Ấn Công Đức

Chương 425 : Chương 425BỒI THƯỜNG



Cửu Thiên Hỏa Diên thân thiết với Tô Lâm An như vậy, vừa lao ra là nhào ngay vào lòng nàng làm nũng, người sáng suốt đều biết nàng không hề nói dối.

Chẳng qua Cửu Thiên Hỏa Diên quả thực quá quý hiếm, chưa kể ngay cả trong hoàng tộc cũng đã có người biết đến sự tồn tại của nó, cô gái này có thể giữ Cửu Thiên Hỏa Diên lại được hay không thì thực sự khó nói. Bởi vậy, ánh mắt mọi người nhìn nàng không khỏi trở nên hơi phức tạp.

Nhưng Tô Lâm An chẳng quan tâm nhiều như vậy, “Cửu Thiên Hỏa Diên ăn vụng Địa Tâm Hỏa, ta là chủ nhân nó tất nhiên sẽ bồi thường. Nhưng đồ của ta, cũng không cho phép kẻ khác tơ tưởng.” Sau khi nói xong, Tô Lâm An cúi đầu nhẹ nhàng lau những giọt lệ như đốm lửa đang lăn xuống từ mắt gà con, vừa lau vừa dỗ: “Được rồi, đừng khóc nữa, cánh có đau không? Còn dám ăn vụng hay không?”

Nàng nhìn sợi xích trên cánh gà con rồi nhướng mày, một ngọn lửa bay ra từ đầu ngón tay nàng, đốt luôn sợi xích đó. Khoa Đẩu Hỏa cháy xèo xèo, cắn nuốt hết sợi xích. Cánh của gà con cũng bị lửa nướng qua, thế nhưng vết thương ban nãy lại khỏi bớt đi. Nó xòe cánh ra vỗ mấy cái sau đó kêu to hơn, hùng hổ tuyên cáo với đám đông rằng, vốn dĩ nó có chủ đấy, có chủ đấy!

Cuối cùng gà con bay luôn lên đầu Tô Lâm An rồi ngồi trên đó như một con gà con đích thực, coi búi tóc của nàng là ổ gà, quyết định không rời nửa bước.

Tô Lâm An: “…”

Nàng cũng không thể giẫm người ta dưới chân mãi được. Giờ tìm lại được Cửu Thiên Hỏa Diên rồi, Tô Lâm An bèn rụt chân về. Nàng đang định đi ra ngoài thì bỗng cảm nhận được một luồng uy áp khí huyết ập thẳng đến, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Ai dám gây chuyện trong phường luyện dược!”

Ngay tiếp theo, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mắt nàng. Khi thấy Dụ Phi Vãn nằm trên mặt đất, người đó giận tới xanh mét mặt mày, nhưng vừa nhìn tới Tô Lâm An thì sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng, ánh nhìn của bà ta lướt qua Tô Lâm An, nhìn sang Dụ Phi Vãn rồi cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

“Sư phụ!” Dụ Phi Vãn lồm cồm bò dậy, “Ả đánh con bị thương, còn cướp chim Hỏa Diên của con!”

Quả thật là con chim Hỏa Diên này chưa nhận chủ, cho dù nó là của nàng nhưng giữa hai bên còn chưa ký kết khế ước, vậy nên tình thế lúc này vẫn có lợi với hắn ta. Hắn ta đã nói cho vị quý nhân kia biết sự tồn tại của con chim Hỏa Diên này, nhất định không thể để nó rơi vào tay kẻ khác được.

Tô Lâm An quan sát người vừa xuất hiện. Đó là một phụ nữ trung niên, nhìn thì chắc tu vi là cảnh giới Thuần Huyết. Nếu bà ta là sư phụ của Dụ Phi Vãn thì hẳn cũng là một dược sư cao cấp, có lẽ địa vị trong Linh Mộc Đường cũng không kém Vân Trung Ưng là bao, có thân phận địa vị cực cao.

Chim Hỏa Diên có linh trí, lúc này nghe Dụ Phi Vãn nói vậy thì xì luôn một tiếng, rồi phun cả một đốm lửa về phía Dụ Phi Vãn, kêu vào mặt hắn ta với khí thế vô cùng hung hăng: “Chiếp chiếp chiếp chiếp!”

Ai là chim của nhà ngươi, ta nhổ vào!

“Đại sư, con chim này của ai, chắc không cần ta phải nói thêm nữa.” Tô Lâm An cười hờ hững. Nàng nhìn liếc qua rễ cây Kim Đồng Mộc rồi đột nhiên nói: “Con chim Hỏa Diên này không phải được ấp ra từ trong Địa Tâm Hỏa gì đó, mà là do hoa linh Tường Vi tặng cho ta. Chi bằng, các ngươi đi tìm linh mộc bảo vệ chứng thực xem sao?”

