Ấn Công Đức

Chương 449 : Chương 449CHÁN GHÉT



Chương 449CHÁN GHÉT

Mục Cẩm Vân cảm nhận được hơi thở của đồng loại.

Vừa hung tàn lại khát máu!

“Là thứ giống ta...” Hắn không muốn nói mình là sâu, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Là sinh linh giống ta!”

Bây giờ mặc dù bị gió cát cản trở tầm nhìn nhưng Tô Lâm An vẫn nhận ra thân phận của người vừa tới. Ả chính là Cổ Hàn Ngọc, người phụ nữ bị trùng Huyết Duyên ký sinh từ lúc còn ở thung lũng trong thành Mẫu Đơn.

Cơ thể Tô Lâm An đột nhiên căng cứng, đồng thời nàng dựng lá chắn lên ở bên cạnh mình. Bây giờ nàng còn phải bảo vệ đám Mộc Tường Vi.

Cổ Hàn Ngọc còn chưa đáp xuống, dây cột tóc của ả lại chợt bung ra. Ả xoay người một cái trên không trung, mái tóc vốn chỉ ngang vai đột nhiên dài ra. Tóc đen điên cuồng vươn rộng như một thác nước đen trút từ trên trời xuống, lao thẳng về phía Tô Lâm An.

Hơi thở khiến ả cực kỳ để ý toát ra từ trên người kẻ này. Hơi thở khiến ả chán ghét và hơi thở khiến ả yêu thích đan xen lại với nhau, nên khi ả thấy Tô Lâm An thì lập tức ra tay!

Ngay lúc này, một luồng sáng màu xanh lá đột nhiên xuất hiện, đánh về phía mái tóc đen phát ra một tiếng “keng” vang dội.

Tô Lâm An nhìn về phía đó, thấy một người thuộc hoàng tộc khác chủ động chắn lại đòn tấn công của ả.

Đoạn Lâm Lang.

Vốn dĩ xung quanh Mục Cẩm Vân có một vầng sáng trắng, đó là kiếm khí của hắn. Bây giờ hắn là sâu lại còn vô cùng yếu ớt, cơ thể không thể phát động kiếm khí. Một khi xuất kiếm thì đó nhất định là kiếm của thần hồn, hay chính là thần kiếm sau khi người và kiếm hợp nhất. Kiếm thai được ngưng tụ ra ở bên trong nguyên thần, biến nguyên thần thành kiếm để tấn công kẻ thù. Với tình trạng yếu ớt hiện giờ, việc đó gây ảnh hưởng quá lớn với hắn.

Dù sao thì giờ nguyên thần là quan trọng nhất. Hắn cần dùng nguyên thần để cắn nuốt nguyên thần của những sinh linh khác, ký sinh trong cơ thể đối phương. Bởi vì lo lắng cho Tô Lâm An, gần như ngay khoảnh khắc đòn tấn công ập tới, bóng kiếm rời khỏi thân thể hắn còn khiến ấn Công Đức lay động khe khẽ. Nhưng không ngờ có người còn nhanh hơn hắn.

Lại còn là một người đàn ông.

Vốn lòng hắn đang bực bội vô cớ, nhưng lúc nhìn rõ gã đàn ông đó thì con sâu nhỏ lại nở nụ cười tựa như vui sướng, “Mặt mũi xấu xí, không cần so đo.”

Nói ra thì Đoạn Lâm Lang chính là hoàng tộc, ở ngoại vực, gã đương nhiên là một nhân vật phong lưu với tướng mạo anh tuấn đường hoàng. Đáng tiếc trong mắt Mục Cẩm Vân thì gã còn chẳng bằng một cọng tóc của hắn.

Chậc, ngoại hình này rất an toàn, chẳng có tí sức cạnh tranh nào hết.

Thần thức lướt qua đám võ giả ở xung quanh, khóe miệng con sâu càng cong hơn, dù cho nguy hiểm gần kề nhưng tâm trạng hắn lại vô cùng vui vẻ.

