Ấn Công Đức

Chương 450 : Chương 450LỢI HẠI



Chương 450LỢI HẠI

Trong cơ thể có linh khí, cũng có nghĩa là nàng có thể thi triển pháp thuật sử dụng linh khí. Lần này, nàng có thêm rất rất nhiều thủ đoạn tấn công cũng như bảo mệnh.

Việc có thể dùng linh khí ở nơi này để xóa sạch sự trói buộc trên cơ thể, cũng coi như là niềm vui bất ngờ to lớn trong chuyến tham gia bí cảnh này.

“A!” Bàng Binh rên lên một tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt của cậu đã trở nên hồng hào, quanh người cũng lóe lên tia sáng đỏ. Đây là dấu hiệu đột phá cảnh giới tu vi. Cậu vốn chỉ ở cảnh giới Chân Huyết tầng hai, giờ đã đột phá lên thẳng tầng ba.

Không chỉ có mình cậu mà xung quanh cũng không ngừng có những võ giả đột phá cảnh giới tu vi. Nhất thời, khắp nơi đều có những người được ánh sáng đỏ rực bao quanh. Đếm sơ sơ thì cũng có chừng mười mấy người.

Nhưng Kiều Nhất Miêu và Mộc Tường Vi lại không có động tĩnh gì.

Sức mạnh khí huyết khổng lồ như vậy cũng chỉ giúp Kiều Nhất Miêu ổn định lại cảnh giới. Sức mạnh khí huyết của nàng ta không hồi phục lại được nữa, sau này cũng không thể thăng cấp, tuy sẽ không tụt xuống nhưng cả đời chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Chân Huyết mà thôi.

Còn Mộc Tường Vi, huyết nguyên châu đã bị hủy, sức mạnh khí huyết chỉ giúp nàng ta chữa lành vết thương chứ không thể khôi phục lại cảnh giới như ban đầu. Bây giờ nàng ta chỉ là một người bình thường không thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch.

Trừ phi nàng ta gặp cơ duyên, có thể thức tỉnh lần hai.

Nhưng mà kinh mạch khí huyết trên người nàng ta đã đứt đoạn, tu luyện chỉ còn là giấc mơ hão huyền, thức tỉnh một lần nữa đã khó lại càng khó hơn. Vì thế sau khi vết thương lành lại, nàng ta bèn ôm lấy cây cung gãy không dây, hai mắt mở trừng trừng, ngồi yên tại chỗ để canh gác. Hấp thụ nhiều sức mạnh khí huyết hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng để dành cơ hội cho người khác.

Tô Lâm An nhìn thấy Mộc Tường Vi như thế thì ánh mắt trở nên buồn bã, xoay người qua. Nàng vốn cũng đang ngồi, muốn xoa đầu Mộc Tường Vi nhưng phát hiện ra nàng còn thấp hơn Mộc Tường Vi cả đoạn. Cộng thêm khoảng cách giữa hai người, dù nàng có đưa tay ra cũng không thể sờ tới đỉnh đầu của đối phương, nhất thời mặt mày nàng càng thêm sa sầm.

Mục Cẩm Vân phì cười. Hắn hơi thích ngoại vực rồi đấy. Người ở đây đều khó coi vô cùng, cứ thế này thì hắn cũng không cần lo lắng rằng bản thân là con sâu rồi sẽ có mỹ nam tử nào đó thừa cơ lọt vào mắt nàng.

Tô Lâm An đứng dậy, nàng mím môi nhìn Mộc Tường Vi rồi nói: “Sức mạnh huyết mạch của ngươi nhất định có thể thức tỉnh lần nữa.”

Ánh mắt Mộc Tường Vi rất sáng, sắc mặt vô cùng bình thản, nhìn có vẻ cũng không đau buồn là bao. Lúc này nghe thấy lời của Tô Lâm An, nàng ta chỉ gật nhẹ đầu, mỉm cười và nói: “Vậy mượn lời tốt lành của ngươi.”

Sau khi chúc phúc xong, Tô Lam An vốn nghĩ bản thân sẽ vô cùng mệt mỏi, chẳng ngờ cũng không có phản ứng quá lớn. Chẳng lẽ là xác suất Mộc Tường Vi thức tỉnh lần hai vốn rất lớn?