Sau đó, Tô Lâm An đặt tay lên kết giới thủy tinh, vẻ mặt mếu máo ra chừng ấm ức lắm: “Hay là, ta gọi linh mộc bảo vệ đến phân xử?”

Người phụ nữ này, rõ ràng thấy đồ đệ mình bị đánh vỡ đầu chảy máu mà vẫn có thể kìm nén cơn tức trong lòng lại, như vậy có thể chứng minh, bà ta biết thân phận của nàng.

Biết nàng được linh mộc bảo vệ coi trọng, trên người còn có tinh hoa sinh mệnh.

Trước đó, đám người kia nói các nhân vật cấp cao đều đã đến quân doanh của Đồng Mộc Quân, ngay cả Liễu đường chủ và Vân Trung Ưng đều không ở đây. Bọn họ cùng ra ngoài, đâu thể nào lại không nói với nhau về người mới thu nhận hôm nay, nói phía sau nàng có hậu thuẫn thế nào. Nếu vậy thì việc bà ta biết về nàng cũng chẳng có gì lạ.

Sư phụ Dụ Phi Vãn tên Lý Ngọc. Bà ta vừa nhận được tin tức truyền qua Vạn Lý Linh thì đã tức tốc trở về, nhưng thấy người Dụ Phi Vãn chọc phải lại chính là Tô Tô mà đám người Liễu đường chủ vừa nhắc đến thì bà ta biết ngay, mình không thể ra mặt phân xử cho Dụ Phi Vãn được.

Thế nhưng, đồ đệ bị đánh thê thảm tới mức đó, tất nhiên trong lòng bà ta có tức giận. Đường đường là một trưởng lão của Linh Mộc Đường, không thể cứ ngậm bồ hòn làm ngọt được, nếu không thì bà ta biết giấu mặt đi đâu?

Cân nhắc một hồi, Lý Ngọc híp mắt, gật gù nói: “Nếu đó là chim của ngươi thì phải trông cho cẩn thận. Nghe nói nó đã ăn vụng không ít Địa Tâm Hỏa, gây tổn thất không nhỏ cho phường luyện dược…” Lý Ngọc nhìn sang đồ đệ của mình, thầm cảnh cáo Dụ Phi Vãn đang định lên tiếng, rồi mới nói tiếp: “Khí huyết đan Kim Cương mà đồ đệ ta luyện hôm nay, cũng bởi Địa Tâm Hỏa đột nhiên yếu bớt nên bị thất bại. Những thiệt hại này, ngươi là chủ nhân thì nên chịu trách nhiệm, đúng không.”

Bà ta nói xong thì nhìn qua các luyện dược sư ở bên ngoài, “Trong các ngươi có ai vừa luyện chế thất bại vì Địa Tâm Hỏa thì cứ đến gặp Tô cô nương này là được. Đã là chủ nhân thì nên gánh chịu trách nhiệm, ta nghĩ Tô cô nương sẽ không chối bỏ trách nhiệm đâu.”

Lời này vừa ra, ánh mắt không ít người đều sáng lên, trong đó có vài luyện đan sư có quan hệ khá thân thiết với Dụ Phi Vãn đã nhao nhao nói: “Đúng, Địa Tâm Hỏa đột nhiên yếu đi khiến ta luyện chế Hồng Linh Thối Cốt Thang bị thất bại. Ta gom góp tròn một năm mới được một lò dược thảo, ta thật là thảm quá.”

Tô Lâm An vừa mới xem sách tranh về dược thảo xong, chưa quen thuộc với các loại đan dược nơi ngoại vực cho lắm. Nhưng nàng không ngốc, lúc này cũng hiểu được đám người kia cho rằng nàng là một kẻ vung tiền như rác nên không ngừng báo khống.

“Phòng luyện dược đều ở đây cả. Chắc mọi người còn chưa kịp dọn hết bã thuốc đâu nhỉ, rốt cuộc là phương thuốc gì thì nhìn sẽ biết ngay thôi.” Nàng vừa nói vừa đi thẳng về phía trước, “Nơi này chính là phòng luyện dược của Dụ Phi Vãn đúng không?”

Vừa vào trong, nàng thấy ngay một cái lò đan đen sì, nhưng gọi nó là một cái nồi lớn có hai quai còn đúng hơn, chẳng qua là cái nồi này có hình dáng hơi quái dị thôi. Bên trong nồi có dược thảo đã bị cháy khô. Tô Lâm An quệt lấy một ít bã thuốc ra, đưa tới trước mũi ngửi: “Hoàng bì, thảo phúc tử, xác của trùng mẫu…”

Nghe thấy nàng đọc tên dược thảo một cách trôi chảy, cả đám người đều nghệt mặt.