Phía bên kia, một chiếc móc ngọc phóng ra từ trong tay Đoạn Lâm Lang, lúc va chạm với mái tóc đen thì tức khắc vỡ nát. Còn Đoạn Lâm Lang cũng lùi về sau mấy bước, khí huyết sôi trào trong lồng ngực, khóe miệng suýt chút nữa rỉ máu.

Ánh mắt gã ta nhìn về phía Cổ Hàn Ngọc có thêm nét hoảng sợ. Chẳng qua dù có giật mình nhưng ngoài mặt, Đoạn Lâm Lang vẫn mỉm cười rồi nói, “Cổ Hàn Ngọc, ngươi đừng có lỗ mãng, bây giờ không phải lúc để ngươi tấn công.”

Đoạn Lâm Lang cho rằng Cổ Hàn Ngọc tấn công Tô Lâm An là do nàng có Cửu Thiên Hỏa Diên. Lúc trước gã ta cũng từng có suy nghĩ như vậy, nhưng giờ xung quanh có nhiều người như vậy, gã ta để ý thân phận nên không tiện ra tay. Ai mà ngờ được Cổ Hàn Ngọc lại không màng liêm sỉ, vừa xuất hiện đã ra tay cướp một cách trắng trợn!

Nếu như Cổ Hàn Ngọc cướp được thật thì Đoạn Lâm Lang không thể nào cướp lại từ tay ả. Chi bằng trước mắt cứ để Cửu Thiên Hỏa Diên đi theo Tô Lâm An.

Cổ Hàn Ngọc đâu thèm để ý đến Đoạn Lâm Lang, mái tóc dài phá hủy móc ngọc rồi tiếp tục tấn công về phía Tô Lâm An, mà xung quanh người đối phương cũng đã bùng lên ngọn lửa. Một biển lửa vọt ra giống như rồng lớn về trời. Ngay lúc đòn tấn công của hai bên sắp va vào nhau, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Tĩnh!”

Lời này vừa dứt, Tô Lâm An cảm thấy bản thân giống như đang ở trong thiền viện nơi núi sâu, đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông đồng ngân dài bên tai.

Mọi âm thanh khác bỗng dưng im bặt, chỉ còn lại tiếng chuông, đó là loại tĩnh lặng rất đặc biệt, khiến cho con người ta thả lỏng cả thể xác và tinh thần.

Biển lửa và tóc đen dừng lại trong không trung, tất cả mọi người đều giữ nguyên tư thế trước đó không hề nhúc nhích, hệt như thời gian và không gian đều dừng lại ở lúc này. Thánh nhân nhấc bút, muôn ngàn chúng sinh như rơi vào trong tranh.

“Phá.” Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, ngay sau đó là một tiếng “bụp” vang lên, giống như có một bọt khí nho nhỏ nổ tung giữa không trung. Âm thanh yếu ớt ấy lại rõ ràng hơn tiếng chuông ban đầu, đâm vào đầu óc của mọi người như một cây kim chọc vỡ sự yên tĩnh.

Cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn, bức tranh tĩnh lặng ấy đã lấy lại được sức sống.

Chỉ có điều, lúc này Khoa Đẩu Hỏa của Tô Lâm An và tóc đen của Cổ Hàn Ngọc đều đã mất đi sức tấn công, rủ xuống mềm oặt. Đòn tấn công của hai người họ đã bị hóa giải trong im lặng.

Không chỉ đòn công kích bị hóa giải một cách đơn giản, Cổ Hàn Ngọc còn phát hiện ra ả ta không thể dấy lên suy nghĩ giết người.

Chính là chữ “Tĩnh” đó, giống như một cái lồng giam đã khiến ả ta mất đi bản tính.

Người thần bí đưa bọn họ tới đây, rất mạnh.