Nàng nhìn sang bờ ao, trong lòng đột nhiên có suy đoán!

Là truyền thừa của nơi này!

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua. Linh khí và khí huyết đã tiêu hao không còn sót lại chút gì, khuôn mặt của ông lão kia cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa. Có điều, cái ao trước mặt bọn họ đã biến thành một tấm gương dựng thẳng đứng. Sau khi sương mù tan đi, một thế giới trong gương hiện ra.

Trong gương xuất hiện rất nhiều võ giả, mỗi người đều đang thi triển phép thần thông ở trên chiến trường. Điều này khá giống với hình ảnh trước khi nàng thức tỉnh sức mạnh khí huyết. Chỉ có điều, lúc này thế giới trong gương có nhiều võ giả hơn, họ hiện ra cũng chân thực hơn, mỗi phép thần thông cũng có rất nhiều người cùng thi triển. Hơn nữa vô số võ giả chém giết lẫn nhau giống như hình ảnh của một chiến trường đích thực, khiến cho người ta như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Trong tiếng kêu gào chém giết, Tô Lâm An để ý thấy có không ít võ giả quanh mình bị ảnh hưởng, khí huyết sục sôi, ngay cả Mộc Tường Vi cũng không ngoại lệ. Tay trái nàng ta nắm chặt cây cung gãy không dây, tay phải thi thoảng vô thức làm động tác kéo dây cung. Trong lúc nàng ta làm thế, đầu ngón tay dần có máu tươi rỉ ra giống như bị sợi dây cung vốn không hề tồn tại cứa vào, nhưng nàng ta lại chẳng hề hay biết.

Trong đám người này, người tỉnh táo nhất vẫn là Cổ Hàn Ngọc. Ả ta chỉ lạnh lùng quan sát, quanh người cũng không có gì bất thường. Còn một người có phản ứng kỳ lạ nữa, chính là Tùng Trúc Kiếm. Gã nhìn chăm chú vào tấm gương nhưng cơ thể lại vô thức lùi chầm chậm về phía sau...

Xem ra việc kẻ này giỏi nhất vẫn là chạy trốn...

Cuộc chém giết gần tới hồi cuối, trên chiến trường chỉ còn lại một người, còn là một ông lão mặt mũi già nua. Lão ta có phần giống với ông già xuất hiện lúc trước. Đây, chẳng lẽ là nhân vật thần bí đã đưa họ tới nơi quỷ quái này sao?

Vũ khí của lão ta là một thanh kiếm bản to. Rõ ràng lão ta vô cùng cao lớn, vậy mà thanh kiếm kia còn to hơn cả lão ta. Khi nó dựng thẳng, chắn trước mặt lão thì trông còn đồ sộ hơn cả một đỉnh núi. Lúc trước, thanh kiếm này đã chém vô số kẻ địch thành thịt nát, giờ đây nhuốm đầy máu tanh. Máu đọng lại trên thân kiếm, sát khí nồng đậm giống như mây đen thổi cũng không tan.

Lão ta chống kiếm từ từ ngồi xuống, ban đầu còn hô hấp một cách yếu ớt, tới cuối cùng đầu cũng chậm rãi gục xuống, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả mắt thường cũng có thể nhận ra.

Hài cốt bị gió cát vùi lấp, chiến trường vốn có bị thời gian xóa nhòa, chỉ có một vài dấu tích còn sót lại kể cho người đời sau mọi chuyện từng xảy ra ở nơi đây.

Biển cả đã hóa nương dâu, cuối cùng chiến trường cổ chìm sâu vào trong lòng đất, mà những tàn niệm chưa tan biến thì khổ sở chờ đợi dưới lòng đất, muốn tìm được truyền nhân thích hợp cho mình.