Như thế rồi mà nàng cũng phân biệt ra được tất cả các loại dược thảo sao? Vậy trình độ luyện dược phải cao đến thế nào? Chắc không phải bịa bừa ra đấy chứ! Những người ở cấp bậc thấp không biết thật giả ra sao, nhưng cũng đều biết nhìn sắc mặt để đoán ý cả, nhìn ánh mắt của Lý đại sư thì chỉ e tất cả những gì nàng nói đều là sự thật!

Người mới này, không chỉ có chỗ dựa vững chắc mà thực lực còn mạnh. Những người còn đang do dự xem có nên tranh thủ kiếm chác từ nàng hay không, thấy vậy thì lập tức quyết định tuyệt đối không dính vào chuyện này.

Sau khi báo tên mấy chục loại dược thảo, Tô Lâm An chốt lại: “Muốn luyện khí huyết đan Kim Cương thì còn thiếu loại nguyên liệu quan trọng nhất là huyết liên tử và tinh hoa sinh mệnh. Liệu đại sư nhầm rồi chăng, thứ lệnh đồ muốn luyện hẳn là khí huyết đan Bích Lam mới đúng.”

Vừa vặn lúc trước nàng đã xem miêu tả về huyết liên tử, trong đó có nói nó là nguyên liệu chính để luyện chế khí huyết đan Kim Cương. Nếu không hôm nay nàng cũng không nói ra được những lời này, không biết chừng sẽ bị chơi một vố.

Lý Ngọc vẫn rất bình tĩnh đáp lại: “Hai loại nguyên liệu này, tất nhiên là đến cuối mới được thêm vào.”

“Đại sư nói đùa, chắc chắn là ngài muốn kiểm tra tri thức về dược lý của ta đúng không? Huyết liên tử là nền tảng của phương thuốc này, bước đầu tiên chính là chiết suất lấy tinh túy của nó. Trước hết là lột vỏ nó, sau đó dùng sức mạnh khí huyết bao bọc lấy. Dùng huyết liên tử làm nền, như vậy dược tính của các loại dược thảo được thêm vào sau đó mới chậm rãi thẩm thấu vào huyết liên tử. Nếu đến cuối mới cho nó vào, chẳng phải là đảo điên trình tự, e rằng thứ làm ra không thể gia tăng được bao nhiêu khí huyết.” Nàng vừa cười vừa nói.

Lý Ngọc nghẹn họng, cảm thấy lồng ngực như bị ép chặt đến không thở nổi, thế nhưng lúc này bà ta lại không thể phản bác được điều gì, chỉ có thể nói: “Thế ra Vân trưởng lão đã giấu tài của ngươi, nói cái gì mà ngươi chỉ biết sơ sơ về dược lý. Ta thấy, trình độ dược lý của ngươi đã sắp đạt đến hàng đại sư rồi.” Cũng bởi Vân Trung Ưng từng nói nàng ta còn không nhận biết được các loại dược thảo, bà ta mới định bù lại chút tổn thất cho đồ đệ mình ở phương diện này. Ai ngờ con nhóc này không phải tay vừa, đối mặt uy áp mơ hồ của bà ta mà vẫn có thể nói năng bình tĩnh, khoan thai, lại còn quen thuộc với các loại dược thảo đến vậy.

Tô Lâm An chắp tay: “Cũng hy vọng được như lời của đại sư.”

Lý Ngọc miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó gọi Dụ Phi Vãn cùng rời đi. Bà ta túm chặt cổ tay Dụ Phi Vãn. Dụ Phi Vãn không ngốc, lúc này tuy không cam lòng nhưng rốt cuộc cũng không dám cãi lời sư phụ, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.

Tống được Dụ Phi Vãn đi rồi, những kẻ khác dễ xử lý hơn nhiều. Tô Lâm An dạo một vòng quanh phường luyện dược, liệt kê hết một loạt những dược thảo mà bọn họ đang luyện chế, sau đó cái gì cần bồi thường thì bồi thường, không phải bồi thường thì ngay cả một cọng cỏ dại cũng không cho thêm.

Còn về Địa Tâm Hỏa…

Tô Lâm An nhìn Khoa Đẩu Hỏa, thầm cười mấy tiếng, “Mấy ngày tới, ngươi đến chỗ Địa Tâm Hỏa giúp việc đi.” Nếu Khoa Đẩu Hỏa không xúi giục gà con đi ăn vụng thì liệu nó có gây ra cả đống rắc rối này không?

Khoa Đẩu Hỏa tự biết mình đuối lý nên không phản bác gì, chỉ tức tối nói: “Đi thì đi, coi như rèn luyện cường độ nguyên thần thôi chứ gì.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status