Ấn Công Đức

Chương 421 : Chương 421CON ÔNG CHÁU CHA



Ý chí của Kim Đồng Mộc giáng lâm, chống lưng cho Tô Lâm An. Lần này, bất kể là Liễu Diệp Thanh hay Vân Trung Ưng đều không thể phản đối việc Tô Lâm An gia nhập Linh Mộc Đường. Về phần bài thi kiểm tra dược lý ấy à…

Cho dù nửa gốc thảo dược bẻ đôi cũng không biết thì có sao, tóm lại nàng ấy sẽ vào Linh Mộc Đường thôi!

Liễu Diệp Thanh lấy Vạn Lý Linh ra, sai thủ hạ chuẩn bị ngọc bài thân phận cho Tô Lâm An. Cho dù trong lòng ông ta có giật mình thế nào thì ngoài mặt ông ta vẫn không tỏ vẻ gì. Ông ta chỉ liếc nhìn Tô Lâm An bằng ánh mắt lạnh tanh rồi nói: “Mộc Tường Vi sẽ dẫn ngươi đi. Đồng Mộc Quân có chín mươi chín điều quân quy, trong ngày hôm nay ngươi phải học thuộc toàn bộ.”

“Lát nữa lão Vân sẽ dẫn ngươi đến phường luyện dược. Lão sẽ sắp xếp nơi ở và công việc cho ngươi.”

“Nhiệm vụ huấn luyện dành cho tân binh ở Linh Mộc Đường tương đối nhẹ nhàng, nhưng nếu ngươi không thể đạt tiêu chuẩn thì vẫn sẽ phải chịu phạt. Việc linh mộc bảo vệ coi trọng ngươi cũng không thể trở thành bùa hộ mệnh cho ngươi được.” Giọng ông ta rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cả người tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ. Thế nhưng, Mộc Tường Vi và Vân Trung Ưng đều biết, thật ra Liễu đường chủ này đã có cái nhìn khác về Tô Lâm An. Phải biết rằng, vị này chính là kiểu người kiệm lời.

Đã bao giờ ông ta nói một mạch nhiều lời như vậy chưa?

Đáng tiếc, rõ ràng là ông ta muốn lấy lòng nàng, vậy mà cứ trưng bản mặt cứng ngắc ấy ra, lời nói cũng chẳng dễ nghe. Cũng may cô bé này gặp nguy không sợ, chứ nếu là ai đó nhát gan thì e rằng lúc này đã sợ đến nhũn cả chân rồi ấy chứ.

Liễu Diệp Thanh còn định nói thêm gì đó nhưng đã bị Vân Trung Ưng cắt ngang. Lão cười nói: “Đi thôi. Tô Tô đúng không? Ta đưa ngươi đến phường luyện dược tham quan trước đã.”

“Ở ngay dưới lòng đất, ta dẫn ngươi đi cho biết đường trước. Ngươi đã gia nhập Linh Mộc Đường thì sau này tất cả đều là người một nhà rồi.” Vân Trung Ưng thay đổi thái độ cũng rất nhanh. Lão thấy mình già lắm rồi, còn cần sĩ diện làm gì nữa. Lúc trước lão kiên quyết phản đối là vì tinh hoa sinh mệnh quá ít ỏi và quý giá, tất cả mọi người đều cần. Mộc Tường Vi tự ý đưa ra điều kiện không thể chấp nhận như thế, chắc chắn là bọn họ không đồng ý. Nhưng giờ việc đó đã được giải quyết, hơn nữa lão còn biết quan hệ giữa Tô Lâm An và linh mộc bảo vệ tốt đến thế, nhất định lão càng phải cung phụng người này cho thật tốt. Dù bây giờ có bắt lão quỳ xuống xin lỗi, lão…

Lão cũng có thể cố cắn răng đồng ý!

“…” Liễu Diệp Thanh cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn căn dặn người mới này nhưng lão Vân đã đưa tay ra cản lại. Ông ta hơi khó chịu, nhăn mày rồi nói: “Vậy các ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ cho người đem đồ đạc tới.”

Cuối cùng, ông ta còn bồi thêm một câu: “Chú ý chút, đừng quấy rầy người khác.”

“Biết rồi, biết rồi.” Lão Vân nói rồi dẫn Tô Lâm An và Mộc Tường Vi rời đi.

Nhìn ba người đi xa, Liễu Diệp Thanh lại thấy có gì đó dị thường. Ông ta ngẩng đầu liếc qua cái cây to bên cạnh, thầm nghĩ: “Hay là ta cũng qua đó cùng.”

Thật sự là linh mộc bảo vệ quá quan trọng. Bình thường, ngoài thành chủ ra thì nó rất ít giao tiếp với người khác. Nếu có thể thông qua Tô Lâm An để làm thân với linh mộc bảo vệ, vậy thì bảo ông ta làm gì cũng đáng.

Nhưng khi ông ta đang định đi qua đó thì nhóm ba người lão Vân cũng đã biến mất, chắc hẳn đã vào cung điện dưới đất. Da mặt ông ta mỏng nên cũng ngại đuổi theo, khóe miệng ông ta co giật mấy cái, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu từ bỏ ý định.

