy bất cứ sức mạnh khí huyết gì trên người Tô Lâm An, bèn kết luận ắt hẳn nàng đã tu hành công pháp che giấu tu vi gì đó. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, nếu như không chịu nổi uy áp mà lão phóng ra thì đã chứng tỏ sức mạnh khí huyết của nàng không đủ mạnh. Giờ trong những đệ tử sắp tham dự thí luyện, đã có thiên tài chịu được uy áp của lão rồi.

Nếu như thực lực không xuất chúng, vậy thì không xứng với mười giọt tinh hoa sinh mệnh!

Vừa nghe thấy lời này, Tô Lâm An đã hiểu rõ được đôi phần.

Chẳng lẽ bọn họ không chấp nhận điều kiện chiêu nạp mà Mộc Tường Vi đưa ra, cho nên Mộc Tường Vi cũng phải chịu phạt, giờ họ còn muốn tới chất vấn nàng?

Cũng đúng, đưa mười giọt tinh hoa sinh mệnh cho người mới, khó tránh khỏi đụng chạm tới lợi ích của nhiều người.

Thật ra, nàng cũng không hề coi trọng tinh hoa sinh mệnh gì đó. Mục đích nàng gia nhập Đồng Mộc Quân, chẳng qua chỉ vì bí cảnh kia, vì cây cầu gãy nối tới con đường về nhà mà thôi...

Có điều, nàng cũng không thể chịu nỗi ấm ức này được.

Bởi vậy, Tô Lâm An hơi nhíu mày, hỏi vặn lại với vẻ mặt dửng dưng: “Mười giọt nhiều lắm à?”

Nàng kéo dây leo bên người, lại bất cẩn ngắt rơi hai chiếc lá. Nàng xếp chúng lại cùng với mấy chiếc lá có sẵn trong tay rồi vứt xuống, thờ ơ nói: “Vừa rồi nó nói muốn tặng ta một bình. Trong một bình thì có bao nhiêu giọt?”

Nàng căn bản không hề dùng sức, mấy chiếc lá cây đó đã tự chui vào tay nàng, như hận không thể dính vào đó mãi luôn.

Vừa rồi Tô Lâm An dựa vào dây leo nghỉ ngơi, cứ luôn có một giọng nói thầm thì trong đầu nàng, tuy nhiên nàng vẫn không để ý đến.

Nàng biết mình được linh mộc bảo vệ yêu thích, mà những thực vật này đều cực kỳ lương thiện hào phóng, động tí là tặng đồ cho nàng. Nàng không muốn nợ quá nhiều ân tình, dù sao thì cuối cùng nàng cũng sẽ phải rời khỏi nơi đây. Hoa linh Tường Vi và Tiểu Lục đã khiến nàng vương thêm chút sầu ly biệt, bởi vậy nàng không hề chủ động đáp lại giọng nói đó.

Hiện giờ thì không mặc kệ được rồi, ai bảo mấy người này khiến nàng không vui chứ.

“Ăn nói linh tinh!” Vân Trung Ưng vừa dứt lời, một sợi dây leo phía trên đầu lão đã rủ xuống, quất xẹt qua mũi của lão. Tuy rằng không đau, nhưng lão lại đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Tiếp sau đó, sợi dây leo kia vòng tới trước mặt Tô Lâm An. Đầu sợi dây leo quấn lấy một chiếc bình bạc, vừa khéo có một vệt nắng chiếu xuống miệng bình, sáng đến lóa mắt.

“Không đủ thì vẫn còn nữa.” Một giọng nói già nua vang lên khiến cho Liễu Diệp Thanh biến sắc mặt.

Giọng nói của Kim Đồng Mộc!

“Dạo này ta rất bận. Tiểu Liễu, chăm sóc nàng cho tốt.” Thực ra cách đây không lâu, sau khi thấy nàng trên biển chết thì nó đã cố hết sức để đưa nàng đến gần lính giáp đồng. Vì phải đối phó với con trùng thức tỉnh kia nên nó không rảnh để quan tâm đến nàng. Giờ nàng đã tới thành Kim Đồng, có thế nào thì nó cũng phải săn sóc ít nhiều.

Vốn là vì thỉnh cầu của hoa linh Tường Vi, giờ càng nhìn nó lại càng thấy nàng vừa mắt, cứ như hậu bối nhà mình vậy, không kìm nổi mà yêu thương hơn mấy phần. Tuy nhiên, gần đây đúng là nó không có nhiều tinh hoa sinh mệnh, nếu không thì, sao nó có thể chỉ tặng nàng một bình nhỏ xíu như vậy chứ. Quá là keo kiệt.

Tiếc là dạo gần đây có quá nhiều chuyện, nhu cầu với tinh hoa sinh mệnh cũng lớn, nó không thể tự mình chỉ dạy và cung cấp lượng tinh hoa sinh mệnh lớn để giúp nàng tu hành. Nó chỉ có thể nhờ mấy con người này tạm thời chăm nom nàng trước thôi.

Sau khi nó nói xong, một cơn gió thổi qua khiến lá cây rung lên xào xạc. Có không ít lá cây rơi xuống hệt như vòng xoáy. Lá xanh mơn mởn lại hơi sắc bén tựa như vô vàn lưỡi đao bay quanh người Liễu Diệp Thanh và Vân Trung Ưng, còn xoạt xoạt cắt mất mấy lọn râu của Vân Trung Ưng.

Chẳng ngờ Kim Đồng Mộc lại chủ động yêu cầu chăm sóc một con người! Giờ nó bay qua bay lại như vậy, há chẳng phải là đang uy hiếp họ?

Đợi đến khi Liễu Diệp Thanh đồng ý chăm sóc nàng, Vân Trung Ưng run lẩy bẩy nói lời xin lỗi, những phiến lá kia mới ngừng bay lượn, yên lặng đáp xuống đất. Chỉ có điều cũng có rất nhiều phiến lá như mọc mắt, cố ý rơi lên người Tô Lâm An.

Tóc, vai, vạt váy, giày của nàng, chỗ nào cũng có rơi vài phiến lá. Nàng đứng dưới cây mỉm cười khe khẽ với Mộc Tường Vi. Khoảnh khắc đó, Mộc Tường Vi cảm thấy nàng như tinh linh trong núi. Một người vốn bình thường chẳng có gì đặc biệt, bởi được ánh nắng và lá cây tô điểm mà có chút gì đó không giống với người thường.

Ai bảo gầy nhỏ, trắng nõn nà là không đẹp chứ?

Chẳng phải nàng ấy rất đẹp đó sao. Mộc Tường Vi nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status