Bí cảnh thượng cổ này quả nhiên thú vị.

Đôi mắt Cổ Hàn Ngọc tối lại, ả ta không tiếp tục hành động mà chỉ đứng đó, dùng ánh mắt lạnh lẽo cẩn thận quan sát những người xung quanh. Những võ giả bị ả ta liếc nhìn đều vô thức run lên, không dám chạm mắt với ả.

Ngay cả Đoạn Lâm Lang cũng cảm thấy Cổ Hàn Ngọc vào lúc này cực kỳ xa lạ. Hình như ả ta lại mạnh hơn.

Đối mặt với ả ta cũng cần phải có đủ dũng khí, nhận thức này khiến Đoạn Lâm Lang cực kỳ không thoải mái. Bọn họ đều thuộc hoàng tộc, cũng là đối thủ cạnh tranh. Đối thủ có trình độ ngang ngửa lúc trước giờ lại đột nhiên trở lên mạnh mẽ một cách thần bí, nghĩ cũng biết trong lòng gã ta buồn bực tới mức nào.

Lẽ nào Cổ Hàn Ngọc đã lấy được truyền thừa huyết mạch cao quý nào đó?

“Bên trong bí cảnh, nghiêm cấm chém giết lẫn nhau.” Một con sứa trong suốt chui ra từ cái ao nhỏ kia.

Trên người con sứa hiện ra gương mặt có hơi quỷ dị của một ông lão. Mặt mũi của lão ta không hề hài hòa, mà giống như ngũ quan của mấy người ghép lại với nhau. Hơn nữa chốc chốc mặt lão lại trở nên mơ hồ, đến khi nhìn được rõ ràng thì gương mặt lão ta đã lại thay đổi, giống như đổi sang một tổ hợp ngũ quan khác, nhìn hơi đáng sợ.

“Thời gian đến rồi. Các dũng sĩ, hãy tiếp nhận khảo nghiệm đi nào.” Ông lão đó nói với giọng điệu vô cùng vui vẻ.

“Trước hết ta cho các ngươi nửa canh giờ để hồi phục, các ngươi phải biết trân trọng.” Sau khi lão nói xong, con sứa trên ao nổ tung luôn. Ngay sau đó ao nước bắt đầu nổi bọt, một lượng linh khí và sức mạnh khí huyết lớn trào ra từ trong ao, lấp đầy toàn bộ không gian nhỏ.

Dù sao lão cũng không sống được lâu nữa, giữ những thứ này lại cũng vô ích, thôi thì cho đám người mới này hưởng lợi vậy. Dĩ nhiên phải tìm ra truyền nhân đích thực mới được, nếu không lão thật sự sẽ...

Chết không nhắm mắt!

Nhất thời, ngay cả đám võ giả đang hôn mê cũng dần dần tỉnh lại, vô cùng kinh ngạc nhìn sự thay đổi trước mặt

“Còn ngẩn ra làm gì hả, mau tu luyện đi!” Một người nào đó thúc giục một võ giả khác cùng thành.

Lời nói đó vừa dứt, tất cả những người còn đang ngây ra đều phản ứng lại, điên cuồng hấp thụ sức mạnh khí huyết xung quanh.

Tô Lâm An, Bàng Binh, Mộc Tường Vi và Kiều Nhất Miêu, mấy võ giả thành Kim Đồng ở cùng một chỗ.

Dưới sự áp chế của ông già thần bí, nàng không thể tấn công Cổ Hàn Ngọc. Trong cơ thể của Cổ Hàn Ngọc có trùng Huyết Duyên cấp cao. Nó không khác là mấy so với Mục Cẩm Vân, đều là thứ mà những người khác không thể phát hiện ra. Nhưng thực lực của ông già thần bí kia mạnh như vậy, lão cũng không phát hiện ra sao? Hay là, cho dù phát hiện ra thì lão cũng không để ý?