“Phường luyện dược được xây dưới lòng đất, là vì nơi này có Địa Tâm Hỏa.” Nói đến Địa Tâm Hỏa, Vân Trung Ưng tự hào ra mặt.

Lão đi phía trước, vừa dẫn đường vừa giới thiệu, còn Tô Lâm An thì lặng lẽ dùng khuỷu tay huých nhẹ Mộc Tường Vi đang đi kế bên, lắc nhẹ chiếc bình bạc trong tay rồi nói: “Ngươi bị thương rồi, cho ngươi một giọt này. Ngươi có đồ gì để đựng được không?”

Lão Vân đi phía trước hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Tô Lâm An, trên mặt lão lộ rõ vẻ khó tin.

Đó là tinh hoa sinh mệnh chứ đâu phải rau cải trắng mà ngươi tặng cho người khác nhẹ tênh như thế?

Mộc Tường Vi lắc đầu, “Ta bị thương không nặng, chẳng mấy mà khỏi. Ngươi cất cho cẩn thận, đừng lãng phí.”

Đó là tinh hoa sinh mệnh đấy! Một người thì tùy tiện cho không, một người còn không muốn lấy!

Hai cô nhóc này, thật đúng là…

Lão đứng bên nhìn mà đỏ cả mắt, thật muốn bảo: “Các ngươi đều không muốn thì cho ta đi!”

Mộc Tường Vi sống chết không chịu nhận, Tô Lâm An cũng đành thôi. Nàng nói: “Lát nữa ta làm cho ngươi ít đan dược chữa thương vậy.”

Lần này Mộc Tường Vi cười đáp: “Cảm ơn.”

Lão Vân đứng xem thổn thức không thôi. Chờ hai người nói xong, lão mới móc một cái lọ ra: “Này, trong đây có thuốc. Ngươi cầm về bôi mỗi tối, ba ngày là khỏi.”

Lão nhét cái lọ vào tay Mộc Tường Vi, còn dùng luôn cả uy áp khí huyết. Mộc Tường Vi không thể từ chối, chỉ có thể nhét lọ thuốc vào túi mình.

Sau khi giải quyết chuyện vết thương xong, ba người mới đi tiếp.

Địa cung này được bố trí theo dạng vòng tròn, phần trung tâm hình tròn được bao bọc kín bởi thủy tinh trong suốt, bên trong có một cái rễ cây sạch sẽ không dính bùn đất nào.

“Đây là rễ chính của các nhánh Kim Đồng Mộc, đương nhiên chỉ là một phần nhỏ của nó. Bên dưới đoạn rễ này sẽ ngưng tụ ra tinh hoa sinh mệnh, một năm cũng chỉ được ba đến năm giọt.” Lúc này, ở phần đáy của khối thủy tinh có làn hơi nước rất mỏng, nhưng đây chưa phải tinh hoa sinh mệnh đích thực. Hơi nước này còn phải tiếp tục ngưng tụ, cuối cùng hóa thành những giọt chất lỏng giống trân châu. Mỗi giọt tinh hoa sinh mệnh đều được hình thành chẳng hề dễ dàng, đủ để chứng minh được mức độ quý giá của nó.

“Vậy nên lúc trước, khi Mộc Tường Vi nói cho ngươi mười giọt tinh hoa sinh mệnh, ta đã phản đối rất gay gắt, thật sự là bởi vì… Thứ này quá ít ỏi. Nếu cứ thế cho ngươi luôn thì rất khó để mọi người chịu phục, ta cũng sợ sẽ gây ra hỗn loạn. Tường Vi à, ngươi chớ để bụng, chúng ta đều đã công nhận mắt nhìn của ngươi.”

Mộc Tường Vi gật đầu không đáp, Tô Lâm An quan sát xung quanh. Vân Trung Ưng thấy vậy thì không nhắc đến việc đó nữa mà tiếp tục giới thiệu: “Linh thực càng ở gần Kim Đồng Mộc thì càng sinh trưởng tốt, vậy nên ở xung quanh đây đều trồng các loại dược thảo trân quý nhất.”

“Đương nhiên, trên mặt đất có nhiều ruộng thuốc hơn, nhưng cấp bậc của chúng thì kém hơn một chút.”

Vân Trung Ưng dừng lại chốc lát, cười tủm tỉm nói: “Liễu đường chủ nói cần kiểm tra, vậy ta cũng phải làm theo quy củ thôi.”

Lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Trong mấy loại dược thảo này, loại nào có tác dụng bổ khí huyết, ngươi có nhận ra được không?”

Khóe mắt Mộc Tường Vi giật khẽ, không biết nói gì cho phải.

Nàng ta không phải dược sư nhưng cũng có thể biết loại dược thảo nào bổ khí huyết đấy. Cái kiểu “mở cửa sau” lộ liễu như thế này, thật đúng là làm người ta câm nín.