“Truyền thừa của ta không thể đứt đoạn như vậy được.” Một giọng nói kỳ quái vang lên. Giọng nói này rất hỗn tạp, huyên náo, giống như tập hợp của vô số giọng nói khác nhau, nam có nữ có, già có trẻ có. Vào khoảnh khắc giọng nói đó vang lên, tấm gương bay lên cao giống như trăng tròn đang mọc. Ánh trăng chiếu xuống mọi người, chỉ chớp mắt đã hút tất cả vào trong gương. Đợi đến khi mọi người hoàn hồn thì cảnh sắc trước mặt đã thay đổi.

Dưới chân là mặt nền được trải từ đá vụn, trên đầu là trời sao thấp lè tè.

Giống như họ đang ở một nơi hoang vu, chỉ cần đưa tay lên là có thể với tới sao trời.

Giọng nói kia lại vang lên, “Ải khảo nghiệm đầu tiên, tôi thể.”

Lời ấy vừa dứt, đá vụn dưới chân họ tỏa ra ánh sáng yếu ớt hệt như một con đường dài được tạo nên từ sao trời, trải dài tới điểm tận cùng.

Con đường sao này dài ba mươi trượng, cuối đường có một tấm bia đá. Người đầu tiên chạm tới tấm bia đá đó có thể nhận một phần thưởng thần bí.

Người đến sau cũng có thưởng, nhưng không thể bằng người tới đầu tiên được.

Sau khi quy tắc hiện ra trước mặt mọi người, các võ giả cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Những người có thể sống được tới tận bây giờ đều không phải là kẻ lỗ mãng. Ai mà biết được rốt cuộc trên con đường này có thứ gì. Nhưng tất cả đều đứng yên thì cũng không được, phải có người đi trước dò đường.

Cổ Hàn Ngọc liếc nhìn một võ giả đứng bên cạnh.

Đó là nữ cung thủ của thành Mẫu Đơn, Minh Nhật Tân, cảnh giới Thuần Huyết tột đỉnh. Lần trước cô ta bị pháp bảo của Tô Lâm An nổ cho đầu bù tóc rối, cuối cùng bị đánh xuống khỏi lôi đài. Mộc Tường Vi cũng là cung thủ, sức mạnh huyết mạch thức tỉnh gần giống với Minh Nhật Tân, nhưng tư chất và thực lực của Mộc Tường Vi kém hơn Minh Nhật Tân rất nhiều.

“Trên người Minh Nhật Tân cũng có?” Tô Lâm An còn chưa hỏi xong, Mục Cẩm Vân đã đáp, “Ừ.”

Chả trách.

Nàng biết Cổ Hàn Ngọc có vấn đề bởi vì nàng đã phát hiện ra điều khác thường lúc ở bên ngoài. Trên thực tế, với thực lực của con trùng Huyết Duyên cao cấp đang ký sinh trên người Cổ Hàn Ngọc, nếu nó cố ý lẩn trốn thì Tô Lâm An không thể phát hiện được.

Nhưng giờ có Mục Cẩm Vân, nàng có thể biết chắc chắn ở đây có những người nào bị trùng Huyết Duyên ký sinh, vậy bớt được rất nhiều chuyện.

“Còn nữa, hai người cùng rơi xuống với cô ta lúc trước cũng thế.”

Nói cách khác tổng cộng đã có bốn người bị trùng Huyết Duyên ý sinh, hơn nữa loại ký sinh này khác với những kẻ sa đọa mà họ gặp ở bên ngoài bí cảnh. Nhìn bề ngoài, những kẻ này không có gì bất thường cả.

“Đều là sâu, nó chỉ có thể khống chế được ba con này, ngươi thì sao?” Tô Lâm An tò mò hỏi.

Mục Cẩm Vân: “...”

Hắn yên lặng thoáng chốc rồi lạnh lùng nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Ồ.”

Mục Cẩm Vân không nói khoác. Nếu hắn đã nói như vậy thì chứng minh hắn có phần chắc chắn. Nghĩ vậy nàng bèn khen, “Vậy ngươi cũng rất lợi hại.”

Tên nhóc này, phải dỗ dành tí mới được.



Mục Cẩm Vân vẫn “ừ” một tiếng rất thờ ơ, nhưng cánh nhỏ thì hơi rung lên.

Dáng vẻ này chẳng phải là muốn nói, “Hừ, ta lợi hại thế đấy”?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status