Giờ xoắn xuýt với những chuyện này cũng vô ích. Bí cảnh cổ cấm chém giết, nàng không thể tấn công Cổ Hàn Ngọc mà Cổ Hàn Ngọc cũng vậy.

Lúc này chỉ có thể làm rõ chuyện truyền thừa gì đó trước rồi tính tiếp.

Nếu để Cổ Hàn Ngọc có được truyền thừa thì sau khi rời khỏi đây, áp lực của nàng sẽ lớn hơn nhiều, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề.

Tô Lâm An nhặt mấy viên đá có linh khí, sau đó lại lấy thêm ít vật liệu làm trận pháp từ trong pháp bảo trữ vật của bản thân rồi nhanh chóng dựng một trận pháp tụ linh đơn giản. Trận tụ linh có hiệu quả tụ tập linh khí cực tốt, nhưng đối với khí huyết, bởi vì chất liệu khác biệt nên hiệu quả hơi kém. Cũng vì thế mà nàng không khiến những người khác chú ý quá nhiều.

Mặc dù không biết rốt cuộc người truyền thừa kia muốn làm gì, nhưng linh khí và khí huyết lúc này đều là thật. Nàng có thể chất bách độc bất xâm, không sợ có ám chiêu gì bên trong, vì thế cũng không lãng phí mà bắt đầu tu luyện.

Chẳng qua cách thức tu luyện của Tô Lâm An không giống với những người khác. Nàng nhắm mắt dưỡng thần, nhớ lại chiêu thức ngưng đọng thời gian lúc trước.

Một “Tĩnh”, một “Phá” đã có thể hóa giải chiêu thức của bọn họ một cách dễ dàng. Thứ bị hóa giải cùng với đó còn bao gồm cả bầu không phí giương cung bạt kiếm giữa bọn họ. Sau khi phép thần thông đó được thi triển, nàng không thể dấy lên nổi suy nghĩ giết người.

Chiêu ngưng đọng thời gian này có chỗ tương tự với phép thần thông Nhật Nguyệt Tinh Thần của nàng.

Sức mạnh huyết mạch là thứ được truyền thừa, vì thế lúc thấy thời gian bị ngưng lại, Tô Lâm An cảm thấy dòng máu trong cơ thể mình cũng ấm áp dễ chịu, giống như bên trong có thứ gì đó đã thức tỉnh.

Lão ta dùng giọng nói để cắt đứt thời gian.

Nàng muốn sở hữu sức mạnh như vậy thì nhất định phải nâng cao cảnh giới tu vi của bản thân. Chờ đến lúc tu vi tăng cao, sức mạnh được khắc trong huyết mạch mới thức tỉnh thật sự.

Trong khi sức mạnh khí huyết điên cuồng tràn vào trong cơ thể, linh khí ở xung quanh cũng không ngừng gột rửa thân xác nàng.

Tuy nàng không thể cảm nhận được kinh mạch linh khí ở trong cơ thể, dường như linh khí vào trong cơ thể rồi cũng biến mất không thấy tăm hơi, nhưng giờ phút này linh khí cuồn cuộn tràn vào khiến cho cơ thể củ cải của nàng cũng có cảm giác no căng. Nàng cảm thấy chân mình hơi ngứa ngáy, chỉ sợ rằng lòng bàn chân sẽ mọc rễ ra.

Nàng không hề chú ý thấy, ông lão kia vẫn luôn nhìn nàng.

“Vì sao những người khác đều không hấp thụ linh khí?”

“Linh khí tích tụ ngàn vạn năm, lại chỉ thuộc về nàng ta?”

“Kỳ lạ kỳ lạ! Cơ thể này thật sự rất kỳ lạ. Ta đã nhìn thấy nó ở đâu, sao lại không nhớ ra nhỉ?” Lúc lão ta lẩm bẩm một mình, hơi thở trên người càng trở nên hỗn tạp, ngũ quan trên mặt nhanh chóng thay đổi, giống như có vô số người đang tranh nhau. Tới cuối cùng lão ta lắc đầu với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Không nhớ nổi, nghĩ mãi không ra.”