Lúc trước người phản đối gay gắt nhất là lão, thế mà bây giờ…

Tô Lâm An hơi nhíu mày, nàng không biết mấy loại dược thảo ở đây. Đương nhiên nàng vẫn có thể phân biệt được dược tính của chúng, chẳng qua cần chút thời gian.

Nàng bèn lặng lẽ phóng một tia thần thức ra, chủ động quan sát những cây dược thảo kia. Lúc này, cả Vân Trung Ưng và Mộc Tường Vi đều lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ, ngay cả một đề bài đơn giản như vậy mà cô nương này cũng không trả lời được sao?

“Chuyện này, chuyện này…” Vân Trung Ưng lúng túng vuốt râu, “Không trả lời được cũng không sao, ta ra một đề khác…”

Tô Lâm An chỉ tay: “Loại này.”

Nàng không rõ tên gọi của nó là gì, chỉ có thể chỉ ra, còn những cái khác thì tạm thời đành chịu. Nếu còn phải nói phối hợp luyện chế thế nào, chế tạo ra loại đan dược gì, vậy nàng nhất định phải cầm nó lên để phân tích dược tính của nó một cách cẩn thận, lại còn phải thí nghiệm nhiều lần, chứ chỉ dùng thần thức nhìn thôi thì không thể được.

“Ừ ừ, đúng rồi. Xem ra tri thức về dược lý của ngươi vô cùng vững chắc.” Vân Trung Ưng mặt mày hớn hở, “Vậy thì, hoan nghênh ngươi gia nhập Linh Mộc Đường. Thế này nhé, mỗi người mới của chúng ta đều có nửa tháng tham gia huấn luyện và làm nhiệm vụ để tập thích ứng. Nhiệm vụ của ngươi là chăm sóc mảnh linh điền này cho tốt.”

Lão vỗ vai Tô Lâm An, “Làm cho tốt, nếu ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói.”

Mộc Tường Vi: “…”

Linh điền ở nơi này cần chăm sóc? Ở gần Kim Đồng Mộc, linh khí xung quanh dày đặc, có thể nói linh điền nơi đây có điều kiện phát triển không thể nào tốt hơn. Hơn nữa, dược thảo nơi này đều đã trên trăm năm tuổi, nửa tháng còn chẳng mọc nổi một cái lá. Nói cách khác, nàng căn bản chẳng có nhiệm vụ gì. Loại đãi ngộ này quả thực là vô tiền khoáng hậu.

Nói ra thì Mộc Tường Vi là một người nghiêm cẩn, chăm chỉ, nàng ta vô thức cảm thấy như thế này hơi không thỏa đáng, nếu vào lúc bình thường thì nhất định nàng ta sẽ phản đối ngay. Nhưng giờ người đi cửa sau là Tô Tô, nàng ta không nói ra được lời trách móc mà chỉ có thể ngó lơ, giả bộ như mình chẳng nghe được bất cứ điều gì.

Tô Lâm An thoáng ngẫm nghĩ, trái lại đã đưa ra vài yêu cầu. Nàng cần sách tranh của các loại thực vật ngoại vực, hiểu biết càng nhiều thông tin về ngoại vực hơn. Thậm chí, nếu có được tài liệu cặn kẽ về bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết trước khi tham gia thì càng tốt.

“Sách tranh về linh thực?” Đó là cái quái gì?

Tô Lâm An thoáng sửng sốt, chẳng lẽ ở đây không có mấy thứ như kiểu bản ghi chép thống nhất về các loại dược thảo sao?

“À, ngươi nói là quyển trục bằng da thú ghi chép dược thảo à…”

“Có, có. Ngươi muốn sống ở bên trên hay ở dưới lòng đất? Ngươi chọn phòng xong thì ta sẽ bảo người đưa thẳng đến phòng cho ngươi.”

“Ở trên cây đi. Sống gần bên linh mộc bảo vệ, trong lòng cũng vui vẻ.”

Vân Trung Ưng hớn hở sắp xếp hết thảy, “Dưới này thì tạm thời dạo đến đây thôi. Địa Tâm Hỏa ở bên đó quá nóng, ngươi da mỏng thịt mềm, đừng để bị nó làm bỏng. Chúng ta đi chọn phòng cho ngươi trước.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ôi, loài người…”

Bất kể là thiên ma ngoại vực hay tu sĩ giới tu chân, tất cả đều là đồ vô liêm sỉ!



Chưa đến nửa ngày, Tô Lâm An đã gia nhập Linh Mộc Đường một cách thuận lợi, đồng thời có được một gian nhà trên cây. Ngôi nhà cây đó trông rất tinh tế đẹp đẽ, lại cách khá xa những căn nhà khác. Nó treo cao giữa không trung, hệt như một chiếc xích đu to lớn.

Sắp xếp xong mọi chuyện, Mộc Tường Vi để một gốc Vạn Lý Linh lại rồi vội trở về quân doanh.

Sau khi tiễn Mộc Tường Vi đi, Tô Lâm An cũng không còn việc gì. Nàng trở về nhà gỗ, thấy một đống quyển trục bằng da thú đã được xếp ngay ngắn trên bàn bèn ngồi xuống, chậm rãi lật xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status