Không nhớ ra thì khỏi nghĩ nữa vậy, lão ta nhìn chăm chú vào Tô Lâm An, trong ánh mắt có thêm sự mong đợi.

...

Một lát sau, Tô Lâm An cảm thấy cơ thể mình giống như đang phát sáng, da nàng trắng đến mức gần như trong suốt.

Linh khí ở nơi này nồng nặc hơn so với những gì nàng tưởng tượng.

Cả người nàng giống như được tắm trong suối linh khí, tóc cũng ướt nhẹp, trên mặt còn đọng lại một lớp hơi nước mịt mờ. Mà lúc này, cuối cùng Tô Lâm An cũng đã cảm nhận được kinh mạch linh khí trong cơ thể. Không phải cơ thể này không thể chứa được linh khí mà bởi vì...

Trước kia linh khí quá ít, căn bản không đủ để cho kinh mạch hiện ra.

Phải biết rằng Yên La bạch ngọc là con cưng của đất trời. Trong truyền thuyết, khi Yên La bạch ngọc sinh ra đã ở cảnh giới Thiên Tiên, căn bản không cần tu luyện cũng có thể tự động hấp dẫn linh khí thiên địa chui vào trong cơ thể nó cuồn cuộn không ngừng.

Nó chính là đứa con cưng của trời, dù đứng, ngồi hay nằm thì cảnh giới tu vi cũng sẽ tự tăng lên!

Củ cải này của nàng, hẳn là thuộc loại bỏ đi trong đám Yên La bạch ngọc quá!

Mãi cho tới lúc này, được cực nhiều linh khí vừa đậm đặc vừa tinh khiết tẩy rửa, cuối cùng cơ thể củ cải khô hạn đã lâu của nàng đã được tưới đủ nước. Lúc này nàng thoải mái đến mức muốn chui sâu xuống đất, xòe rộng những cái rễ vốn không hề tồn tại ra.

Suýt chút nữa Tô Lâm An đã vô thức cởi giày, may mà có Mục Cẩm Vân nhắc nhở nên nàng mới kịp hoàn hồn.

Nàng nhìn chiếc tất đã cởi ra được một nửa, hơi tiếc nuối mà xỏ vào lại. Lúc này đã tỉnh táo rồi mà còn cởi ra thì thật sự hơi mất mặt.

Đang yên đang lành đánh thức nàng làm gì chứ!

Tô Lâm An nhìn chằm chằm vào Mục Cẩm Vân, vẻ mặt còn hơi u oán.

Mục Cẩm Vân nghĩ thầm: “Chân của nàng không thể để cho người khác nhìn!”

Nếu không, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà khoét mắt của kẻ nào nhìn thấy.



May mắn là những người xung quanh đều đang liều mạng hấp thụ sức mạnh khí huyết, không có ai để ý tới sự khác lạ của nàng. Duy chỉ có Cổ Hàn Ngọc chú ý tới. Lúc này ả ta nhíu mày, ánh mắt luôn nhìn chòng chọc vào nàng, không hề che giấu nỗi chán ghét đối với nàng.

Đáng tiếc là dù ả ta có hận không thể xé nát Tô Lâm An thì lúc này dưới uy áp của ông lão kia, ả ta cũng chẳng có cách nào ra tay.

Vì thế Tô Lâm An còn cười với ả ta cười, giống như muốn nói: “Ngươi đến đánh ta này?”

Trùng Huyết Duyên ghét mùi của linh mộc bảo vệ, điều này Mục Cẩm Vân đã chứng thực cho nàng thấy.

Mà lúc này, ta rất thích cái bộ dạng ngươi ghét ta nhưng lại chẳng làm gì được ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status